Chương 201: Gặp lại Từ Định Thiên

Tinh quang trong mắt Ngộ Nan lóe lên, y đang định tiếp tục mở miệng. Lâm Quý lại nói: "Nhưng chưa hẳn đã kiếm được nhiều tiền." Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt Ngộ Nan chỉ còn lại sự nghi ngờ. Đầu tiên, Lâm Quý đưa cho Ngộ Nan 4 bình ngũ phẩm Tụ Khí Đan. "Tại sao thí chủ lại trả đan dược về cho ta?" Ngộ Nan hơi khó hiểu nhận lấy cái chai. "Đây là Tụ Khí Đan ngũ phẩm, thứ không thể thiếu dùng để tu hành, giờ mà bán đi về sau lại phải mua lại, không cần bán nữa." Lâm Quý thuận miệng giải thích, "Một bình có ba viên, một viên trị giá 50 Nguyên Tinh, nếu ngươi muốn bán thì cứ bán đi, thứ này không lo không có người mua." Nghe vậy, Ngộ Nan nhanh chóng cất Tụ Khí Đan đi, cho dù không bán thứ này thì ngày sau chính mình cũng cần dùng đến. Lâm Quý lại lấy ra 3 bình đan dược còn lại, cất hai bình của mình đi, số còn lại vừa vặn là bình Càn Nguyên Đan đáng giá nhất. "Vận khí của tiểu tử ngươi thật là tốt, ba cái bình trên bàn thờ đều là đan dược thất phẩm, nhưng mà hai bình của ta cộng lại cũng không đáng giá bằng Càn Nguyên Đan này của ngươi. Một viên Càn Nguyên Đan ít nhất bán được 7~8000 Nguyên Tinh." Lâm Quý tính toán đại khái. "Trị giá tận 7~8000 sao? !" thanh âm của Ngộ Nan đột nhiên cất cao. Chẳng qua y còn chưa kịp cao hứng, Lâm Quý lại nói: "Có điều Càn Nguyên Đan rất có ích đối với việc tu luyện nguyên thần của ta, bởi vậy ta sẽ không trả cho ngươi, ta sẽ cho ngươi một lựa chọn." Lâm Quý giải thích giá trị hai bình đan của mình lại một lần, tiếp đó mới nói: "Hai bình đan kia của ta có thể bán dược một vạn 5000 Nguyên Tinh, ta có thể bán đi rồi đưa Nguyên Tinh cho ngươi, như vậy ta còn thiếu nợ ngươi khoảng 5~6000 Nguyên Tinh, có được không?" Ngộ Nan ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu nói: "Trên đường đi thí chủ luôn chiếu cố cho tiểu tăng. Nếu như thí chủ cần dùng đến Càn Nguyên Đan, vậy xin thí chủ cứ giữ lại đi, ngoài ra hai bình đan dược này cũng rất có chỗ hữu dụng, thí chủ cứ giữ lại cho chính mình cũng được." Nếu hắn không từng thấy tròng mắt Ngộ Nan đảo quanh nãy giờ, Lâm Quý hầu như sẽ tin tưởng lời của y. "Ngươi lại định toan tính mưu ma chước quỷ gì đó?" Lâm Quý hoài nghi nhìn sang Ngộ Nan. "Không có." "Bản tính của ta nợ tiền thường không thích trả lại, ngươi có nói hay không?" "Vậy..." Ngộ Nan chần chờ một lát, mới thấp giọng nói, "Đúng là tiểu tăng có một chuyện muốn nhờ." "Nói." "Tương lai nếu như có cơ hội, thỉnh cầu thí chủ cùng tiểu tăng đi Duy Châu một chuyến." Ngộ Nan ngẩng đầu, hiếm khi ngữ khí trở nên cứng rắn, "Việc này rất mạo hiểm, nhưng lại là việc tiểu tăng cần phải hoàn thành, nếu thí chủ không muốn nói..." "Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, tương lai ta sẽ đi theo ngươi một chuyến là được." Lâm Quý đã cắt đứt lời của Ngộ Nan. Hơn 2 vạn Nguyên Tinh, cho dù là Đệ Thất Cảnh cũng mời được đến, huống chi hắn vốn cũng có ý nghĩ đi tới Duy Châu, ngoài ra phụ mẫu của hắn kiếp trước cũng đang ở bên đó. Mặc dù có thời điểm con lừa trọc Ngộ Nan này dùng thủ đoạn mờ ám và có không ít những ý đò xấu, nhưng tổng thể mà nói bản chất của y coi như không tệ. Ít nhất Lâm Quý còn chưa bao giờ thấy y sát hại tính mạng người khác, nếu như tiểu ngốc lư này cam lòng trả một cái giá lớn như vậy, hắn tự nhiên không muốn làm cho Ngộ Nan thất vọng. Thấy Lâm Quý lập tức đáp ứng, Ngộ Nan mừng rỡ chắp tay trước ngực, hành lễ nói: "Đa tạ Lâm thí chủ." Lâm Quý lại cất Càn Nguyên Đan đi, hắn hơi tính toán số Nguyên Tinh trong túi tiền của mình, dứt khoát lấy ra 1000 viên giao cho Ngộ Nan. "Nguyên Tinh này là tiền bán những tài liệu khác, 1000 viên này có lẽ đủ cho ngươi tiêu xài một thời gian." "Đa tạ, đa tạ." Ánh mắt Ngộ Nan lại sáng lên, y vội vàng tiếp nhận, nhanh chóng nhét vào bên trong tăng bào của mình. Xử lý xong chuyện đồ vật, Lâm Quý và Ngộ Nan quyết định chuẩn bị rời đi. Từ đầu họ còn muốn nói tạm biệt với Chung Linh, nhưng mất cả buổi cũng không tìm được người. Ngay tại thời điểm bọn họ chuẩn bị rời đi, Chung Linh lại tiến vào từ ngoài cửa, bên cạnh còn có một vị nam nhân tuấn lãng ước chừng 30 tuổi. Đó là Từ Định Thiên. "Ồ, các ngươi định đi rồi?" Chung Linh vừa nói vừa tiến về phía Lâm Quý và Ngộ Nan. "Đúng vậy, lần này đa tạ Chung cô nương đã chỉ dẫn đoạn đường này." Lâm Quý nói tạ, vừa nhìn về phía Từ Định Thiên, "Từ huynh, đã lâu không gặp." "Là ngươi." Từ Định Thiên giật mình, sau đó gã khẽ cười nói, "Lâm Quý, tại sao ngươi lại rảnh rỗi đi tới Thái Nhất Thành? Chẳng lẽ vì đưa cho ngươi Thất Tinh Kiếm Pháp, vượt quá khả năng, người không học được nên đến tìm người chỉ điểm sao?" Rất hiển nhiên, thân phận Lâm Quý hoàn toàn không giấu được. Lần trước nói là che giấu thân phận để giết Hoàng Cảnh, sự thật chẳng qua là các bên ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi. Chung Linh kéo Từ Định Thiên sang một bên, kể lại sơ qua chuyện lúc trước vài câu. Sau khi nghe xong, Từ Định Thiên hơi kinh ngạc nhìn Lâm Quý, đánh giá từ trên xuống dưới hồi lâu, gã mới sợ hãi than thở: "Ngươi vừa mới đột phá Đệ Ngũ Cảnh được mấy ngày, sao lại có thể chém giết giao long cùng cảnh giới rồi hả?" "May mắn mà thôi." Lâm Quý trả lời qua loa. "A, lai lịch của ngươi sớm đã bị tiết lộ rõ ràng rồi, loại lời khiêm tốn này không cần nói tiếp nữa. Trước đây khi vẫn còn là Đệ Tứ Cảnh hậu kỳ, ngươi đã có thể chiến đấu bất phân thắng bại với ta. Việc này nói là người khác làm chưa chắc ta sẽ tin, nhưng nếu như là ngươi, ta sẽ không hoài nghi." Từ Định Thiên lắc đầu nói. Cho tới bây giờ, Lâm Quý cũng không biết, ở trong mắt Từ Định Thiên, vậy mà mình được đánh giá cao như thế. Cùng lúc đó, Từ Định Thiên tiếp tục nói: "Nếu cũng đã đến rồi, không bằng chúng ta cùng nhau lên trên lầu nhìn xem đấu giá hội tháng này?" "Đấu giá hội nào?" Lâm Quý hiếu kỳ hỏi. Từ Định Thiên giải thích: "Hàng tháng Thái Nhất Các đều có mở đấu giá hội, bán ra một ít bảo vật trân quý ngày thường hiếm gặp. Đấu giá hội sẽ mở trong ba ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, cùng đi xem chứ?" Lâm Quý và Ngộ Nan liếc nhau, khẽ gật đầu. "Dù sao cũng đang lúc rảnh rỗi, nếu như Từ huynh có lời mời, vậy liền đi mở rộng tầm mắt một chút." "Ha ha ha, đi nào, lên lầu." Từ Định Thiên vung tay lên, cùng Chung Linh đi dẫn đường ở phía trước. Lâm Quý và Ngộ Nan lại theo ở phía sau. Không bao lâu, mấy người đã đi tới tầng bốn của Thái Nhất Các, đây là một gian phòng rộng rãi có hai tầng lầu, cao chừng 7~8 mét, gian phòng này không được sáng cho lắm. Đại sảnh ở lầu một đã có không ít người ngồi, có hai ba người đang nói chuyện phiếm với nhau, có người lại ngồi tại chỗ im lặng chờ đợi. Dưới sự dẫn dắt của Từ Định Thiên, Lâm Quý và Ngộ Nan cùng tiến vào hàng ghế bên trong lầu hai. Sau khi ngồi vào ghế lô, có thị nữ đưa tới rượu ngon, điểm tâm, trái cây... Lâm Quý ngồi xuống, sau đó lại hơi tò mò hỏi: "Lấy địa vị Thủ Tịch của Từ huynh ở Thái Nhất Môn, còn phải tới đấu giá hội mua đồ sao?" "Sư huynh tới đây để trấn giữ." Ở một bên, Chung Linh nhanh nhẹn giải thích, "Trước đây cũng không phải là chưa từng có những kẻ to gan lớn mật dám ra tay trên đấu giá hội ở Thái Nhất Các, tuy rằng chưa từng có kẻ nào đắc thủ, nhưng chung quy vẫn gây nhiễu loạn trật tự." Từ Định Thiên cười nói: "Nói ta tới để tọa trấn cũng hơi quá sự thật, làm sao một cái Đệ Ngũ Cảnh như ta có thể trấn giữ được chỗ này? Chẳng qua là muốn làm ra vẻ bề ngoài rằng, Thái Nhất Môn cũng có quan tâm tới sinh ý ở nơi này mà thôi, thủ vệ chân chính là một người khác hoàn toàn." "Thì ra là thế." Lâm Quý hiểu rõ. Từ Định Thiên lại tiếp tục nói: "Chẳng qua có lúc trong buổi đấu giá này cũng sẽ có chút ít thứ tốt ngoài dự đoán của mọi người. Thái Nhất Các mặc dù là chỗ buôn bán của Thái Nhất Môn chúng ta, nhưng để thể hiển lộ sự rõ ràng công chính, Thái Nhất Môn thường không can thiệp và tra hỏi những vấn đề ở đây." Lâm Quý chắp tay nói: "Thái Nhất Môn hành động quang minh lỗi lạc, tại hạ bội phục." Ở bên ngoài đi lại hồi lâu, Lâm Quý cảm thấy lời ăn tiếng nói của mình càng ngày càng điêu luyện. Hắn dùng bờ mông nghĩ cũng biết, nếu như thật sự có thứ tốt được giao dịch, chỉ sợ khi tin tức còn chưa được công bố, họ cũng đã bị Thái Nhất Môn chia thịt. Cái gì mà không nhúng tay vào, lời này ai tin thì đó đúng là kẻ đần.