Chương 212: Đạo thiên lôi thứ tư

Mới đầu Từ Định Thiên còn muốn cười nhạo hai tiếng, từ xưa đến nay, có rất nhiều kẻ thanh danh hiển hách mất mạng dưới Thái Nhất Kiếm. Chiêu kiếm này chính là kiếm pháp đỉnh phong của Thái Nhất Môn, Dạ Du Cảnh có thể dùng, Nhật Du Cảnh dùng, dù sau có tiến vào Nhập Đạo cũng sẽ không yếu đi. Đây là một thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ, một khi đã luyện xong nó có thể trở thành át chủ bài để dùng một cuộc đời. "Lâm huynh không khỏi quá mức tự tin rồi, Thái Nhất Kiếm để lại tác dụng phụ rất lớn. sau một chiêu kiếm này, ta sẽ lâm vào tình trạng kiệt sức, thực lực chỉ còn 2~3 phần mười, coi như là kiếm pháp dùng để liều mạng." "Nếu đã là liều mạng, như ta đã phải trả cái giá lớn như vậy, tổng nên có chút thu hoạch mới phải. . . Hả? !" Lời của Từ Định Thiên vừa nói ra được phân nửa, y rõ ràng cảm nhận được, trên người Lâm Quý cũng nổi lên uy thế không kém mình chút nào. "Nguyên Thần kiếm pháp, ta cũng có!" Lâm Quý vừa cười vừa huy động trường kiếm. Trong não hải, động tác của người tí hon Nguyên Thần cũng không khác gì so với hắn Kếm khí vô hình chợt xuất hiện, tuy rằng kiếm của Lâm Quý không khoa trương đến mức mang theo hư ảnh kiếm lớn dài mấy chục thước giống như Từ Định Thiên, nhưng mà kiếm ảnh cũng mang đến khí thế phô thiên cái địa. Điều này lại làm cho thái độ tự tin mười phần trước đó của Định Từ Thiên cũng giảm bớt đi nhiều. "Ngay cả Xá Thần Kiếm mà Tam Thánh Động cũng cho ngươi rồi hả? ! Chẳng qua là một tờ Đạo Đồ, tại sao bọn họ lại cam lòng trả giá lớn đến như vậy? Từ Định Thiên kinh hãi hô lớn, làm sao y lại không nhận ra tuyệt chiêu của Tam Thánh Động? Nhưng lúc này Lâm Quý đã xuất kiếm, y cũng không còn đủ thời gian để chần chờ. "Hừ, Xá Thần Kiếm thì sao?! Dù đều là Nguyên Thần kiếm pháp, cũng phải nhìn thực lực của người xuất kiếm! Nguyên Thần của ta mạnh hơn ngươi, lần này, tất nhiên là ta cũng sẽ thắng!" Tiếng nói hạ xuống, Từ Định Thiên cũng cách không vung kiếm về phía Lâm Quý. Phía sau y kia hư ảnh của thanh cự kiếm cũng biểu hiện ra tốc độ cực kỳ mau lẹ so với độ lớn. Hai luồng kiếm khí dài đến mấy chục thước xung kích với nhau, trong khoảng thời gian ngắn, dường như cả tòa Diễn Võ Trường đều chấn động. Trên đài cao, Cô Hồng chân nhân đã bay đến và dừng lại ngay phía trên Diễn Võ Trường, ông lập tức khoa tay bấm niệm pháp quyết, xuất hiện một tấm màn lực lượng vô hình bảo vệ bốn phía. "Chư vị cứ yên tâm." thanh âm của Cô Hồng chân nhân vang lên. Mới vừa rồi, vốn đã có không ít người xem bị dư chấn của uy lực đáng sợ kia ảnh hướng đến, bởi vậy họ đang định chạy trốn. Nhưng nghe xong lời nói của Cô Hồng chân nhân, mọi người lại an tâm trở về chỗ của mình. Chỉ có điều là sau chuyện này, trong mắt của những thiên kiêu và đám người sư trưởng của các môn các phái, ai ai cũng mang theo một vẻ khiếp sợ và vô cùng kinh ngạc. "Thật sự hai người bọn họ mới chỉ là Đệ Ngũ Cảnh? !" "Tuổi trẻ bây giờ quả nhiên thật đáng sợ." "Người đang chiến đấu cùng với Từ Định Thiên cuối cùng là ai, có thể dồn ép Từ Định Thiên dùng ra Thái Nhất Kiếm, thật sự là không thể tưởng tượng nổi." "Không biết, nhưng sau trận chiến này, bất luận dù thắng hay thua, chắc chắn người này sẽ danh dương thiên hạ." Cùng lúc đó, bên trong Diễn Võ Trường. mặt đất dưới chân Lâm Quý và Từ Định Thiên cũng đã rạn nứt, hư ảnh hữu hình của Thái Nhất Kiếm và kiếm khí vô hình Xá Thần Kiếm trong nhất thời đã phân chia cao thấp. Nguyên Thần kiếm pháp, cuối cùng vẫn phải dựa vào lực lượng Nguyên Thần. Cho nên, Thái Nhất Kiếm đã dần dần lấn át Xá Thần Kiếm, mũi kiếm khổng lồ áp sát Lâm Quý càng ngày càng gần. Lâm Quý cắn răng thật chặt. Mắt nhìn uy lực Xá Thần Kiếm của mình sắp bị tiêu hao gần hết, cuối cùng Lâm Quý không còn cách nào khác là ngẩng đầu nhìn lên trời. "Thiên lôi, rơi!" Đạo thiên lôi thứ ba của Dẫn Lôi Kiếm Quyết cũng rơi xuống. Ngay thời điểm kiếm khí vô ảnh của Xá Thần Kiếm bị vỡ vụn trong nháy mắt, sấm sét đã rơi xuống trước người Lâm Quý, va chạm với hư ảnh Thái Nhất Kiếm cùng một chỗ. Khói bụi nổi lên bốn phía, kiếm khí của Thái Nhất Kiếm vốn đã tiêu hao hơn phân nửa, cuối cùng đã vỡ vụn như một tấm gương dưới sự tiến công của thiên lôi từ trên trời hạ xuống. Chỉ có điều lực lượng của sấm sét cũng biến mất. Ngay khi Lâm Quý còn chưa kịp thở phào một hơi, Thái Nhất Kiếm đã mang theo chút uy lực còn lại, mạnh mẽ bao phủ xung quanh hắn vào bên trong. Lâm Quý chỉ cảm thấy một cơn đau nhức kịch liệt, không chỉ là ở ngoài thân thể, mà còn cả sự đau đớn như bị xé toạc ra bên trong Nguyên Thần. Phía trong não hải, Nguyên Thần đã mờ nhạt đi hơn phân nửa, thân thể của hắn cũng bị uy lực còn lại của kiếm thế mạnh mẽ đánh bay, trước ngực còn xuất hiện vết kiếm thẳng băng, máu thịt mơ hồ. Sau khi ngã nhào trên mặt đất, Lâm Quý nhịn không nổi phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó hắn thở hổn hển không ngừng. Ở phía còn lại, tình trạng của Từ Định Thiên cũng không được tốt lắm. Sắc mặt y tái nhợt, bờ môi khô khốc, gắng sức dựa vào thanh kiếm để duy trì tư thế đứng yên. Thái Nhất Kiếm hoàn toàn do lực lượng của Nguyên Thần hình thành, mà vừa rồi một đạo thiên lôi cuối cùng đã khiến cho Nguyên Thần của y bị thương nặng. Mặc dù sau khi đánh nát hư ảnh cự kiếm, sấm sét chỉ còn lại một chút ảnh hưởng, nhưng dù sao đó cũng là sức mạnh của thiên uy. "Cái giá phải trả còn lớn hơn so với ta tưởng tượng, bây giờ thực lực của ta đã mười không còn một, Nguyên Thần chịu tổn thương cũng phải tu dưỡng rất lâu." Nói rồi, trên mặt Từ Định Thiên xuất hiện một nụ cười, nhìn Lâm Quý đang thở dốc ngã trên mặt đất. "Nhưng Lâm huynh à, đến cuối cùng vẫn là do ta kỹ cao một bậc, đa tạ." "Khục khục. . Nói còn quá sớm." Lâm Quý lại ho khan rồi phun ra hai ngụm máu tươi, hắn cũng lật người bò dậy, chật vật ngồi dưới nền đất. Lâm Quý dùng ống tay áo lau đi khóe miệng. Đột nhiên hắn giơ tay lên, ném Thiên Cương Kiếm trong tay qua phía bên cạnh. Tình huống này khiến cho Từ Định Thiên có chút không hiểu ra sao. Ngay sau đó, đột nhiên một tia sét hạ xuống thẳng tới vị trí của Trảm Tà Kiếm. Trên mặt đất Diễn Võ Trường lại xuất hiện một cái hố mới rất sâu, mặt hố còn đang bốc khói lên. Sâu bên trong hố, Thiên Cương Kiếm đang cắm vào mặt đất, kiếm vẫn đang hơi rung động. Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Quý nhếch miệng cười một cái, nhìn sang Từ Định Thiên. Từ Định Thiên hoàn toàn trầm mặc, nếu như tia sấm sét này rơi vào người của mình, vậy lúc này không thể nghi ngờ y cũng đã thân tử đạo tiêu. Từ Định Thiên ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó y thở dài một tiếng, mang theo nghi ngờ nhìn về phía Lâm Quý hỏi: "Không phải Dẫn Lôi Kiếm Quyết chỉ có 3 đạo thiên lôi sao?" "Ta đã từng nói chỉ có 3 đạo thiên lôi lúc nào vậy?" "Lời đồn từ xưa đến nay đều là như thế." "Từ xưa đến nay đã có bao nhiêu người gặp được chiêu này? Ngươi có từng tận mắt chứng kiến bao giờ chưa?" Lâm Quý hỏi lại. Chiêu này trực tiếp dẫn xuống sấm sét, chỉ không cẩn thận một chút có khả năng đùa chết chính bản thân mình, hơn nữa cũng yêu cầu thiên phú cực cao. Dù ở trong Giám Thiên Ty hiện giờ, Lâm Quý cũng không biết được còn có ai khác đã học được chiêu này. Nghe vậy, Từ Định Thiên thở nhẹ ra, y không nhịn được nữa, cũng ngã ngồi trên mặt đất. "Lâm huynh lợi hại, ta. . . Ta thua rồi." Chỉ ngắn ngủi mấy chữ, nhưng dường như đã dùng hết khí lực còn sót lại của Từ Định Thiên. Sau khi nói xong, y cũng nằm thẳng trên mặt đất, không còn động tĩnh. Lâm Quý gắng gượng cười cười, cho dù như thế nào, Từ Định Thiên cũng là một trong những đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp từ trước đến nay. Hắn cũng có thể nhận ra, có lẽ người này còn có không ít thủ đoạn chưa dùng tới. Chỉ trách Dẫn Lôi Kiếm Quyết bá đạo quá mức, bởi vậy mới ép cho y phải chủ động mở ra lá bài tẩy. "Nếu như y chỉ một lòng chạy trốn mà nói, có lẽ ta chưa hẳn đã có thể thắng." Trong lòng Lâm Quý vẫn luôn giữ lấy thanh tỉnh. Trận chiến này hắn may mắn thắng được, nhưng nếu còn có lần sau, chưa hẳn kết cục đã như thế. Lâm Quý chống trường kiếm, cố gắng đứng lên, thời điểm hắn đang chuẩn bị rời khỏi Diễn Võ Trường, đột nhiên xuất hiện một làn gió thơm bay thẳng đến bên cạnh hắn. Chung Tiểu Yến nắm chặt một cánh tay của hắn và ôm chặt vào trong ngực. "Tại sao phải liều mạng như thế? Thương thế của ngươi. . ." "Không có gì đáng lo, dưỡng sức vài ngày thì tốt rồi." Chung Tiểu Yến gật đầu, đột nhiên, không biết ở đâu ra dũng khí, nàng kiễng chân lên dùng môi nhẹ điểm một cái ở trên mặt Lâm Quý. Lâm Quý ngây ngẩn cả người. "Ngươi. . ." "Này. . Đây là phần thưởng cho ngươi." Chung Tiểu Yến e thẹn cúi đầu xuống. Lâm Quý sờ lên vị trí vẫn còn mang theo một chút ướt át trên khuôn mặt của mình. Nói đến cũng buồn. Dù đã là người của hai thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái chủ động thân thiết với hắn.