Chương 198: Tỷ muội

Một bên Cửu Đạo Giang. Khi Lâm Quý kéo long thi thật dài trở lại nơi này, Chung Linh vội vàng ra nghênh đón. Đầu tiên là ánh mắt khiếp sợ nhìn long thi cả người cháy đen, sau đó mới thán phục nhìn về phía Lâm Quý. “Yêu thú Long tộc thần thông quảng đại, nếu là tu sĩ bình thường, nhất định phải cao hơn một cảnh giới mới có thể địch nổi, hơn nữa chưa chắc có thể chém giết.” Chung Linh thở phào nhẹ nhõm, khom người hành lễ với Lâm Quý. “Chung Linh tạ ơn Du Tinh đại nhân cứu mạng, hôm nay nếu không có đại nhân ở đây, ta chắc chắn khó địch lại yêu long này.” “Không cần, ngươi vì điều tra án mà đến, ta thân là Du Tinh quan, ra tay tương trợ cũng là bổn phận của ta.” Lâm Quý tiện tay ném long thi sang một bên, sau đó tìm một cây đại thụ, dựa vào thân cây ngồi xuống. Lúc trước hắn bị rồng gầm và bị móng vuốt rắn chắc sắc bén vỗ một chưởng, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn hơi lệch vị trí, kinh mạch cũng xuất hiện một chút tổn thương. Nội thương này cũng không nhẹ, phải tu dưỡng mấy ngày. Nhưng so với thu hoạch khi chém giết một con rồng, chút thương thế này vẫn đáng giá. Thừa dịp Chung Linh chạy đi triệu hoán Linh Cáp truyền tin cho Tương Thành, Lâm Quý lấy ra Nhân Quả Bộ, thêm tên Ngao Lãng. Quà tặng của Thiên Đạo hạ xuống, bắt đầu chậm rãi chữa trị thương thế trên người hắn, đồng thời làm cho kinh mạch trong cơ thể hắn lại sinh động vài phần. Cảm thụ được linh khí chậm rãi tăng trưởng, Lâm Quý hài lòng âm thầm gật đầu. “Xem ra ác long này đã làm không ít chuyện ác, phỏng chừng mấy ngày nữa là mình có thể đột phá Đệ Ngũ cảnh trung kỳ.” Mặc dù nguyên thần không theo kịp sự tăng trưởng tu vi, nhưng trước khi tu vi đạt tới Đệ Ngũ cảnh hậu kỳ, Lâm Quý có thể tạm thời không lo lắng về vấn đề này. Nâng cao thực lực mới là điều quan trọng. Ở dưới táng cây nghỉ ngơi một lát, xa xa lại xuất hiện hai bóng người. Là Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến chạy tới. Trước sau chỉ khoảng một canh giờ, lộ trình trăm dặm, cũng may hai người bọn họ có thể kịp thời chạy tới. Vừa đến, Ngộ Nan đã gục xuống bên cạnh Lâm Quý. “Mệt chết tiểu tăng rồi.” Y thở hổn hển. So với Ngộ Nan Đệ Tam cảnh hậu kỳ, Chung Tiểu Yến Đệ Tứ cảnh vẫn tràn đầy năng lượng. Nàng vừa đến, ánh mắt đã lập tức rơi vào trên long thi khổng lồ dài mấy chục thước không rời đi được, sau khi đánh giá một lúc lâu mới mất hứng đi tới trước mặt Lâm Quý. “Sao vậy? Ai chọc ghẹo ngươi?” “Ngươi giết con rồng này à?” “Đúng vậy.” Lâm Quý hơi đắc ý. “Đáng ghét, lại không có phần của ta, trảm tong chính là ước mơ từ nhỏ của ta.” Lâm Quý trợn tròn mắt. “Chờ ngươi đến chắc xác ta đã lạnh! Hơn nữa, cho dù ngươi ở đây thì cũng không làm gì được, yêu long này cực kỳ lợi hại, ta đã ăn không ít thiệt thòi.” Chung Tiểu Yến cũng nhìn ra dường như trên người Lâm Quý có vết thương, bởi vậy chỉ trừng mắt nhìn hắn, cũng không tiếp tục cãi nhau. Nhưng dù sao trong lòng nàng cũng âm thầm đáng tiếc, sau này khi nói đến kinh nghiệm lang bạt giang hồ của nàng với người khác, sẽ thiếu đi công tích chém giết yêu long. Cho dù chỉ là ở đây phóng hỏa đánh xì dầu cũng tốt. Một lát sau, Chung Linh trở về. “Du Tinh đại nhân, ta đã báo cáo việc này lên Tương Thành… Tiểu Yến?!” Chung Linh nói được một nửa, đột nhiên chú ý tới Chung Tiểu Yến. Chung Tiểu Yến cũng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Chung Linh. “Tỷ, sao tỷ lại ở đây?” “Ta còn định hỏi ngươi! Không phải ngươi ở nhà luận võ kén rể sao? Sao lại chạy đến đây rồi?” Nói xong, Chung Linh đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nói: “Không phải ngươi lại lén chạy ra ngoài đó chứ? Mà làm sao ngươi lại đi theo vị đại nhân này?” “Vị đại nhân này?” Chung Tiểu Yến nhìn Lâm Quý với vẻ mặt ranh mãnh “Tỷ à! Đại nhân gì chứ... đây là em rể của tỷ, phu quân của ta, Lâm Quý. Ta theo phu quân đi hành hiệp trượng nghĩa, không phải lén lút chạy ra ngoài đâu!” “Phốc!” Lâm Quý vừa mới đoạt lấy bình nước của Ngộ Nan uống một ngụm, nước còn chưa nuốt xuống đã phun ra. Hắn cũng rất ngạc nhiên trước tin tức Chung Linh là nữ nhi lớn được Chung gia đưa đến Thái Nhất Môn. Sao đề tài đột nhiên lại chuyển lên người hắn, còn không hợp thói thường như vậy. Giọng nói của Chung Linh cũng đột ngột cao lên. “Cái gì?!” Nhìn ánh mắt dò xét của Chung Linh, Lâm Quý có chút im lặng lại nhìn về phía Chung Tiểu Yến. Hắn chuẩn bị lên tiếng giải thích một chút, nhưng lời vừa đến bên miệng, Chung Tiểu Yến lại đột nhiên dán tới, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn. “Tiểu Yến, ngươi...” “Dám phá đài của ta thì ngươi chết chắc!” Chung Tiểu Yến nhỏ giọng nói. Nghe vậy, Lâm Quý lập tức lựa chọn giữ im lặng. Chung Tiểu Yến thì gắt gao ôm cánh tay Lâm Quý, cười tủm tỉm nhìn về phía Chung Linh. “Tỷ, Lâm Quý với anh rể của ta, rốt cuộc là ai lợi hại hơn?” Sắc mặt Chung Linh trở nên khó coi với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Cô há miệng muốn nói gì đó, nhưng lúc vô thức nhìn về phía Lâm Quý, lại nhớ tới những gì Lâm Quý đã làm, trong lúc nhất thời không nói nên lời. Một lúc lâu sau, cô mới có chút không tình nguyện nói: “Không... không phân thắng bại.” “Phải không? Tại sao ta chưa từng nghe nói anh rể của ta trảm long? Với cách làm của Thái Nhất Môn, phàm là có chút đại sự gì đó, đã sớm huyên náo đến thiên hạ đều biết.” Chung Linh bị chọc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Chung Tiểu Yến. Lâm Quý thì có chút tò mò hỏi: “Anh rể ngươi là...” “Thủ tịch đệ tử đương đại của Thái Nhất Môn, Từ Định Thiên, dù là tiếng tăm lừng lẫy, cũng tuyệt đối không lợi hại bằng ngươi.” Chung Tiểu Yến kiêu ngạo nói, cực kỳ giống thê tử bởi vì trượng phu tốt mà cảm thấy đắc ý. Trong lúc nhất thời, vậy mà Lâm Quý có chút không phân biệt được rốt cuộc có phải là nàng đang diễn hay không. Nhưng nghe được tên Từ Định Thiên, Lâm Quý vẫn có chút ngoài ý muốn. “Ngươi là thê tử của Từ Định Thiên?” Hắn kinh ngạc nhìn về phía Chung Linh. “Ừm, Từ sư huynh là đạo lữ của ta.” Chung Linh gật đầu nói. Lâm Quý vỗ ót một cái, hắn chưa từng trà trộn vào tông môn, cả ngày lăn lộn ở thế tục, ngược lại đã quên người ta là đạo lữ, cũng không phải phu thê. Mặc dù không quan trọng lắm, nhưng thật sự tên gọi không giống nhau. Lâm Quý thuận miệng nói đến chuyện gặp Từ Định Thiên ở trong di tích. Biết được Lâm Quý và đạo lữ của cô cũng quen biết, ngược lại cảm giác ngăn cách giữa mấy người đã biến mất không ít. Ngộ Nan tự giác không nhét miệng vào, vì thế ở một bên bắt đầu mổ xẻ long thi. Không bao lâu sau, Ngộ Nan tìm tới Lâm Quý. “Lâm thí chủ...” “Làm sao vậy?” “Long bì và long huyết đều đã xử lý xong, đây là nội đan của yêu long.” “Động tác của ngươi thật nhanh nhẹn.” Ngộ Nan lại đảo mắt. “Da hồ ly và yêu đan lần trước đều còn ở trong khách sạn, đồ đạc nhiều quá không mang theo được, chúng ta phải tìm một chỗ thủ tiêu tang vật… Phi, không phải thủ tiêu tang vật, mà là bán chúng đi.” Nghe vậy, Lâm Quý nhìn về phía long bì được xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề, cao chừng mấy người, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao. Chung Linh ở một bên đề nghị: “Nơi này cách Thái Nhất Thành không xa, nếu muốn bán mấy thứ này, có thể đến đó xem một chút.” Thái Nhất Thành chính là phường thị của tu sĩ bên ngoài Thái Nhất Môn, nói chung, chính là thị trường giao dịch của tu sĩ lớn nhất Tương Châu. “Vậy thì đi Thái Nhất Thành xem một chút, bây giờ về huyện Lôi Trạch lấy hành lý trước.” Lâm Quý cũng muốn kiến thức một chút về Thái Nhất Thành trong truyền thuyết, nhân tiện hỏi thăm đan dược không biết tên mà hắn thu được trong di tích lần trước. Lâm Quý cũng muốn làm rõ, những đan dược này rốt cuộc là thứ gì.