Chương 192: Trảm Thuần Chân

Thuần Chân... Nói cách khác là ác thân của Tà Phật tiết lộ ra quá nhiều tin tức, khiến cho Lâm Quý trong khoảng thời gian ngắn có chút khó có thể nắm rõ toàn bộ. Chẳng lẽ nói Hành Si mà ban đầu hắn gặp ở kinh thành, thật ra lại là thiện thân của Tà Phật? Thế nhưng Tà Phật vốn đến từ Tây Phương, vậy sau khi đoạt xá, tại sao thiện thân còn nói muốn đi Tây Phương để mở mang kiến thức, là định làm lấy lệ hay là còn có nguyên nhân khác? Trừ việc đó ra, trong tay Lâm Quý còn đang giữ hạt Xá Lợi của thiện thân. Mới đầu Lâm Quý còn cảm thấy, Xá Lợi này thật sự chỉ dùng để áp chế hắc khí trong cơ thể của hắn, nhưng hiện giờ hắn cũng không dám xác định. Ngoại trừ áp chế hắc khí ra, phải chăng Hành Si hoặc là nói thiện thân của Tà Phật đã biết rõ hắn sẽ gặp lại ác thân của mình, bởi vậy y mới lưu lại hạt Xá Lợi này để chuẩn bị phía sau? Lâm Quý cũng đang nghiêng về suy đoán thứ hai. Bởi vì nếu hạt Xá Lợi này không phát sinh ra khác thường, cho dù như thế nào Lâm Quý cũng không thể tưởng tượng nổi tăng nhân trẻ tuổi chưa đầy 30 trước mắt này, dĩ nhiên lại là người mặc hắc bào lúc trước, cũng như là lão đầu trọc gần đất xa trời kia. Ngay lúc Lâm Quý nhíu mày trầm tư, Thuần Chân lại mở miệng. "Xem ra đích xác là thiện thân kỹ cao một bậc, ta và y là cùng một thể, ta có thể luyện hóa hắc khí trong cơ thể ngươi, y cũng có thể luyện hóa." Lời vừa nói ra, Lâm Quý đột nhiên kinh hãi ngẩng đầu. "Ý của ngươi là, thiện thân cho ta Xá Lợi Tử cũng không có hảo ý?" "Ha ha, y chính là thiện thân, tâm ma muốn làm ác. Thiên phú của ngươi như vậy ai lại không thèm muốn cơ chứ?" Thuần Chân khẽ cười nói. Lâm Quý hít sâu một hơi: "Ý ngươi nói là, hạt Xá Lợi Tử này là thủ đoạn mà thiện thân lưu lại để đoạt xá ta?" "Ai mà biết được, ta cũng chỉ suy đoán bậy bạ mà thôi, nhưng tóm lại chuyện này vẫn có một chút khả năng." Lâm Quý khẽ gật đầu. Bất kể tại sao Thuần Chân nói ra những lời như vậy, nhưng mà suy đoán của gã đích xác đã đánh trúng vào nội tâm của Lâm Quý. Loại chuyện này, không thể không phòng bị. "Đó là nguyên nhân các ngươi tu Phật Môn Nhị Thân Pháp, cái giá phải trả để đoạt xá chính là thân thể tan vỡ?" "Không hoàn toàn như thế, đằng nào cũng sẽ phải đổi thân thể, ai còn quan tâm thân thể cũ cơ chứ? Nếu thật sự chỉ có một chút đại giới như vậy, Nhị Thân Pháp đã sớm lưu truyền rộng rãi." Thuần Chân lắc đầu: "Chỉ có điều ta không thể nói nhược điểm của pháp môn này cho ngươi nghe. Trước kia, ta chỉ xem ngươi như một tiểu bối có chút thiên phú, hiện tại xem ra, lần sau nếu gặp lại, có khi ta còn phải đi vòng qua để tránh mặt ngươi." Lâm Quý cười lạnh hai tiếng, hắn lại nâng Thiên Cương Kiếm trong tay lên một lần nữa. Nhận ra Thuần Chân cũng không định tiết lộ thêm điều gì, đã như vậy, cũng không cần phải giữ lại tánh mạng của gã. Tuy rằng, khả năng lớn là gã còn có thể xuất hiện ở một cái ngõ ngách nào đó, nhưng điều đó đã không còn là trách nhiệm của Lâm Quý nữa rồi, lần này diệt trừ được gã, tiếp theo nói không chừng tu vi của gã chỉ còn lại Đệ Tam cảnh. Âm mưu trong bóng tối tuy có phiền phức, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, mặc cho mưu kế của ngươi tinh diệu như thế nào, chỉ cần một kiếm có thể phá tan. "Vậy giờ ngươi đã tử bỏ? Biết rõ chạy không thoát khỏi tay ta, vì vậy mà bó tay chịu trói?" Lâm Quý dùng kiếm vẽ 1 vòng, trên mũi kiếm lại nổi lên kiếm quang. Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Thuần Chân xuất hiện vài phần thất vọng, hai tay gã đồng thời nắm chặt Kim Luân. Hai người đối mặt, im lặng một lát, nhưng hầu như cùng một lúc, cả hai lao vọt tới phía đối phương. "Đệ Ngũ cảnh thì như thế nào? Tuy rằng ta chưa mở nguyên thần, nhưng vẫn có biện pháp đối phó ngươi!" Thuần Chân cao giọng gào thét, thân thể lại bành trướng thêm lần nữa, trở nên cao chừng 4-5m. Ngũ quan trên khuôn mặt gã cũng bắt đầu biến dạng, khuôn mặt như ác thần, làn da trên người mỗi một tấc đều tản ra ánh sáng màu vàng u ám. Trong lúc nhất thời, núi rừng chấn động, phía sau lưng gã bỗng hiện ra một ảo ảnh Phật tượng dữ tợn. "Mật Tông, ảnh chiếu lại cũng là Bồ Tát!" Thuần Chân chắp tay trước ngực, đôi mắt đang nhắm chặt lại đột nhiên mở ra. Trong mắt của gã đã chỉ còn lại tròng trắng, cả người cũng trở nên trang nghiêm thêm vài phần. Thân hình gã bất động, nhưng hư ảnh Phật tượng sau lưng kia lại hung hăng đánh một chưởng ra ngoài. Trong giây lát, Lâm Quý chỉ cảm thấy khó có thể nhúc nhích, trong đầu không ngừng hiện ra ý niệm phức tạp, toàn thân đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. "Đây là thủ đoạn gì?" Lâm Quý kinh hô một tiếng. Câu hỏi của hắn dĩ nhiên là không được hồi đáp, lúc này Thuần Chân đã lâm vào trong trạng thái nào đó rất khó tả, gã vẫn đang lù lù bất động. Lâm Quý chau mày, tâm niệm vừa động, nguyên thần tý hon của hắn đang khoanh chân mà ngồi phía trên đan điền đồng dạng mở mắt ra, ngay sau đó nó hiện ra ở trong đầu Lâm Quý. Nguyên thần thò tay nắm một cái, một thanh trường kiếm vô hình vô chất chợt xuất hiện ở trong tay. Ánh mắt của nó đi xuyên qua hai mắt Lâm Quý, nhìn thẳng vào hai mắt Phật tượng dữ tợn kia, nhìn thẳng bàn tay khổng lồ đang áp xuống. "Xá Thần Kiếm!" Tiếng nói vừa dứt, động tác của Lâm Quý và nguyên thần trong đầu trở nên hoàn toàn giống nhau, bọn họ cùng nhau vung chém Thiên Cương Kiếm. Trong lúc mơ hồ, trường kiếm trong tay Lâm Quý trở nên dài chừng hơn mười mét, tuy nó cũng vô hình vô chất, nhưng mà xuyên qua thân kiếm, hắn có thể phát hiện hoàn cảnh xung quanh giống như cũng đã bị bóp méo. Xá Thần Nhất Kiếm hạ xuống va chạm cùng với Phật chưởng, nhưng hình ảnh đất rung núi chuyển như dự đoán lại không xuất hiện. Cả hai chỉ giằng co một lát, và rất nhanh, Phật tượng kia giống như một tấm gương bị đánh vỡ nát vậy, chia năm xẻ bảy, biến mất không thấy gì nữa. Mà mũi kiếm của Lâm Quý tiếp tục tiến về phía trước không giảm, chém trên vai phải của Thuần Chân, chém thân thể gã thành hai nửa. Tiếp đó, mũi kiếm vẫn lao đi không giảm, cho đến rơi xuống mặt đất tạo ra vết kiếm thật dài và sâu đến mấy mét. Ngoài ra nhát kiếm còn chọc ra một cái lỗ thủng thật lớn mấy chục thước trên vách đá Lôi Vân Sơn, mới chịu tan đi. Cho đến đây, sau khi tất cả chấm dứt, Lâm Quý bỗng cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, tuy hẵn đã cố nén, nhưng mà một vòi máu tươi vẫn chảy xuống từ khóe miệng của hắn. Trong đầu nguyên thần thì có chút uể oải quay về tới phía trên đan điền, nó điên cuồng hấp thu lấy linh khí trong đan điền để bồi dưỡng bản thân. "Vù vù..." Lâm Quý thở một hơi dài nhẹ nhõm, miễn cưỡng áp chế cảm giác mệt mõi. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Thuần Chân. Lúc này, Thuần Chân đã tỉnh lại rồi, cánh tay phải của gã theo non nửa thân thể bị cắt ra đổ xuống ở một bên, máu tươi tựa như không cần tiền chảy đầy đất. Lâm Quý thậm chí có thể thấy trái tim vẫn còn hơi nhảy lên từ miệng vết thương. Nhìn thấy Lâm Quý tới gần, khuôn mặt Thuần Chân cực kỳ miễn cưỡng nở ra thêm một nụ cười. "Tốt, vậy mà lại là nguyên thần kiếm pháp." "Ngươi vẫn còn cười được?" Lâm Quý kinh ngạc. "Vốn ta cũng không dự định sẽ chạy, chết ở đây cũng không hề có gì bất ngờ, tại sao ta không thể cười?" Thuần Chân nhếch miệng trả lời, "Không chỉ đột phá Đệ Ngũ cảnh, ngay cả nguyên thần kiếm pháp, ngươi cũng nắm giữ... Xá Thần Kiếm hẳn là truyền thừa của Tam Thánh Động? Thật sự là không đơn giản." Lâm Quý gật đầu, lại hỏi: "Chuyện gì xảy ra với Phật tượng vừa rồi?" "Mật Tông thờ kính Bồ Tát, tám nhận thức căn bản của con người, ẩn chứa tất cả hạt giống của thiện ác." "Ta không hiểu, hình như có chút liên hệ với Nhị Thân Pháp ngươi tu luyện." "Nếu ngươi tò mò, sao không tự mình đi Mật Tông xem một chút, ha ha." Tiếng nói hạ xuống, ánh mắt của Thuần Chân đã bắt đầu buông lỏng, gã lẳng lặng nhìn Lâm Quý, cũng không lâu lắm thì cắt đứt sinh cơ. Thấy vậy, Lâm Quý lại khẽ nhíu mày. Tên này chết quá đơn giản. "Không phải là ta đã quên chuyện gì chứ?"