Chương 256: Vượt ải ở Lôi Cổ sơn 6

Dịch: Athox Biên tập: Athox ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ Vụ Lý Hoa lo lắng hỏi: "Vậy hướng nào là hướng Đông?" Võ Đạp Pháo Thiên Minh khinh bỉ nói: "Ngươi không thấy mặt trời mới mọc à? Người ta cố ý cho một hệ thống định vị lớn như vậy mà ngươi vẫn không biết dùng sao?" “Bắt đầu.” Tiểu Thiên Sứ vừa dứt lời, ba tấm ván gỗ đập xuống mặt nước. Ba người vừa ổn định thân hình, vận nội công, ba tấm ván gỗ theo gió vượt sóng, chạy về phía mặt trời "Ô... ha ha, ta đã sớm muốn đi lướt sóng rồi, sao không biết trong trò chơi có thể dùng nội công lướt sóng nhỉ, đúng là ngầu chết đi được." Vụ Lý Hoa rũ bỏ mũ, tóc dài bay theo gió, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ tốc độ cao nhất. Hai nam nhân phía sau trợn tròn mắt nhìn: “Chậc chậc! Chưa bàn tới vóc dáng mỹ miều, cũng chưa nói tới gương mặt xinh đẹp, chỉ riêng khí chất tự tin như nữ thần đón mặt trời này, ta cho cô nàng này max điểm! Pháo, ngươi có muốn không? Không thì ta hạ thủ đấy!” “Thế Diệp Tử thì sao?” “Diệp Tử? Diệp Tử là ai?” Ánh mắt Mã lóe lên asl ục, như con sói đói phát hiện ra món ăn ngon: “Ngươi có biết chinh phục nữ nhân như thế nào mới có cảm giác thành công không? Ngượng ngùng, mỹ mạo, tinh tế hay là có khí chất? ta cho ngươi biết, là khí chất, Thứ duy nhất của nữ nhân sẽ không già là khí chất! Oh! My baby!” Mã lập tức ném Pháo Thiên Minh xuống, mà lao tới chạy song song với Vụ Lý Hoa, cùng nhau duỗi hai tay ôm mặt trời. Tư thế tuyệt hảo, chỉ tiếc đóng mắt trái lại hé mở một khe hủy hoại đi toàn bộ vẻ đẹp. Pháo Thiên Minh nhìn lại không giống tư thế lãng mạn trên Titanic, mà giống một cái nồi lửa lớn bao trùm một con dê béo thật sự. "Hừ! dùng núi băng đâm chết các ngươi!" Pháo Thiên Minh mang theo vị chua chát. Như đánh mất năm trăm lạng bạc, thà năm trăm lạng ấy biến mất còn hơn bị người khác lấy đi mua vui. Nói thế nào thì Pháo Thiên Minh là nam nhân số một chứ? Kể xong câu tự thuật, một cột nước từ mặt hồ phóng lên trời cao. Hoa Vụ Lý Hoa và Mã, hai con thuyền tốc độ cao chợt đâm thẳng vào. Chỉ nghe hai tiếng kêu thảm thiết, hai người bị văng lên cao chừng mười trượng rồi rầm rầm rơi xuống mặt nước. Lúc này mặt hồ không còn lặng yên, trong phạm vi trăm dặm nước sôi sùng sục như nồi cơm loãng đang sôi. Pháo Thiên Minh gấp rút quay xe lao tới cột nước, tuốt kiếm ra vận công đâm xuống phía dưới cột nước. Lập tức trong nước vang lên tiếng rên rỉ, Pháo Thiên Minh mượn lực từ dưới nước đẩy ngược trở lại tấm ván. Chưa đầy ba giây, một vật thể khổng lồ như núi nổi một nửa lên mặt nước. Lúc này Hoa Vụ Lý Hoa cũng leo trở lại tấm ván, nhìn lại thì thấy con vật kia là cá voi. Vụ Lý Hoa kinh hoảng kêu lên: "Đây là Basilosaurus, là cá voi hóa thạch trong hiện thực. Trong truyền thuyết nó là hung hãn nhất!" "Ta kháng nghị!" Pháo Thiên Minh vừa thấy động tĩnh trăm dặm xung quanh là run sợ, có biết bao nhiêu con ở đây? Tiểu Thiên Sứ xuất hiện đúng lúc hỏi: "Kháng nghị cái gì?" "Hồ nước không thể có cá voi, đây là kiến thức thông thường! Quá đỗi phi lý!" "Ai bảo đây là hồ?" "Lằng nhằng! Chẳng lẽ vẫn là biển? Ngươi từng thấy biển nào lặng phẳng thế này?" Tiểu Thiên Sứ suy nghĩ một lát rồi đáp: "Biển Chết." "... Con mẹ nó, cút đi chết đi. Biển Chết hoàn toàn không có cá tôm." "Vậy ngươi có thể đảm bảo rằng Basilosaurus truyền kỳ trong truyền thuyết cũng không thể tồn tại trong biển chết không?" Tiểu Thiên Sứ tự đắc hỏi lại. Pháo Thiên Minh nghẹn lời, đây mà coi là lời giải thích à. Dẫu vậy, hôm nay cũng không còn cách nào khác, chỉ đành xông pha vào đội hình cá voi. Ba người đồng tâm hiệp lực xông vào chắc chắn sẽ tìm ra lối thoát, thể tích đàn cá voi quá khổng lồ, xoay người tấn công vân vân đều rất khó khăn, có thể lướt qua bên cạnh chúng một cách dễ dàng. Điểm bất lợi duy nhất là cột nước, không biết từ lúc nào sẽ bị đẩy lên trời. Hơn nữa còn không thể đoan chắc lúc rơi xuống sẽ va vào mặt nước hay miệng cá voi. Chẳng mấy chốc, ba người bị một cột nước thẳng đường kính năm trượng tung lên giữa không trung. Pháo Thiên Minh gấp gáp hô lớn: "Tin vui, tin buồn, nghe cái nào trước đây?" "Ngươi nói mau lên." Ba người bị nước đẩy bay lên trời vẫn còn thời gian dừng lại. "Tin vui là chúng thân hình to lớn, chỉ có một con đối phó chúng ta. Tin buồn là con này đang há to miệng chờ chúng ta rớt xuống. Á a a..." Lực đẩy của cột nước dần dừng lại, ba người rơi thẳng cánh xuống cái miệng cá voi khổng lồ. Do diện tích bao trùm nửa dặm, dù có vẫy tay thế nào, cũng khó mà thoát cảnh rơi xuống mặt nước trong hàm cá voi. Ba người rơi xuống nước, Mã nhanh nhẹn vớt được tấm ván. Lúc này một lực hút từ lòng bàn chân truyền đến, cả bầu trời cũng trở nên nhỏ hẹp, hàm cá voi đang khép lại. ۩ ۩ ۞ ۩ ۩