Chương 205: Mối tình đầu

Từ Định Thiên có vẻ như còn có chuyện phải bận bịu, sau khi dàn xếp đám người Lâm Quý và hỏi thăm Chung Linh, y lại nhanh chóng rời đi. Chung Linh cũng không ở lại lâu, chỉ nói là vào buổi chiều, nàng ta sẽ đến dẫn bọn hắn đi xem náo nhiệt, tiếp đó nàng cũng rời đi luôn. Đợi đến lúc hai người đi khỏi, Ngộ Nan yên lặng không một tiếng động chui vào bên trong gian phòng mất tăm. Trong tiểu viện, chỉ còn lại Lâm Quý và Chung Tiểu Yến mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. "Bây giờ phải làm sao?" Lâm Quý rất thản nhiên hỏi. Dù thế nào thì việc này hắn cũng không dám làm càn, bởi vậy mà thật ra hắn cũng không để ở trong lòng. Chung Tiểu Yến cũng không phải là người nhút nhát e ngại, nàng hơi cắn môi dưới, rồi đi trước đẩy ra cửa lớn sương phòng đi vào. Thấy Lâm Quý còn đứng ở cửa ra vào, nàng hô: "Còn thất thần làm gì, đi vào đi." "Ta sợ ngươi sẽ nói là ta muốn lợi dụng ngươi." Lâm Quý nhún vai rồi tiến vào bên trong gian phòng. Căn phòng này bố trí rất đơn giản, vào cửa là đến phòng khách, sâu hơn vào bên trong, cách một tấm rèm che, thì là một gian phòng ngủ, bên cạnh thì là thư phòng. Trên giá sách của thư phòng bày biện một ít thư tịch, bàn và tủ ở trong phòng đều có trang trí một ít đồ sứ rất tinh xảo đẹp mắt. Ở phòng khách có một cái bàn, 4 cái ghế dựa. Nội thất hơi đơn giản nhưng cũng coi như là đầy đủ. Sau khi tiến vào gian nhà, Lâm Quý thuận tay đóng cửa lại và nói: "Ngay từ đầu, việc này do chính ngươi nhảy ra khơi mào. Ta chỉ có lòng muốn giúp ngươi, bây giờ còn ở chung một nhà rồi, sau này nếu như chuyện này truyền ra những lời đàm tiếu nào đó, người cũng đừng làm phiền đến ta." "Chẳng lẽ bổn cô nương là người hay vô cớ gây sự như vậy sao?" Chung Tiểu Yến bực mình chất vấn. "Đương nhiên không phải." Lâm Quý cũng biết điều xu cát tị hung (thích hên tránh xấu). Chung Tiểu Yến hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Quý, sau đó nàng có chút bực mình cúi đầu ngồi xuống chiếc ghế, nói: "Ta chỉ là không muốn thua kém tỷ tỷ mà thôi, hừ." "Chẳng lẽ một việc như lập gia đình mà cũng phải so sánh sao?" "Đương nhiên, ta và tỷ tỷ đã tranh giành từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng đều so đấu." Chung Tiểu Yến không phục nói. "Ừ, coi như ta đã hiểu." Lâm Quý nâng trán. Mấy ngày nay có lẽ là vì nguyên nhân có hắn ở cạnh đây, tuy hai tỷ muội Chung gia này không có giao phong trực tiếp, nhưng mà họ liên tiếp tranh đấu cả ngoài sáng trong tối, hắn đã nhìn thấy rõ ràng. Chung Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn sang Lâm Quý. "Ngươi có thể đánh thắng được Từ Định Thiên sao?" "Không phải ngươi muốn để ta và y dánh nhau đấy chứ? Tỷ tỷ, nơi này chính là Thái Nhất Môn, đây là địa bàn của người ta cơ mà." "Chỉ là so tài mà thôi, sẽ không thương tổn đến hòa khí hai bên." Chung Tiểu Yến giải thích nói. "Biết là vậy, nhưng ta cũng phải có lý do chứ, người ta vừa an bài chỗ ở, vừa chiêu đãi đồ ăn thức uống cho chúng ta." Thời điểm này muốn đi so tài với Từ Định Thiên, giống như là người ta mời ngươi ăn một bữa ngon, tiếp đó lại tắm rửa sạch sẽ, xoa bóp chân cho ngươi. Xong việc ngươi lại nói, này huynh đệ, không có gì báo đáp, đánh với ta một trận, nhìn xem ta có cho ngươi ăn đòn hay không? Có chuyện nào như thế không? Chung Tiểu Yến sốt ruột nói: "Ngươi cứ nói có một chút phần thắng đi, từ nhỏ ta đây đã không chịu thua kém Chung Linh. Lần này so nam nhân cùng với nàng ta cũng không thể rơi vào thế yếu hơn được!" "Ngươi mới 18 tuổi phải không? Tại sao một tiểu nha đầu như ngươi lại toàn nghĩ đến mấy thứ linh tinh gì đó ở trong đầu suốt ngày như vậy?" Lâm Quý đen mặt: "Hơn nữa không phải chúng ta đang đóng giả thôi sao?" Lâm Quý cũng chỉ thuận mồm thốt ra lời này. Nhưng ngay sau đó hắn chợt phát hiện, dáng vẻ đầy bực tức trên gương mặt của Chung Tiểu Yến lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một chút nghiêm túc. "Sao... Không phải sao?" Lâm Quý bị biểu cảm biến hóa của nàng làm cho giật mình. "Lâm Quý." "Ừ?" "Ngươi cảm thấy trừ ngươi ra, sau này bổn cô nương còn có thể đi theo ai khác nữa ư?" Chung Tiểu Yến đột nhiên nghiêm túc, khiến cho Lâm Quý có chút không kịp thích ứng trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng ngay sau đó, hắn cũng ý thức được cái gì. "Ngươi... Bây giờ ngươi muốn nói về chuyện này sao?" Giọng nói của Lâm Quý đã có chút lắp bắp. Trái lại thì bởi vì Chung Tiểu Yến đã chủ động xuyên phá tấm màn cửa sổ, cho nên khí chất trên người nàng ta trở nên có thêm vài phần bình tĩnh thông suốt. "Lúc trước tuy nói tỷ võ chọn rể là giả, nhưng ta theo ngươi bỏ trốn lại không phải là giả, bỏ trốn có ý nghĩa gì, ngươi không hiểu thật sao?" Lâm Quý im lặng. Hắn đương nhiên hiểu. Bỏ trốn cùng nhau có ý nghĩa đã quyết định ý chung nhân cả đời. Nói cụ thể hơn một chút, chính là cô nương nhà người ta đã giao bản thân của mình cho hắn, từ đó nàng sẽ không lấy ai khác ngoài hắn. Có lẽ do bị tư duy theo kiểu tự do yêu đương ở kiếp trước gây nên, hắn đã sớm có thói quen tiếp xúc giao thiệp cởi mở. Cũng có lẽ hắn đã sớm ý thức được chuyện này, những lại không muốn nhắc tới. Nhưng giờ này khắc này, lời nói của Chung Tiểu Yến cuối cùng đã khiến cho Lâm Quý không bỏ qua được nữa. Từ thời điểm mà Chung Tiểu Yến đã lấy danh nghĩa là bỏ trốn để rời khỏi Chung gia; nói đúng hơn, từ lúc Lâm Quý bị nha đầu chết tiệt này điểm danh ở nơi tỷ võ kén rể, tiếp đó là thời khắc hắn bị gia chủ Chung gia chỉ định làm con rể. Sợi dây liên hệ giữa hai người bọn họ đã không thể cắt bỏ. Trầm mặc thật lâu, Lâm Quý mới ngẩng đầu, nhìn Chung Tiểu Yến. "Ngươi mới 18 tuổi, theo phong tục ở quê quán của ta chỉ vừa mới trưởng thành, còn quá nhỏ." "Ngươi nói thử xem ta nhỏ ở chỗ nào?" Chung Tiểu Yến ngẩng đầu ưỡn ngực. "Ta..." Lâm Quý liếc nhìn qua một nơi, lời nói đến cửa miệng lại đành nuốt xuống "Huống chi ngươi cũng mới 20 tuổi, làm ra vẻ người từng trải cái gì chứ! Lại nói ngươi cả ngày khoác lác mình là cao thủ tình trường, chút vốn liếng của ngươi sớm đã bị thủ hạ của ngươi ở huyện Thanh Dương cho bán sạch sẽ rồi!" Chung Tiểu Yến mỉm cười ra tiếng. Vừa nghe lời này, mặt già của Lâm Quý đỏ lên. "Bây giờ là thời điểm nói những điều này sao? Sớm biết có hôm nay, lúc trước nói gì ta cũng sẽ không giúp ngươi!" "Làm sao, bị vạch mặt nên xấu hổ hả? Nhiều lần ta thấy ngươi khoác lác với Ngộ Nan, ta cũng đâu có vạch trần ngươi!" "Đủ rồi, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để cho y nghe thấy! Bà cô của tôi ơi, ngươi không thấy mắc cỡ khi nói những lời này sao!" "Bổn cô nương là người trong giang hồ, cũng không phải tiểu thư khuê nữ chỉ biết thêu thùa may vá." Chung Tiểu Yến nhất định không phục. "Được, xem như ngươi lợi hại!" Lâm Quý đã bị tóm được nhược điểm chí mạng, trong lúc bối rối nhất thời, có chút uất ức đến nói không ra lời. Chung Tiểu Yến dương dương đắc ý. Trong chốc lát không khí giằng co đã rơi vào yên lặng. Lâm Quý thở dài một hơi. "Nói như vậy, ta nhất định phải lấy ngươi rồi?" Chung Tiểu Yến khẽ giật mình. Vừa rồi trêu đùa tram trọc vui vẻ, khiến cho dũng khí một đi không trở lại của nàng lúc trước đã tan biến hơn phân nửa, bây giờ nhắc lại chuyện này, nàng lại thấy mất tự nhiên. "Không... Có gì không ổn sao? Bổn cô nương có điểm nào không xứng với ngươi?" "Không phải như vậy, Lâm Quý ta cũng không phải là người có mắt không tròng." Lâm Quý vuốt vuốt mặt, cố gắng làm cho mình nghiêm túc một chút: "Khuôn mặt của ngươi cũng rất đẹp mắt, ừ, trừ những lúc kiêu căng hay cáu giận thì ngươi xinh đẹp hơn so với chị của ngươi rất nhiều. Đúng rồi, dáng người cũng tốt hơn nàng ta, có thể gọi là quốc sắc thiên hương đi. Ngoài ra ngươi còn có tư chất tuyệt hảo, tuổi còn trẻ đã là Đệ Tứ Cảnh, tiền đồ vô lượng. Hơn nữa lại xuất thân từ danh môn vọng tộc, là tu luyện thế gia số một ở Tương Châu, phụ mẫu đều là được coi là cường giả." Lâm Quý than nhẹ. "Còn ta chỉ là một gã xuất thân hương dã, một là không có chỗ dựa, hai là không có bối cảnh phía sau, ta có tài đức gì lại được một thiên chi kiều nữ như ngươi ưu ái?" Đoạn trước còn tốt, vài câu đằng sau thì Lâm Quý càng nói càng thiếu tự nhiên. Chung Tiểu Yến dùng hai tay nắm lấy làn váy, không ngừng vân vê, nàng cúi đầu thấp giọng khiến thanh âm cũng trở nên khó nghe. "Hừ, ta... ta cũng không phải coi trọng ngươi, chỉ vì do tình thế bức bách, nếu ta muốn tự do thì đành phải hi sinh chút gì đó. Dáng dấp của ngươi coi như cũng thuận mắt, làm người cũng không tệ, coi như là tốt lắm rồi." Lâm Quý thở một hơi dài, vươn tay qua cái bàn, muốn nắm chặt lấy tay của Chung Tiểu Yến. Nhưng sau mấy lần muốn thử, cuối cùng hắn cũng không đủ dũng khí, chỉ có thể tạm thôi. Trong lòng thầm mắng mình là đầu gỗ vô số lần, Lâm Quý lại cố nén rung động trong lòng, nói: "Cho dù như thế nào, vẫn nên chờ ngươi lớn thêm mấy tuổi, cũng cho ta chút thời gian giải quyết rắc rối ở trong tim rồi hãy nói." Lâm Quý chỉ vào vị trí trước ngực. Không đột phá đến Đệ Lục Cảnh, cái mạng nhỏ của hắn chỉ còn lại vài ba năm mà thôi. Tuy rằng trước mắt, chuyện này thoạt nhìn tiến triển thuận lợi, nhưng dù sao cũng phải giải quyết cho xong sau đó hẵng nói những cái khác. "Ta cũng không nói hiện tại sẽ lập tức gả cho ngươi!" Chung Tiểu Yến chợt cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, nàng cố gắng tự trấn an, hy vọng kéo chủ đề trở lại ban đầu. "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ngươi có thắng được Từ Định Thiên hay không!"