Chương 202: Tụ Lý Càn Khôn

Trong lúc đám người Lâm Quý nói chuyện phiếm ở trong rạp, trong đại sảnh phía dưới, khách nhân đã đến chật kín. Không lâu sau, đấu giá hội cũng bắt đầu, và người chủ trì đấu giá hội lại chính là vị Vân trưởng lão đã đánh giá vật phẩm cho Lâm Quý lúc trước. "Cả đời Vân trưởng lão đều tiếp xúc kỳ trân dị bảo, Thái Nhất Các thế hệ này cũng do ông ta quản lý, bởi vậy tất cả mọi người đều tin tưởng cho ông ta tới chủ trì,." Từ Định Thiên nói. Lâm Quý thận trọng nói: "Phải chăng điều đó thật ra còn mang ý nghĩa như một tầng bảo đảm ở bên trong?" "Đúng là như thế." Ánh mắt Từ Định Thiên nhìn Lâm Quý tựa hồ rất tán thưởng. Cùng lúc đó, phía dưới Vân trưởng lão chợt ho khan hai tiếng nhẹ nhàng, nhưng âm thanh vẫn truyền khắp bốn phía. Sau một lát, toàn bộ đại sảnh đã yên tĩnh trở lại. "Các vị, đều là người quen cũ, ta sẽ không nói nhảm quá nhiều. Hôm nay thứ kiện vật phẩm thứ nhất đấu giá là 3 bộ áo giáp cấp bậc Linh Khí do Thiên Công phường đưa tới." Liền đó có ba thị nữ bưng áo giáp đi lên trước đài, cầm và mở giáp ra ở trước mặt mọi người một lát. "Danh tiếng của Thiên Công Phường thì ta không cần nhiều lời. Ba bộ áo giáp này chính là Linh Khí hạ phẩm, công kích của Đệ Tam Cảnh trở xuống đều có thể kháng cự, cho dù Đệ Tứ Cảnh cũng có thể triệt tiêu hơn phân nửa, tuy nhiên áo giáp sẽ bị tổn hại. Gá khởi đầu là 1 viên Nguyên Tinh, các vị mời ra giá." Tiếng nói hạ xuống, lập tức có khách nhân đã bắt đầu ra giá. "200 Nguyên Tinh!" " Ta ra 300!" "350!" "Ta ra giá 500!" Cuối cùng, 3 bộ áo giáp Linh Khí đã được mua đi với giá 1200 Nguyên Tinh. Tiếp đó đấu giá hội đã diễn ra bừng bừng khí thế, 3 bộ áo giáp Linh Khí chẳng qua chỉ là món ăn khai vị mà thôi. Rất nhanh, các loại thiên tài địa bảo, binh khí, đan dược thậm chí cả những công cụ luyện đan luyện khí..., đều lần lượt xuất hiện. Phía bên khách hàng có vẻ như đã tiến hành điều tra kỹ càng đối với các vật phẩm được mang ra đấu giá ở Thái Nhất Các. Bởi vậy mà khi mỗi một món vật phẩm đấu giá vừa mới bắt đầu được gọi giá, lập tức sẽ có vài ba nhà bắt đầu tranh nhau ra giá. Cũng nhờ có vậy, hầu như từ đầu tới cuối đấu giá hội không có thời điểm nào nhạt nhẽo. Qua một canh giờ, trước sau hơn chục món vật phẩm đã được bán đi, có điều Lâm Quý vẫn chưa nhìn thấy một món đồ nào mà hắn có hứng thú. Không bao lâu sau, đấu giá hội đã gần đến lúc kết thúc. "Chư vị, đấu giá hội lần này chỉ còn một món bảo vật cuối cùng, có lẽ trong lòng mọi người đều biết đây gì rồi." Vân trưởng lão đột nhiên chắp tay, có chút bất đắc dĩ nói, "Trước giờ Thái Nhất Các chúng ta cũng đã dùng mọi cách khuyên can, nhưng dù sao đã mở cửa vẫn phải bán hàng. . . Ài." Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người trong đại sảnh cười vang, ngay sau đó có người đã đứng dậy đi ra ngoài. Hầu như chỉ trong chớp mắt, hơn phân nửa hội trường đã trống rỗng, số còn lại ai ai cũng đều ôm hai tay trước ngực, người nào cũng giống như đang xem kịch vui. Tình cảnh này lập tức thu hút sự hiếu kỳ của Lâm Quý. "Từ huynh, đây là có chuyện gì?" Từ Định Thiên bật cười lắc đầu nói: "Còn không phải do Thiên Công Phường làm loạn, họ ỷ vào mình là khách hàng lớn của Thái Nhất Các, bởi thế mới không kiêng nể gì cả như vậy." "Có ý gì?" Lâm Quý càng mơ hồ. Ở bên cạnh, Chung Linh lại giải thích: "Lâm Du Tinh có từng nghe qua một môn thần thông tên là Tụ Lý Càn Khôn?" "Tụ Lý Càn Khôn?!" Lâm Quý đột nhiên cất cao giọng. Hắn đương nhiên đã nghe qua, mà không chỉ nghe nói, thậm chí hắn đã tận mắt thấy có người từng dùng chiêu này để ‘bắt heo, bắt khỉ’ rồi! Nhưng đó là ở trên TV trong kiếp trước. Chẳng lẽ cái thế giới này cũng có một chiêu nghịch thiên như vậy? Ngay sau đó, Chung Linh lại giải thích: "Xem ra Lâm Du Tinh cũng có nghe thấy. Phương pháp Tụ Lý Càn Khôn này là một trong truyền thừa tối cao của Thiên Công Phường, do một vị tiền bối của Thiên Công Phường tìm hiểu ra pháp môn trong lúc luyện khí, lập tức ghi chép xuống." "Nghe đồn rằng, sau khi tu thành Tụ Lý Càn Khôn, người ta sẽ tự sáng tạo ra một không gian có thể dung người nạp vật, cho dù dùng để chiến đấu với người khác, hay là để chứa đựng bảo vật, đều là phương án rất tốt." Điều này cũng không sai biệt lắm với Tụ Lý Càn Khôn mà Lâm Quý từng thấy. "Vậy thì tại sao Vân trưởng lão lại nói chuyện miễn cưỡng như thế? Trong này còn có gì bí ẩn sao?" Lâm Quý truy vấn. Lần này lại tới Từ Định Thiên giải thích. "Nào có cái gì bí ẩn! Từ nhiều năm trước kia, Thiên Công Phường đã từng bán môn Tụ Lý Càn Khôn này cho một trong các đại phái ở Cửu Châu. Tuy thần thông này có thật, nhưng mà tu luyện rất khó khăn, qua nhiều năm như vậy, người có thể học được tính ra không quá một bàn tay." Nụ cười trên mặt Từ Định Thiên càng châm chọc: "Tự mình học không được, người khác cũng học không được, ngươi nói xem thần thông này có cái gì tốt đây? Thiên Công Phường vẫn luôn lấy công pháp này ra bán, chẳng qua là họ chỉ muốn lừa gạt những tiểu môn tiểu phái chưa thấy qua việc đời mà thôi." "Nếu như mọi người đều biết không học được, chẳng lẽ vẫn còn có người tiếp tục bị lừa?" Lâm Quý nghĩ mãi không ra. "Haha, luôn có người cảm thấy mình khác biệt so với mọi người, hơn nữa công pháp này còn là một môn thần thông của một đại tông môn, chỉ cần có một người học xong chính là chiếm được ích lợi lớn. Vì vậy số người bị lừa gạt tính ra cũng không ít." Cùng lúc đó, phía dưới đã bắt đầu đấu giá. "Giá khởi điểm là 2000 Nguyên Tinh, chư vị xin mời." "3000! Công pháp này Thần Đao Môn chúng ta muốn mua, thỉnh cầu chư vị cho một cái mặt mũi!" Một người rất cao to đứng dậy chắp tay về phía chung quanh, dáng vẻ giống như nhất định phải có được. Chung quanh không ít người tươi cười hoàn lễ. "Lưu trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy, mặt mũi này nhất định muốn cho." "Thần Đao Môn tài đại khí thô, tiểu đệ bội phục." "Có thần thông này tương trợ, tất nhiên Thần Đao Môn có thể như hổ thêm cánh, tại hạ ở đây sớm chúc mừng." Trong rạp ở lầu hai. Từ Định Thiên giang tay ra nhìn về phía Lâm Quý. "Nhìn thấy không, cuối cùng vẫn luôn có kẻ ngu bị lừa." Lâm Quý nhịn không được cười lên, chẳng qua trong lòng hắn cũng rất tò mò đối với môn Tụ Lý Càn Khôn này. Người khác học không được là chuyện của người khác, nhưng hắn có Nhân Quả Bộ giúp đỡ, tu luyện công pháp thần thông cho tới bây giờ đều rất dễ dàng, chỉ tu luyện vài lần đã tinh thông. Nhỡ ra hắn có thể học được đâu. "Môn công pháp này thú vị như vậy, tại hạ có thể hay không mượn Thái Nhất Môn đánh giá?" Lâm Quý hỏi. "Lâm huynh có hứng thú? Đây là việc nhỏ." Từ Định Thiên đáp ứng rất sảng khoái, "Nếu người khác muốn mượn chưa chắc ta sẽ đáp ứng, nhưng Lâm huynh đã nói thì các sư trưởng trong môn dù biết cũng sẽ không cự tuyệt." Nghe nói thế, Lâm Quý chợt giật mình, ngay sau đó hắn vội vàng tạ ơn. "Đa tạ." "Khách khí." Sau khi Tụ Lý Càn Khôn một lần nữa đến tay một kẻ đần, đấu giá hội đã chính thức tuyên bố kết thúc. Đám người Lâm Quý rời khỏi Thái Nhất Các. Vào thời điểm chào từ biệt, Từ Định Thiên giữ chặt Lâm Quý nói: "Nếu Lâm huynh muốn xem qua Tụ Lý Càn Khôn, vậy tại sao ngày mai huynh không tới Thái Nhất Môn đi thăm thú một chuyến. Vừa vặn mấy ngày nay, có không ít thanh niên đồng đạo từ các môn phái tới chơi, Lâm huynh cũng có thể đến xem náo nhiệt." Hiện tại muốn nhờ vả người ta, loại lời mời này, Lâm Quý rất khó cự tuyệt. "Đã như vậy, ngày mai ta sẽ lại đến quấy rầy." "Một lời đã định." Từ Định Thiên nhanh chóng dẫn Chung Linh cùng nhau rời đi. Ngộ Nan lại nhìn Lâm Quý. "Lâm thí chủ, hình như thái độ của Thái Nhất Môn đối với ngươi hơi quá tốt." Lâm Quý khẽ gật đầu, làm sao hắn lại không phát giác được điểm này. Nhưng cũng bởi vì không cảm nhận được ác ý, cho nên hắn cũng không hề để trong lòng mà thôi. "Tục ngữ nói rất đúng, bỗng nhiên trở nên ân cần..." "Cho dù không phải gian sảo cũng là trộm cướp?" Ngộ Nan tiếp lời. Lâm Quý lại lắc đầu. "Không phải, là không có ý đồ tốt, tính cái rắm."