Chương 204: Thiên Hạ Đệ Nhất Môn

Chung Linh có thể được Thái Nhất Môn tuyển chọn để gia nhập vào bên trong Giám Thiên Ty, sau đó lại trở thành Tổng Bộ Tương Châu, dĩ nhiên bởi vì nàng ta cũng có vài phần năng lực. Nàng ta để ý thấy Lâm Quý liên tục nhìn những người đang tỏ vẻ rất khó khan leo lên núi, liền hỏi: "Có phải Lâm Du Tinh đang tự hỏi, tại sao những người này leo núi lại có vẻ vất vả như vậy?" Lâm Quý thản nhiên gật đầu nói: "Quả thực tại hạ có chút tò mò, suy cho cùng chỗ đó mới khoảng 3~500 bậc thang, cho dù những người đang lên núi cũng chỉ là người bình thường, nhưng tuyệt đối chưa đến mức phải vất vả như vậy." Trong khi đang nói chuyện, cách đó không xa về phía trước chợt có mấy người đang lên núi cùng nhau ngã ngồi xuống mặt đất, há miệng thở hổn hển. "Bởi vì tất cả những thanh niên này đều muốn bái nhập Thái Nhất Môn, cho nên chúng ta đã bày trận pháp ở trên những bậc thang này. Nếu người bình thường không hề có tu vi muốn đi lên, họ sẽ phải thừa nhận trọng lực gấp mấy lần bình thường. Một khi bọn họ lên được tới nơi, tự nhiên sẽ có người tiếp dẫn bọn họ nhập môn." Chung Linh giải thích. "Đơn giản như vậy?" Lâm Quý có chút kinh ngạc. Đường đường môn phái đứng đầu Đạo môn lại thu nhận đệ tử đơn giản như vậy, có phải hơi giống một trò đùa hay không? Chung Linh lại lắc đầu nói: "Lâm huynh cũng đã nhìn thấy rồi đấy! Dọc theo con đường chúng ta đi lên, lác đác chỉ có vài người có thể đi tới 3~500 bậc thang này, mà đường lên này ước chừng có 2400 bậc thang." "Hơn nữa cho dù có lên được núi cũng chỉ mới là đệ tử ngoại môn, nếu muốn thu được bồi dưỡng ở trong môn phái, còn phải trải qua khảo hạch trong vòng mấy năm, cho dù là từ tư chất đến tâm tính thiếu một thứ cũng không được." "Thì ra là thế." Lâm Quý giật mình. Trong khi đang nói chuyện, tốc độ của đám người Lâm Quý cũng càng lúc càng nhanh. Trên đường đi, bọn họ vượt qua vô số những người bình thường đang nỗ lực leo lên, trong suốt dọc đường đi lên nghênh đón của bọn họ là những ánh mắt ngưỡng mộ. Trong vòng chưa đầy một khắc, bọn họ đã có thể thấy một tấm bảng hiệu khổng lồ ở trên cùng cầu thang đá rêu phong. Càng đi lên cao, con đường càng rộng rãi thoáng đạt, thềm đá mở rộng hơn đến mấy lần. Sau khi vượt qua cánh cổng có tấm bảng đề ba chữ 'Thái Nhất Môn', đập vào mắt họ chính là một tòa đại điện hung vĩ, trên những cây cột ngoài điện khắc rất nhiều hoa văn tối nghĩa khó hiểu, khiến cho người ta chỉ nhìn qua đã cảm thấy hoa mắt nhức đầu. Cửa chính đại điện đang đóng chặt, chia đôi con đường một trái một phải, thi thoảng có thể thấy từng nhóm vài ba đệ tử mặc trường bào màu canh của Thái Nhất Môn đi ngang qua, trò chuyện thoải mái vui vẻ với nhau. Thỉnh thoảng khi có người gặp được người quen, họ còn có thể trêu chọc lẫn nhau vài câu sau đó mới đi tiếp. "Xin chào Chung sư tỷ!" Chợt có người quay về phía Chung Linh chào hỏi, lại hướng ánh mắt tò mò tìm về phía ba người Lâm Quý, "Không biết là sư huynh sư tỷ của môn phái nào đến chơi?" Chung Linh vội vàng xua tay nói với tên đệ tử nhiều chuyện nọ: "Bọn họ là khách quý của môn phái, không được vô lễ." Vẻ mặt gã đệ tử này cứng đờ khi nghe xong, gã vội vã khom người hướng về phía đám người Lâm Quý. "Vãn bối để mất lễ nghi, mong tiền bối rộng lòng tha thứ." Nói xong, đệ tử kia vội vàng rời đi ngay, không đợi đám người Lâm Quý đáp lại, Nhìn thấy cảnh này, Lâm Quý lập tức nhớ tới lời nói của Từ Định Thiên ngày hôm trước, dạo gần đây có không ít thanh niên tài tuấn của các môn phái đi đến làm khách Thái Nhất Môn. Chung Linh lại giải thích: "Những ngày gần đây, Thái Nhất Môn chiếu cáo rộng rãi mời các thanh niên đồng đạo ở Cửu Châu đến so tài tỷ thí, việc này có thể khiến cho những người trẻ tuổi thấy được trải nghiệm nhiều hơn. Mới vừa rồi đệ tử kia tưởng rằng mấy vị là đệ tử phái khác tới chơi." "Không sao." Lâm Quý xua tay ý bảo không cần để trong lòng. "Trước tiên, ta sẽ đưa mấy vị tới nơi ở, Từ sư huynh đã chờ ở đó từ sớm." Với sự hướng dẫn của Chung Linh, mấy người đi ngang qua đại điện, đi theo con đường bên trái tiến vào một cái hành lang. Sau khi vượt qua khoảng chừng mấy tòa lầu các cao hơn mười thước, lại đi tiếp vào một con đường lên núi, tiếp theo họ dừng lại ở trên một bình đài bằng phẳng có mây mù lượn quanh giữa sườn núi. Lâm Quý liên tiếp đánh giá độ lớn của bình đài này. Xa xa bình đài cuối cùng dựa vào vách đá của núi lớn, vách núi tựa như một thanh đao sắc bén mang tới cảm giác rất oai hung mạnh mẽ. "Chẳng lẽ quý phái đã cắt chém lại sơn môn để xây dựng những bình đài này sao?" Lâm Quý cảm thán một tiếng. Chung Linh nở nụ cười, nói: "Thái Nhất Môn thường xuyên có khách nhân đến chơi, bởi vì chỗ ở trong môn không đáp ứng đủ cho nên các tiền bối đã mở ra nơi này, xây tạo hơn 100 tòa nhà biệt viện để đãi khách." "Không hổ là Thiên Hạ Đệ Nhất Môn." Hiếm khi thấy Lâm Quý chân thành tán thưởng một tiếng. Lúc trước, cho dù hắn nói Thái Nhất Môn là Thiên Hạ Đệ Nhất Môn, nhưng trong giọng nói vẫn có chút ít ý tứ trêu chọc. Nhưng khi thật sự tiến vào đến bên trong tông môn này, thấy được ngọn núi lớn bị khai mở như cái tổ ong, trực tiếp quan sát những kiến trúc khổng lồ chỉ trong tầm mắt nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi thán phục. Lúc này Lâm Quý mới cảm thấy, Thái Nhất Môn được mệnh danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Môn, quả nhiên là danh xứng với thực. Hơn nữa đây vẫn chỉ là những gì Thái Nhất Môn cố tình bày ra cho người khác thấy ở bên ngoài mà thôi. Tình hình ở bên trong loại tông môn tầm cỡ này, Lâm Quý căn bản khó có thể tưởng tượng. Ở tại chỗ chờ một lát, Từ Định Thiên đã nhanh chóng chạy tới. "Lâm huynh, Chung cô nương, vị tiểu sư phụ này, xin mời đi theo ta." Lúc này, Từ Định Thiên mặc bộ trường sam màu trắng, tóc dài buộc lên dùng trâm gài tóc cố định ở sau ót, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, trong lúc hành tẩu khiến cho áo dài tung bay, thật có một chút khí chất phóng khoáng theo phong cách của lãng tử độc hành. Ngược lại thì, Lâm Quý cũng để tóc dài bạc trắng, mái tóc xơ xác rối tung xõa trên vai ở sau đầu. Hắn thường đeo trường kiếm ở bên hông, lúc hành tẩu luôn phát ra những âm thanh gây chú ý. Trên bờ vai hắn luôn đeo một cái bọc vải nhỏ, nhìn qua giống như đang rất vội vàng. Trường bào hắn mặc trên người là loại tốt nhất, nhưng lại rất nhăn nhúm nhàu nhĩ, túi áo ở trước ngực có vẻ như đang chứa không ít đồ chơi. Duy nhất chỉ có vóc dáng là rất đẹp. Vốn rằng Lâm Quý cũng không hề để tâm đến những thứ này. Nhưng không biết từ lúc nào Chung Tiểu Yến đã nhích tới gần Lâm Quý, sau khi ghé sát vào hắn, nàng lại hạ giọng, khuôn mặt còn mang vài phần lo ngại. "Nếu có thời gian ngươi cũng nên thay đổi một bộ quần áo đi?" Nói xong, Chung Tiểu Yến bước nhanh thêm một chút, cách xa khỏi Lâm Quý đến vài mét. Lâm Quý nhạy bén quan sát thấy có vẻ như Chung Linh vừa quay lại liếc mắt khiêu khích với Chung Tiểu Yến Trong lòng suy xét môt hồi, hắn lập tức hiểu ra nguyên do, sắc mặt thoáng cái trở nên rất khó coi. Hóa ra hắn đang bị chê bỏ rồi! Không phải chỉ lôi thôi một chút sao? Thoải mái một chút cũng không được sao? Trong lòng mang theo một chút khó chịu, đám người Lâm Quý rất nhanh đã được dẫn tới bên ngoài một khu tiểu viện. Từ Định Thiên đứng trước cửa sân, dùng tay làm dấu mời: "Trong khoảng thời gian này ở Thái Nhất Môn, phải ủy khuất Lâm huynh ngủ lại chỗ này."