Chương 193: Mai Kiếm chi địa

Ngay thời khắc trái tim Thuần Chân ngưng đập, thi thể của gã giống như một hòn đá khô nứt, vỡ nát ra rất nhiều khối thịt. Mùi máu tươi khiến Lâm Quý có chút buồn nôn. "Cỗ thân thể này... cũng không giống như là thân thể người bình thường." Cho đến lúc này, Lâm Quý cuối cùng mới phát hiện, cỗ thân thể này của Thuần Chân vậy mà do ghép nối lại, mùi huyết dịch trong cơ thể cũng không còn tươi mới, tản ra từng trận tanh tưởi. Làm cho người ta buồn nôn. Nhưng mà lần thu hoạch này cũng đủ để cho Lâm Quý thở phào nhẹ nhõm. Với Lâm Quý mà nói, việc xác định hắc khí trong cơ thể mình chính là Tiệt Sinh Chưởng, ít nhất đã giải khai được sự khó hiểu trong lòng của hắn. Chỉ cần đợi hắn tu luyện xong nguyên thần, đột phá đến Đệ Lục - Nhật Du cảnh, khi đó hắc khí trong cơ thể tự nhiên sẽ bị nguyên thần tiêu diệt. "Dựa theo tốc độ hiện tại, xem ra hắc khí muốn ăn mòn sinh cơ của ta, có lẽ ta còn có thời gian hơn hai năm, hơn nữa hiện tại ta còn có Chân Long Thể hộ thân, sau này thể phách sẽ càng mạnh hơn, khả năng chống chịu với với hắc khí cũng sẽ tốt hơn." Tính toán một lát, Lâm Quý cho mình còn đại khái một khoảng thời gian. Ba năm. "Đối với người khác mà nói, thời gian 3 năm muốn từ Đệ Ngũ cảnh đột phá đến Đệ Lục cảnh, coi là khó như lên trời, nhưng mà đối với ta mà nói... cũng không tính là rất khó khăn, chỉ hơi chút phiền phức." Lâm Quý vô thức đặt tay lên lồng ngực, đó là nơi hắn cất Nhân Quả Bộ. Xen ra trong thời gian tới, hắn cần phải nỗ lực nhiều hơn. Tuy nhiên mặc dù thoạt nhìn thì sự uy hiếp của hắc khí đã có đầu mối, nhưng dù tương lai hắn có đột phá tới Đệ Lục Cảnh, thì đối với những sinh cơ đã bị cắn nuốt, Lâm Quý cũng không có cách nào lấy lại. Hắc khí đó chính là sinh cơ, nhưng lại là sinh cơ đã bị Tà Phật làm ô nhiễm. Lâm Quý không thể dùng được nữa. "Đệ Ngũ cảnh có thể sống tới hơn 200 năm, tính toán sơ qua thì mỗi năm ta sẽ bị giảm thọ 60 năm? Ta phải nhanh chóng đột phá mới được." Nghĩ tới đây, Lâm Quý theo bản năng vuốt vuốt hai lọn tóc dài của mình. Tóc rất khô và có màu xám trắng, không giống như tóc của người trẻ tuổi nên có, càng không giống như tóc của tu sĩ. Lâm Quý lại quay sang nhìn thi thể Thuần Chân, có vẻ như bởi vì tiếng ồn khi giao thủ đã qua hồi lâu, xung quanh khu rừng đã có không ít dã thú bị mùi máu tươi thu hút, âm thầm theo dõi. "Ăn đi, mùi vị có thể không được ngon lắm, nhưng dù sao vẫn là thân thể của Tà Phật, hẳn là vẫn có một chút tác dụng." Lâm Quý vừa cười vừa nói. Sau một lúc, hắn đã càng chạy càng xa theo hướng đi xuống núi. ... Đợi đến lúc Lâm Quý trở lại Lôi Vân Tự, Chung Tiểu Yến đã tóm gọn được Thuần Minh và Thuần Tín. Đối với việc này, Lâm Quý cũng không cảm thấy bất ngờ. Hắn dám một thân một mình đuổi theo Thuần Chân, bởi hắn có lòng tin đối với Chung Tiểu Yến. Thời điểm Chung Tiểu Yến mới chỉ là Đệ Tam cảnh hậu kỳ, Ly Hỏa đã có thể tạo thành tổn thương với Hoa Bà Bà tu vi Đệ Ngũ cảnh. Hiện tại cho nàng đối phó với hai tu sĩ cùng cảnh giới, cho dù không địch lại, đoán rằng cũng có thể giằng co hồi lâu, huống chi chỗ này còn có Liễu Trần và Ngộ Nan. Nhưng bây giờ xem ra, không phải không địch lại, mà rõ ràng là hạ bút thành văn. Chung Tiểu Yến thấy Lâm Quý trở về thì giống như đang muốn tranh công, nàng đạp lên Thuần Minh và Thuần Tín đang nằm trên mặt đất không biết chết sống. "Ngươi về rồi, Thuần Chân đâu?" "Chết rồi." Lâm Quý suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không nói tới sự tình của Tà Phật với Chung Tiểu Yến, không cần thiết làm cho nàng tăng thêm phiền não. Bởi vậy, hắn chỉ nói sơ qua tin tức về Tiệt Sinh Chưởng. Nghe xong Lâm Quý kể lại, Chung Tiểu Yến vui mừng mở to hai mắt. "Nói như vậy, phiền phức trên người của ngươi đã không cần lo lắng?" "Có thể nói như vậy." Lâm Quý gật đầu. "Vậy chẳng may trong ba năm ngươi không đột phá lên được Đệ Lục Cảnh thì sao?" Chung Tiểu Yến vẫn có chút ít lo lắng. "Ngươi cảm thấy có thể sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngu ngốc giống như ai kia sao?" "Ngươi nói ai ngốc?" "Ai hỏi thì nói người đó!" "Ngươi... Tại sao ngươi lại không theo lẽ thường?" Chung Tiểu Yến tức giận đến dậm chân, Lâm Quý thì dương dương đắc ý mỉm cười hai tiếng. Trêu đùa xong, Lâm Quý mới nhìn sang phía Liễu Trần. "Liễu Trần phương trượng, những tên ác tăng này phải xử trí như thế nào?" Liễu Trần chắp tay thi lễ trước ngực. "Đa tạ thí chủ đã thay ta giải trừ mối lo lắng này, chỉ là người xuất gia vốn từ bi vi hoài, bọn họ chỉ hơi xung đột với nhau, cũng không phạm phải sai lầm nào lớn." Lâm Quý nhắc nhở: "Nếu thả bọn họ ra, chỉ sợ ngay hôm sau việc ngươi là yêu quái sẽ truyền đến tất cả mọi người." Liễu Trần lại lắc đầu. "Dĩ nhiên là không thả được, ta đang định nhốt bọn chúng ở trong chùa." "Hai người bọn họ đều là Đệ Tứ cảnh, ngươi chưa chắc có thể áp chế được?" "Thỉnh cầu thí chủ ra tay, phế tu vi của bọn chúng đi." Nghe vậy, Lâm Quý nhịn không được cười lên. Liễu Trần này thoạt nhìn vô hại với người và thú, nhưng kỳ thật cũng không ngu. Tuy vậy Lâm Quý cũng không có phản đối, hắn đá liên tục hai cái, đạp nát đan điền của hai người, thấy bọn chúng tỉnh lại vì đau đớn, hắn lại bổ sung hai chân tiễn từng người họ ngất đi. Làm xong đây hết thảy, Lâm Quý quay về phía Liễu Trần thi lễ. "Lần này đa tạ phương trượng đã giải thích cặn kẽ nghi hoặc, mục đích của ta tới đây đã hoàn thành, không thể làm phiền thêm nữa." Sau khi nói lời từ biệt, Lâm Quý quay về phía Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan vẫy vẫy tay, ba người định đi thẳng xuống núi. Nhưng mới đi được hai bước, Lâm Quý đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, hắn chợt dừng lại. "Liễu Trần phương trượng, tại hạ còn có một chuyện chưa hiểu rõ." "Xin thí chủ cứ hỏi." Lâm Quý ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Lôi Vân Sơn. Lúc trước mặc dù Thuần Chân đang chạy trốn, nhưng khi tới gần địa phận đỉnh núi thì nhất quyết không chịu đi lên. Theo lý mà nói, gã hoàn toàn có thể lướt qua đỉnh núi và chạy xuống núi từ phía bên kia. Nếu gã chọn những phương hướng khác chạy trốn, chắc chắn sẽ bị Lâm Quý đuổi theo, nhưng lướt qua đỉnh núi thì lại còn có một chút cơ hội trốn thoát. Nhưng Thuần Chân lại nhất quyết không trốn nữa. Lâm Quý hỏi: "Khi ở dưới chân núi, ta đã nghe được lời đồn đại, người ta nói trên đỉnh Lôi Vân Sơn có một vết kiếm do đại năng Thượng Cổ lưu lại khiến đạo trời không dung, bởi vậy mà đỉnh núi thường có sấm sét đánh xuống, ý đồ muốn phá hủy vết kiếm." "Thí chủ muốn hỏi việc này là thật hay giả?" Liễu Trần cười nói. Lâm Quý lắc đầu nói: "Truyền thuyết này quá mức ly kỳ, hơn phân nửa là giả dối, ta chỉ muốn biết duy nhất là trên đỉnh núi đến cùng có..." "Thật sự có." Liễu Trần đã cắt ngang lời Lâm Quý. Lâm Quý chợt mở to hai mắt nhìn ngọn núi, vô luận như thế nào, hắn cũng không nghĩ sẽ gặp câu trả lời như vậy. Liễu Trần cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, nói: "Đỉnh núi Lôi Vân Sơn là Mai Kiếm chi địa, trừ vết kiếm như lời ngươi nói, ngoài ra còn có một chuôi cổ kiếm." Nói đến đây, Liễu Trần lại khẽ lắc đầu. "Nhưng mà thí chủ cũng không nên hy vọng quá nhiều thì tốt hơn." "Tất nhiên là không rồi, ta có thể biết tin tức này từ miệng ngươi nói ra, có nghĩa nó đã không còn gì là bí mật. Qua nhiều năm như vậy, cổ kiếm vẫn còn ở phía trên núi, nói rõ đỉnh núi kia không đơn giản như vậy, ta luôn tự biết mình có bao nhiêu cân lượng." Liễu Trần gật đầu nói: "Thí chủ rất sáng suốt." Nghi ngờ trong lòng đã nhận được giải đáp, Lâm Quý rất hài lòng, hắn lại chắp tay hướng về phía Liễu Trần một lần nữa, sau đó mới cùng Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan tiếp tục xuống núi. Rất nhanh, ba người đã đi tới chân núi. "Tiếp theo phải đi đâu?" Chung Tiểu Yến hỏi. "Trừ gian diệt ác, kề đao à không đúng... Là đề cao chính khí." Lâm Quý làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt. Thật ra hắn đang muốn gia tăng thêm chút ít tu vi và kỳ ngộ nhờ Nhân Quả Bộ, hắn muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới. Lâm Quý nhìn Chung Tiểu Yến, hỏi: "Ngươi thì sao? Ra ngoài lâu như vậy, có phải ngươi cũng nên trở về hay không?"