Chương 197: Đồ long

“Thiên Xu Kiếm!” “Thiên Tuyền Kiếm!” “Thiên Cơ Kiếm!” Liên tiếp ba kiếm, tinh thần lực tầng tầng lớp lớp, uy lực cũng tăng vọt. Kiếm đầu tiên chỉ có thể khơi dậy tia lửa trên người Ngao Lãng, kiếm thứ hai đã lưu lại vết kiếm trên vảy rồng. Khi Thiên Cơ Kiếm hạ xuống, cuối cùng vảy rồng bị phá vỡ, máu thịt phía bên dưới đã bị chém ra vết thương. Trong mắt Ngao Lãng hiện lên vẻ hoảng sợ, muốn chạy trốn về lòng sông. Nhưng tốc độ của nó vốn tương đương với Lâm Quý, lúc này lại bị Lâm Quý quấn lấy, làm sao nó có thể trốn thoát! Tinh quang trong mắt Lâm Quý chợt lóe, kiếm quang trên Trảm Tà kiếm lại dài thêm hai tấc, tinh thần lực trên người đã toàn bộ quanh quẩn trên lưỡi kiếm. “Kiếm thứ tư, Thiên Quyền Kiếm!” Một kiếm cuối cùng hung hăng đánh vào vết thương lúc nãy, kiếm phong chém qua thân rồng cứng cỏi, hung hăng cắt vào, gần như chia long thân làm đôi, mới rốt cục khó có thể duy trì. Tiếng kêu thảm thiết quỷ dị vang lên. Đôi mắt của Ngao Lãng đỏ bừng vì đau, cả con rồng phóng lên trời, vặn vẹo xoay tròn, từng mảng lớn máu tươi rơi xuống sông. Nó thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lâm Quý, trong mắt mang theo cừu hận không gì sánh được. Vết thương trên cơ thể nó đã khép lại, nhưng cũng chỉ là khép lại mà thôi. “Ta muốn ngươi chết!” Một âm thanh cực kỳ phẫn nộ vang lên trong lòng Lâm Quý. “Ồ, nguyên thần truyền âm?” Lâm Quý hơi nhướng mày, khiêu khích nhìn Ngao Lãng. “Có ta ngăn cản ngươi trở về sông, nếu không ở trong nước thì phần lớn thủ đoạn của ngươi đều không sử dụng được. Hiện giờ ngươi lại đang bị trọng thương… vậy làm sao ngươi có thể giết được ta đây? Với cái miệng không lưỡi đó sao?” Ngao Lãng hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Quý, ngay sau đó nó bay lên trời, lượn vòng trong tầng mây. Thật đúng là có ý vị chân long thấy đầu không thấy đuôi. Lâm Quý cười tủm tỉm nhìn, nhưng khi cơn mưa đột ngột rơi xuống từ bầu trời quang đãng, hắn lập tức không cười nổi. Một cơn gió không biết từ đâu thổi tới làm quần áo của hắn kêu phần phật. Bầu trời đang quang đãng dần trở nên u ám, những đám mây dần che khuất ánh mặt trời. Những giọt nước to bằng hạt đậu rơi xuống mặt đất. “Một con ấu long cũng có thể làm ra trận mưa lớn như vậy?” Nhưng ngay sau đó, Lâm Quý lại cảm giác có gì đó không ổn. Trên người hắn, nơi bị nước mưa rơi xuống đột nhiên bốc ra từng đám khói trắng khiến hắn cảm thấy đau đớn. Mặc dù loại đau đớn này không đáng kể, không tạo ra bao nhiêu thương tổn đối với hắn. Nhưng phạm vi của trận mưa này lại rất rộng. Đúng lúc này, giọng nói của Chung Linh vang lên. “Cẩn thận, mưa độc này sẽ ăn mòn mặt đất, nếu không ngăn cản, nơi này sẽ biến thành tử địa!” “Hả?!” Lâm Quý quay đầu lại nhìn về phía Chung Linh, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: “Long tộc còn có thể dùng độc sao?” “Tại sao Long tộc không thể dùng độc? Đây vốn là thiên phú của chúng.” Chung Linh cũng có chút kỳ quái, loại chuyện này ai mà không biết? Lâm Quý suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng thật là đạo lý này. Người ta thường nói rắn có thể hóa giao. Rắn có nọc độc, chẳng lẽ sau khi tiến hóa chúng có thể bỏ đi thủ đoạn sắc bén như vậy sao? Lời giải thích này có vẻ không hợp thói thường, nhưng lại có thể khiến việc Long tộc dùng độc dễ chấp nhận hơn. “Vẫn là tư duy kiếp trước quá thâm căn cố đế, dựa vào cái gì Long tộc sẽ không dùng độc, ai quy định rồng không thể có độc, chỉ là bình thường người ta khinh thường nên không dùng mà thôi.” Nghĩ đến đây, ngược lại còn giải thích tại sao Trư Long hắn gặp phải lúc trước cũng dùng mưa độc. Khi đó Lâm Quý còn tưởng rằng, lợn lai với rồng không phải là lợn đứng đắn. Bây giờ nhìn lại, là hắn đã trách oan lợn người ta. Nhưng nhìn cơn mưa độc không thấy điểm cuối lúc này, thì mưa độc bao phủ hai bên bờ sông của Trư Long khi đó chỉ có thể xem một trận mưa nhỏ. “Nhanh tìm cách ngăn cảng ác long đi.” Chung Linh lo lắng hét lớn. Lâm Quý nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía thân rồng thấy đầu không thấy đuôi trên không trung, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào. Nhưng đột nhiên, hắn vỗ trán. “Sao hắn lại quên mất Ngự Phong Thuật!” Lúc trước hắn lấy được Ngự Phong Thuật ở trong di tích, sau khi học xong thức thứ nhất thì đã ném lại sau đầu. Thật sự là thức thứ nhất Phong Khởi Vân Dũng quá mức vô dụng, chỉ có thể hô mưa gọi gió dọa người. Nhưng một chiêu này đặt vào thời điểm này lại là vừa vặn. Nghĩ tới đây, Lâm Quý cũng bay lên trời. Linh khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, nguyên thần ngồi xếp bằng trong đan điền đã nhảy vào trong đầu, vẫn khoanh chân ngồi như trước. Hắn nhắm mắt lại, tay bấm niệm pháp quyết, linh khí xung quanh cuốn lên cuồng phong, không ngừng ngưng tụ quanh người Lâm Quý. “Ngự Phong Thuật, Phong Khởi Vân Dũng!” Lâm Quý đột nhiên mở mắt ra, cuồng phong xung quanh trong nháy mắt tràn ra ngoài, sau đó biến mất không thấy. Linh khí trong cơ thể hắn hóa thành chỉ dẫn, dẫn dắt linh khí thiên địa bị dẫn động xung quanh, linh khi này cũng tiêu tán trong thiên địa. Một lát sau, mây đen trên đỉnh đầu di chuyển. Dường như đám mây đen bị thứ gì đó ăn mòn, tiêu tán với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Ngay sau đó, mới là một cỗ cuồng phong đến nhanh đi cũng nhanh. Một lát sau, bầu trời lại lần nữa sáng lên, long thân khổng lồ của Ngao Lãng vẫn ở trên bầu trời, nhưng đã không còn uống lượng nữa mà là kinh ngạc nhìn Lâm Quý. “Ngự Phong Thuật của ta và thiên phú hô phong hoán vũ của nó triệt tiêu lẫn nhau sao?” Lâm Quý vuốt cằm suy nghĩ. Không có cảnh thiên tai như trong tưởng tượng, chỉ là bình thản nhàn nhạt xua tan mây đen trên đỉnh đầu. Nhưng ngẫm lại cảnh tượng mưa độc rơi xuống trước đó, Lâm Quý mới giật mình nhận ra, Ngự Phong Thuật này cũng không phải không chịu nổi như trong tưởng tượng của hắn. Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này. Sau khi mây đen tan đi, Ngao Lãng lập tức muốn chạy trốn, nó tùy tiện tìm một phương hướng rồi bỏ chạy. Nhưng nó đã bị thương ở thân, tốc độ không bằng lúc trước, hoàn toàn không có khả năng chạy thoát. Lâm Quý nhanh chóng ngự không đuổi theo. “Nội hữu lôi đình, lôi thần ẩn danh, động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng, lôi đến!” Ầm ầm... Sấm sét nổ vang trên bầu trời quang đãng. Ngao Lãng phía trước đột nhiên quay đầu, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Quý. “Dẫn Lôi Kiếm Quyết?! Thả ta rời đi, ta là con thứ tư của Long vương Cửu Đạo Giang, ngươi không thể giết ta!” Lâm Quý nhe răng cười. Con giun dài này vậy mà biết Dẫn Lôi Kiếm Quyết, bởi vậy khi nhìn thấy Lâm Quý dẫn động thiên lôi, nó đã sợ tới mức lục thần vô chủ. “Nghe nói Long tộc có không ít bảo vật.” Lâm Quý cũng dùng nguyên thần truyền âm. “Chỉ cần ngươi buông tha ta, bảo vật trong Long cung tùy ý ngươi lựa chọn.” “Không, ý của ta là, toàn thân Long tộc là bảo vật.” Đã đến lúc này, Lâm Quý sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội đồ long tốt như vậy. Bất kể là chân long hay là giao long, cứ giết trước rồi nói sau! Dường như Ngao Lãng còn chưa kịp phản ứng lại, rõ ràng sửng sốt một chút. Mà cùng lúc đó, Lâm Quý rốt cuộc cũng đuổi kịp, Thiên Cương kiếm cũng chém vào trên người nó. Lần này hắn không dùng tinh thần lực, bởi vậy kiếm phong bị vảy rồng ngăn cản. Nhưng gần như cùng lúc đó, thiên lôi đã đánh xuống. Trong mắt Lâm Quý hiện lên bạch quang, hết thảy trước mắt đều bị lôi quang bao trùm. Một lát sau, lôi quang tản đi. Ngao Lãng còn sống, nhưng cũng thoi thóp, xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía trước, không dám quay đầu lại. Tốc độ chậm đến đáng thương. “Chỉ trọng thương thôi sao? Thật không hổ là thân thể của Long tộc. Nhưng hôm nay ta có thể dẫn bốn đạo thiên lôi, đến ăn đạo thứ hai đi!” Kiếm của Lâm Quý lại một lần nữa hạ xuống.