Chương 187: Lôi Vân Tự

Nghỉ ngơi dưỡng sức ở huyện Lôi Trạch một đêm. Sáng sớm hôm sau, ba người Lâm Quý đã rời khỏi huyện thành, đi thẳng tới Lôi Vân Sơn. Dọc theo đường đi, có thể nhìn thấy không ít dân chúng cùng đường với bọn họ. Trên mặt những dân chúng này đều mang theo nụ cười thành kính, cử chỉ cũng thể hiện rõ sự cung kính. Nhìn thấy một màn này, Chung Tiểu Yến có chút cảm thán. “Xem ra lời Sở Lai nói ngày hôm qua là thật, nếu không phải chùa miếu thật sự linh nghiệm, dân chúng sẽ không cung kính như vậy.” Nghe nói như vậy, Lâm Quý lại thở dài.. Sắc mặt Ngộ Nan ở một bên cũng rất quái dị. Chung Tiểu Yến khó hiểu hỏi: “Hai người các ngươi sao vậy, lời ta nói có gì sai à?” Lâm Quý và Ngộ Nan liếc nhau, cuối cùng vẫn là Lâm Quý lên tiếng: “Lời ngươi nói sai thật.” “Có ý gì?” “Từ xưa đến nay, lạy Phật niệm kinh có bao giờ hiển linh? Nếu một ngôi chùa thật sự có cao tăng ở đây, hơn phân nửa cũng chỉ là tuyên truyền Phật pháp khuyên người hướng thiện mà thôi, chưa bao giờ thật sự xảy ra chuyện linh nghiệm.” Chung Tiểu Yến ngây ngẩn cả người. Nếu Lâm Quý không vạch trần chuyện này, nàng thật đúng là không ý thức được. Nhưng nàng lại hỏi: “Nhưng nếu bản thân chùa miếu không hiển linh, vậy làm sao để dân chúng tín ngưỡng?” “Cái này thì dựa vào miệng lưỡi của mấy hòa thượng.” Lâm Quý cười khẽ, hắn lại nhớ tới lời Hành Si đại sư nói lúc trước khi còn ở kinh thành. “Đã từng có một vị cao tăng khi cáo biệt ta, nói muốn đi thăm Tây Phương Phật quốc, ngươi có biết ông ấy nói như thế nào không?” “Nói như thế nào?” “Ông ấy nói ông ấy muốn đi Tây Phương xem một chút, xem Phật quốc trong truyền thuyết có phải thật sự là cao tăng miệng ngậm hoa sen ở khắp nơi hay không.” Lâm Quý nghĩ tới điều này, lại nghĩ đến Lôi Vân Tự thần diệu, càng không ngừng được cười. “Ngươi tự mình ngẫm lại, tại sao hết lần này tới lần khác lại là cao tăng miệng ngậm hoa sen? Bởi vì nếu không biết ăn nói mà chỉ biết niệm kinh thì sẽ không tính là cao tăng! Tu hành Phật pháp sâu xa có ích lợi gì? Cái này nói thế nào nhỉ... Ngộ Nan?” “A Di Đà Phật, độ một người là tiểu thừa, độ thương sinh là đại thừa!” Ngộ Nan cười tủm tỉm tiếp lời, không chút kiêng kị việc Lâm Quý đang nói là tín ngưỡng Phật giáo của y. Lâm Quý liên tục gật đầu. “Đúng rồi, chính là lời này, từ xưa đến nay đã lừa gạt bao nhiêu người! Nếu tài ăn nói không tốt, làm sao khuyên người khác hướng Phật? Không khuyên được người khác hướng Phật, làm sao có thể coi là đại thừa? Phật pháp đại thừa cũng không biết, làm sao có thể xứng với hai chữ cao tăng?” Lâm Quý dừng bước, ôm bụng cười. Hắn nhớ đến việc bán hàng đa cấp. Nếu thủ lĩnh của bán hàng đa cấp kiếp trước đi tới nơi này, lại bước nhầm vào Phật môn. Nói không chừng chỉ cần mấy năm sẽ có Phật tử có đại trí tuệ hoành không xuất thế. Có thể lại thêm một cái gì đó Phật tử Đông Độ, cùng Đạo môn luận đạo linh tinh. Thủ lĩnh bán hàng đa cấp đầu trọc mặc tăng bào, nghênh đón rất nhiều tiền bối Đạo môn, khẩu chiến quần nho. Không, không thể nghĩ tiếp nữa. Hắn không thể ác ý phỏng đoán như vậy, dù sao Phật môn cũng còn có nhiều người tốt. Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi tới sườn núi Lôi Vân Sơn. Đã có thể nhìn thấy Lôi Vân Tự ở phía trước. Trên Lôi Vân Sơn, khắp nơi đều là sương mù mênh mông, mơ hồ trên đỉnh núi còn có thiên uy xoay quanh. Trước khi đến, Lâm Quý còn cảm thấy mấy lời Sở Lai nói về Lôi Vân Sơn ngày hôm qua, hơn phân nửa cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Nhưng thiên uy trên đỉnh núi kia lại không phải giả. Lâm Quý biết dẫn Lôi Kiếm Quyết, quá quen thuộc với thiên lôi. Lúc này hắn mơ hồ cảm nhận được, rõ ràng chính là cảm giác áp bách khi thiên lôi dẫn mà không phát. “Thú vị...” Sắc mặt Lâm Quý thoáng ngưng trọng vài phần. Cùng Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan đi vào Lôi Vân Tự, vừa qua cửa là một cái lư hương vô cùng lớn. Trong lư hương cắm đầy hương còn đang cháy, tro hương gần như sắp lấp đầy toàn bộ lư hương. Mặc dù vậy, vẫn thường xuyên có thể nhìn thấy dân chúng thắp hương, hơn nữa miệng còn lẩm bẩm, chắc là đang cầu nguyện điều gì đó. Bên kia lư hương có mấy tiểu hòa thượng trẻ tuổi, hướng dẫn khách hành hương tiến vào chánh điện. Đứng ở cửa chánh điện nhìn vào bên trong. Thứ đập vào mắt đầu tiên là một pho tượng Phật màu vàng kim, dáng vẻ trang nghiêm, loáng thoáng mang theo vài phần uy thế. “Không phải phàm phẩm.” Lâm Quý thấp giọng nói. Ngộ Nan thì cung kính chắp tay, lạy hết lần này đến lần khác. Sau đó y mới đứng dậy, vẻ mặt điềm tĩnh, không còn vẻ phù phiếm trước đó. “Tượng Phật này hẳn là pho tượng của Lôi Vân Tự từ trăm năm trước. Nếu là tượng Phật mới đúc, mặc dù hương khói có thịnh vượng đến đâu thì cũng không có khả năng trong vòng vài năm có công đức gia thân như vậy.” Sắc mặt Lâm Quý khẽ động. “Làm thế nào để công đức gia thân? Nói kỹ một chút.” “Đại khái là làm nhiều việc thiện, dân chúng cảm ơn, mới có thể xuất hiện tình huống này.” Ngộ Nan cúi đầu: “Không thể nói rõ ràng về công đức, tiểu tăng có thể cảm nhận được, lại không biết nên nói như thế nào.” Nghe vậy, Lâm Quý gật đầu, cũng không hỏi nữa. Bởi vì điều Ngộ Nan nói hắn cũng cảm nhận được. Lâm Quý không có biện pháp trực tiếp cảm nhận được công đức hoặc là thiện ác các loại, nhưng thu hoạch của hắn trong Nhân Quả Bộ, hẳn là món quà từ công đức. Chẳng qua so những gì với Ngộ Nan nói, công đức trong nhận thức của Lâm Quý cụ thể hơn một chút mà thôi. Ví dụ như hắn làm chuyện tốt nhiều, vì thế tu luyện sẽ ít gặp bình cảnh. Nếu xử lý đại ác nhân hoặc yêu quái thì sẽ thu được quà tặng, thậm chí sẽ trực tiếp hóa thành tu vi, hắn chỉ cần luyện hóa là được. Lại ví dụ như sau mỗi lần hoàn thành nhân quả, đều sẽ có chuyện tốt. Có thể là việc nhỏ như nhặt tiền, có thể là việc lớn như lúc tu luyện đốn ngộ các loại. Tất cả đều giống như một món quà mà công đức mang lại, nhưng nó cụ thể hơn. Ngay lúc Lâm Quý nghĩ tới nghĩ lui, tiểu hòa thượng ở cửa đại điện cuối cùng cũng xong việc, đi tới trước mặt ba người. “Gặp qua vị tiểu sư phụ này, gặp qua hai vị thí chủ.” Tiểu hòa thượng chắp tay thi lễ: “Ba vị là đến dâng hương lễ Phật, hay là...” “Chúng ta đến đây cầu kiến phương trượng.” Lâm Quý hơi khom người trả lễ. Tiểu hòa thượng cũng không ngoài ý muốn, ngược lại cười làm động tác mời. “Vừa lúc phương trượng đang rảnh rỗi, mời ba vị đi theo ta.” Lâm Quý có chút kinh ngạc trước sự thống khoái của tiểu hòa thượng này. Đi theo phía sau tiểu hòa thượng, hắn không nhịn được hỏi: “Tiểu sư phụ, phương trượng Lôi Vân Tự dễ gặp như vậy sao?” “Phương trượng nói, chúng sinh bình đẳng, cũng không phân trên dưới tôn ti. Nếu có người muốn gặp ngài thì trực tiếp dẫn đi là được.” Tiểu hòa thượng dừng một chút, có chút sùng kính nói: “Ngày thường người muốn gặp phương trượng không ít, tiểu tăng xuất gia ở đây hơn một năm, chưa từng thấy phương trượng cự tuyệt ai. Có đôi khi phương trượng gặp khách đến mức mệt mỏi, nhưng nếu phía sau còn có người chờ, ngài cũng sẽ cố gắng lấy lại tinh thần.” Nghe vậy, Lâm Quý và Ngộ Nan liếc nhau, đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Chẳng mấy chốc, tiểu hòa thượng dừng lại trước một gian phòng đơn sơ, nhẹ nhàng gõ cửa. “Phương trượng, có khách đến thăm.” “Mời vào.” Một giọng nói có chút già nua vang lên. Tiểu hòa thượng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại một lần nữa làm động tác mời, sau đó lui ra ngoài. Lâm Quý hít sâu một hơi, trước tiên đi vào phòng nhỏ, chắp tay hành lễ. “Tại hạ Lâm Quý, gặp qua Liễu Trần đại sư.” Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến cũng đi theo phía sau Lâm Quý. Bên trong phòng rất mộc mạc, chỉ có một cái giường gỗ, một pho tượng Phật và mấy cái bồ đoàn. Không có bàn ghế. Một lão hòa thượng ngồi ở giữa bồ đoàn, ngẩng đầu nhìn về phía đám người Lâm Quý. Trong nháy mắt Lâm Quý và lão hòa thượng đối mặt với nhau, thần thức của hắn đã nói cho hắn đáp án. Lão hòa thượng này. Là yêu.