Chương 211: Thái Nhất Kiếm

Lấy sở trường của mình tấn công chỗ yếu kém của địch, đây là việc mà người ngu cũng có thể làm ra lựa chọn. Từ sau khi phát hiện ra khuyết điểm trên Nguyên Thần của Lâm Quý, Từ Định Thiên càng tiến công càng thuận buồm xuôi gió. Dưới sự phụ trợ của lực lượng Nguyên Thần, Lâm Quý sẽ luôn phải nhận áp chế mỗi lần chính diện giao phong với anh ta. Trong vòng ngắn ngủi hơn 10 chiêu, đã xuất hiện mấy vết thương trên người của hắn. Thêm một lần 2 thanh trường kiếm va chạm với nhau, Từ Định Thiên lại không có thừa thắng xông lên, mà thoáng lui ra phía sau đứng đợi. "Lâm huynh, cách ngươi sử dụng Nguyên Thần quá mức nông cạn, nếu tiếp tục đánh nữa ngươi sẽ thua không thể nghi ngờ, không bằng dừng ở đây đi?" Lâm Quý thở hổn hển, sau khi nghe vậy theo bản năng hắn đã định gật đầu. Nhưng ngay sau đó, hắn chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn lại đài cao sau lưng. Cho dù từ khoảng cách khá xa, nhưng hắn vẫn thấy được Chung Tiểu Yến đang đứng trước tiên, nhận được sự lo lắng trong mắt Chung Tiểu Yến. Khóe miệng giật giật miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, Lâm Quý xoay người lại nhìn Từ Định Thiên. "Vù vù... Nếu lần này ta nhận thua, tuy rằng nha đầu chết tiệt kia sẽ không nói cái gì, nhưng mà ngày sau ta nhất định sẽ bị nàng dùng chuyện này trêu trọc không thôi." Nghe vậy, Từ Định Thiên nhịn không được cười lên. "Nhưng Lâm huynh cũng không có khả năng thắng, tiếp tục đánh xuống nữa chẳng qua chỉ là tăng thêm vết thương mới mà thôi." "Ai nói vậy?" Lâm Quý giương lông mi lên, một tay bấm niệm pháp quyết. "Trong có lôi đình, thần sấm vô hình, cùng chung giao kết, ngũ khí bừng bừng, lôi tới!" Vốn bầu trời đã dần dần trong sáng, sau khi thủ đoạn của Cô Hồng chân nhân tan biến dần. Nhưng ngay sau khi tiếng hét của Lâm Quý hạ xuống, một cỗ thiên uy vô hình đã hoàn toàn bao phủ Diễn Võ Trường. Bầu trời lại tối tăm thêm một lần nữa, xung quanh mây đen dầy đặc, bên trong ẩn hiện sấm sét vang dội, vang vọng khắp trong lòng của mỗi người. Bất chợt xuất hiện thiên uy, khiến cho không ít người vây xem trở nên khiếp sợ không thôi. "Này.. Đây là thủ đoạn gì?" "Xem ra rất giống Dẫn Lôi Kiếm Quyết của Giám Thiên Ty." "Tên này là người của Giám Thiên Ty?" "Không biết, nhưng trong các thủ đoạn có thể dẫn động sấm sét như vậy, nổi danh nhất thuộc về Dẫn Lôi Kiếm Quyết." Người bên ngoài nghị luận tự nhiên không thể quấy nhiễu tới Lâm Quý, Thiên Cương Trảm Tà kiếm trong tay hắn càng lúc càng nhanh, khí cơ đã hoàn toàn khóa chặt Từ Định Thiên. Mà Từ Định Thiên cũng đang là người bị thiên uy áp chế nghiêm trọng nhất. "Có thiên uy ở đây, lực lượng Nguyên Thần cũng không có cách nào vận dụng không kiêng nể gì cả chứ?" Lâm Quý nhếch miệng nở nụ cười. Từ Định Thiên nâng trường kiếm chắn ngang ở trước ngực, chăm chú chờ đợi. "Đơn giản là 3 đạo thiên lôi mà thôi, tuy rằng Dẫn Lôi Kiếm Quyết lợi hại, nhưng muốn tích trữ tia sét mà không phát, ngươi cũng cần tiêu hao cực lớn. Bởi vậy tiếp đến chỉ cần ta tránh được 3 kiếm này của ngươi, ngươi sẽ thua không nghi ngờ." "Nghĩ cũng rất đơn giản đi!" Lâm Quý lớn cười ra tiếng. Nếu như Dẫn Lôi Kiếm Quyết thật sự có thể dễ dàng né tránh như vậy, vậy thì uy danh của nó cũng không có lớn như vậy. Một khắc tiếp đó, Lâm Quý nhẹ điểm một chân trên mặt đất, toàn bộ cơ thể hắn hóa thành tàn ảnh bay vút về phía Từ Định Thiên. Từ Định Thiên không hề nghĩ ngợi, quay đầu bỏ chạy. Vào thời điểm như thế này, muốn cứng đối cứng cùng với Lâm Quý, khẳng định là muốn chết. Nhưng rất nhanh, Từ Định Thiên chợt phát hiện khoảng cách của mình với Lâm Quý đã càng ngày càng gần, nói đúng hơn, hành động của y luôn bị áp chế một phần nào đó, y đã trở nên chậm chạp hơn bình thường một chút. Ở cách đó không xa, thanh âm của Lâm Quý chợt vang lên từ phía sau Từ Định Thiên. "Ngươi sử dụng Nguyên Thần áp chế ta, ta mượn thiên uy áp chế lại ngươi, rất công bình!" Con ngươi Từ Định Thiên đột nhiên co rút, quay người trở lại, tiếp đó y chợt phát hiện mũi kiếm của Lâm Quý đã cách mình rất gần. "Không tốt!" Sắc mặt y đại biến, vội vàng thối lui. Nhưng trong khi vội vàng, anh ta cũng chỉ lui lại 3~5m mà thôi. Tiếp đó, cơ thể ý chợt phát sáng. Dù mũi kiếm của Lâm Quý đã đâm trượt, nhưng nó vẫn dẫn xuống một đạo thiên lôi. Thiên uy huy hoàng, khiến cho Từ Định Thiên hầu như khó có thể mở mắt. Cho dù y đã miễn cưỡng tránh được, nhưng sau khi cảm thụ được đạo thiên lôi này rơi trước người, y thật sự không muốn cảm thụ thêm lần nào nữa. "Không được, phải chạy thôi!" Từ Định Thiên càng thêm quyết tâm phải tránh đi mũi nhọn. Hơn nữa chỉ còn lại hai đạo thiên lôi, sau đó Lâm Quý sẽ không còn thủ đoạn nào nữa, đến lúc đó, y tự nhiên có thể nhẹ nhõm giành chiến thắng. Trong khoảng thời gian ngắn, thân ảnh của hai người lấy tốc độ cực nhanh di động bên trong Diễn Võ Trường, một đuổi một chạy, cực kỳ náo nhiệt. ... Trên khán đài, Cô Hồng chân nhân cũng nhìn thế cục trong Diễn Võ Trường, mặt không cảm xúc. Kkhông biết từ lúc nào bên cạnh của ông ta đã nhiều hơn một vị lão giả cùng mặc hắc bạch đạo bào. Lão giả này chính là sư đệ của Cô Hồng chân nhân, trưởng lão Giảng Vũ Đường của Thái Nhất Môn, vị này chính là Phi Hồng chân nhân, sư tôn của Từ Định Thiên. Trong Thái Nhất Môn, người có thân phận chữ Hồng làm đệm bây giờ chỉ còn lại 3~5 người. Phóng tầm mắt khắp Cửu Châu ở Trung Nguyên, bối phận cũng tuyệt đối là tiền bối trong tiền bối. "Chưởng môn sư huynh, Định Thiên y..." "Không sao, có ta ở đây, Định Thiên sẽ không có việc gì." Cô Hồng chân nhân khẽ lắc đầu, ông khoát tay tỏ ý để Phi Hồng chân nhân an tâm chớ vội. Phi Hồng chân nhân chăm chú nhìn bên trong Diễn Võ Trường, thấy đệ tử đắc ý của mình đang cuống quít chạy thục mạng, khẽ cười nói: "Lão phu cũng không phải lo lắng cho an nguy của Định Thiên, ta chỉ sợ lần này y bị chật vật đuổi theo như vậy ngay trước mặt của mọi người, tâm thái sẽ lưu lại một chút khúc mắc." "Ngươi bảo vệ đứa trẻ này thái quá rồi." Cô Hồng nhìn thoáng qua sư đệ của mình, lắc đầu nói, "Tiểu tử này từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, bây giờ y bị mất mặt trước mặt sư môn trưởng bối, tính toán còn tốt hơn nhiều so với tương lai ra ngoài bị người khác sát hại." "Sư huynh nói có lý." Phi Hồng gật đầu, lại hỏi, "Chưởng môn sư huynh cảm thấy bọn họ ai sẽ thắng?" "Ngươi cũng đã làm sư tôn, còn tới hỏi ta?" Phi Hồng nghe vậy thì vẻ mặt cứng lại, tiếp đó nhịn không được cười lên nói: "Trong lòng lão phu cũng không nắm chắc, tuy rằng Định Thiên có không ít thủ đoạn, nhưng đối thủ của y cũng không phải kẻ ăn chay, rất nhiều thủ đoạn y không thể dùng được." "Hỗn tạp mà không tinh chính là như thế." "Cũng không hẳn là hỗn tạp mà không tinh, chẳng qua Dẫn Lôi Kiếm Quyết quá mức bá đạo, một kiếm phá vạn pháp, người luyện kiếm quyết này trong Giám Thiên Ty cũng không nhiều lắm." Ngay trong lúc hai người nói chuyện, phía dưới Diễn Võ Trường lại xảy ra biến hóa. ... Đuổi theo một hồi lâu, đạo thiên lôi thứ hai của Lâm Quý đã cũng rơi vào khoảng không. Cuốn theo thiên uy ở xung quanh cũng giảm bớt đi rất nhiều. Đột nhiên, Từ Định Thiên ở phía trước chợt dừng lại, không tiếp tục chạy trốn. Khuôn mặt y nổi lên vài phần ngạo nghễ, nói: "Tuy rằng Lâm huynh lợi hại, nhưng ta đã chạy hồi lâu, nếu ta thật sự chỉ lấy phương pháp kéo dài để phá Dẫn Lôi Kiếm Quyết của ngươi, thì nói tới cũng không khỏi quá mức khó nghe chút ít." "Ngươi muốn ngạnh kháng thiên uy?" Lâm Quý nhíu mày. "Ta có một chiêu kiếm, tên là Thái Nhất." Từ Định Thiên đứng yên tại chỗ, ngón tay lướt qua mũi kiếm. Cùng với tiếng nói của y hạ xuống, cuồng phong xung quanh đã nổi lên bốn phía, lực lượng Nguyên Thần của y xoáy tròn bên trong cuồng phong, giống như tạo thành một vòng xoáy. "Lâm huynh, ngươi cũng từng thấy qua một kiếm này." Từ Định Thiên lại nói. Nghe vậy, Lâm Quý kinh ngạc nói: "Ngươi muốn vận dụng Nguyên Thần kiếm pháp để chống cự thiên lôi?" "Tuy rằng ta có thể chắc chắn sẽ tránh được một đạo thiên lôi cuối cùng của ngươi, nhưng mag ta chính là Thái Nhất Môn thủ tịch, thắng cũng phải đường đường chính chính." Khi đang nói chuyện, hư ảnh một thanh kiếm lớn dài đến mấy chục thước đã chậm rãi hiện ra ở sau lưng của Từ Định Thiên. Đây chính là chiêu Nguyên Thần kiếm pháp ở bên trong di tích lúc trước, một kiếm có thể chém mười mấy tên tu sĩ. "Sau một kiếm này, Lâm huynh không thể tránh được phải nằm trên giường bệnh 10 ngày nửa tháng." Tâm niệm vừa động, Nguyên Thần ở trong đầu Lâm Quý bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy trường kiếm "Lời này của ngươi... Nói còn hơi quá sớm."