Chương 257: Vượt ải ở Lôi Cổ sơn 7
[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ
15:43 - 27/04/2024
Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Ba người níu chặt tấm ván, dù có nội lực trong người nhưng tốc độ trượt đi này có lẽ không kịp thời gian hàm cá khép lại. Qua vài giây, ba người đã thấy hàng răng cá voi khép lại chỉnh tề. Bàn chân Pháo Thiên Minh đạp mạnh trên ván, hô to: "Liều mạng!" Mã cũng kịp thời đá một cước vào mông. Dù bị thương nhẹ, Pháo Thiên Minh vẫn kịp đến vị trí răng trước khi khép hẳn hoàn toàn.
Pháo Thiên Minh vội cầu nguyện: "Lão Trương đáng bị trời phạt, nếu ngươi lừa ta, ta sẽ nhổ sạch râu ngươi." Rồi rút thanh Chân Võ kiếm ra chống vào, đặt mũi kiếm lên răng cá voi phía trên. Nắm chặt cán kiếm gác lên hàm dưới. Rắc một tiếng, thanh Chân Võ kiếm chắc chắn chống đỡ hàm răng khép lại.
Tay phải cầm kiếm, tay trái Pháo Thiên Minh thả sợi dây ra ngoài. Mã bám chặt, lao về phía con đường sống sót. Cá voi giận dữ, nước biển ào ạt chảy vào chảy ra vào. Mã và Vụ Lý Hoa nhanh chóng lợi dụng dòng nước ào ra khỏi miệng cá voi.
Mã ném Vụ Lý Hoa lên một tấm ván khác rồi quay đầu về phía Pháo Thiên Minh, hô: "Rút lui mau!"
"Rút cái lông ấy! Kiếm của ta còn gác ở hàm răng kia kìa."
"Ngươi ham kiếm mà không coi mạng mình ra gì à?"
"Mẹ nó, ngươi tưởng ta thích lắm à, đây là Chân Võ kiếm đấy."
Chính giữa lúc nguy cấp, chỉ thấy Vụ Lý Hoa vớ lấy một cái bình, hô to một tiếng: ""Uyên Uyên Kinh Nhuận tán." Ném rổ thành công, trực tiếp chui vào trong cổ họng của cá voi, mười giây sau đã xảy ra một chuyện hoàn toàn bất ngờ, lại làm rung chuyển giang hồ, nguyên nhân tất nhiên là bình độc dược này không những có thể độc người mà cả cá nữa, nhưng mà... Nhưng mà, cổ ngữ đã nói không sai, kẻ tuyệt vọng cắn cả thỏ, cá tuyệt vọng cắn gì? Huống hồ là con cá voi bị độc dược kích thích tiềm năng.
Đáp án lập tức được hé lộ.
Chỉ nghe một tiếng rống dài thánh thót, Chân Võ Thất Tiệt kiếm trong tay Pháo Thiên Minh thực sự biến thành bảy khúc, sáu khúc bị cá chép hút vào bụng, còn một khúc nằm trên tay Pháo Thiên Minh đang hoàn toàn ngơ ngác, Vụ Lý Hoa mắt sáng tay nhanh, quăng dây thừng kéo Pháo Thiên Minh đang đờ đẫn ra ngoài.
Trong sương mù, Vụ Lý Hoa và Mã hai bên nâng Pháo Thiên Minh, kẹp thêm một tấm ván gỗ khác, cuối cùng thoát khỏi trận cá voi, liền tìm một tảng đá nhỏ đặt Pháo Thiên Minh lên. Lúc này Pháo Thiên Minh hơi mê man, nắm tay Mã nói:
“Có tin nhắn cho ta bảo là: Bởi vì ta phạm tội khi sư diệt tổ, trong ba ngày phải quay về Võ Đang chịu trừng phạt, là có ý gì?"
Mã hớn hở cười toe toét một lúc lâu, cuối cùng mới nói: "Pháo à, có câu chuyện cổ tích thế này, nói về một ông già, đánh mất con ngựa, mất ngựa ông tự nhiên rất đau khổ! Nhưng sang ngày hôm sau, con ngựa đó quay về, còn dắt theo một con ngựa cái..."
Pháo Thiên Minh ngơ ngác hỏi: "Ngươi nói là Tái Ông ư? Có quan hệ gì tới ta? Chuyện gì vừa xảy ra?"
Mã nhìn Vụ Lý Hoa nhún vai, Vụ Lý Hoa ừm... mãi lâu sau mới thốt lên: "Trà, vừa rồi đã xảy ra một số chuyện không nên xảy ra,... nói thế nào đây nhỉ? Trước tiên... Trước tiên phải chúc mừng ngươi, à phải, là chúc mừng. Chúc mừng ngươi sẽ chiếm đoạt được Chân Võ Thập Tứ Tiệt kiếm."
"Chân Võ?" Pháo Thiên Minh thốt lên đau đớn, hốt hoảng chạy về phía bờ đá. Mã với Vụ Lý Hoa thấy vẻ mặt ấy không phải đi lấy kiếm mà như muốn nhảy xuống cắn cá voi, lập tức ôm chặt hai bên lại.
Pháo Thiên Minh gấp rút nói: "Buông ta ra, ta còn có sáu mảnh kiếm trong bụng cá kia kìa, dù sao cũng phải lấy về."
"Đều bị nuốt rồi, lấy làm sao được?"
"... Kéo lên là được chứ gì Ta sẽ đem chúng chụm lại đưa đi chắp vá, biết đâu có thể lừa gạt qua được."
Mã Nhất vừa nghe lời này, không khỏi cảm khái vạn phần, cái gì gọi là cường hãn? Chính là như vậy, đến lúc này rồi vẫn còn nghĩ cách lừa gạt người khác, hơn nữa còn phải nhanh chóng nghĩ ra cách lừa gạt tốt nhất, đây không phải là bản lĩnh, mà là một thứ bản năng, điều đáng tiếc nhất là không nhận ra tình thực thế.
"Không có! Không có cái quái gì cả! Chân Võ của ngươi không cánh mà bay rồi! Võ công Võ Đang của ngươi sắp sửa không cánh mà bay rồi! Ngươi hiểu không?" Mã rất trực tiếp nói rõ tình huống hiện tại.
"Ài..." Pháo Thiên Minh thở dài, một lúc sau nói: "Lực lượng của con người sẽ không bao giờ sánh bằng thiên nhiên."
Mã và Vụ Lý Hoa gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Pháo Thiên Minh. "Con mẹ nó tiểu nha đầu Quách Tương kia, nếu có thể khai quang Ỷ Thiên kiếm thì đừng nói là cá voi, cho dù là cá voi khổng lồ ông đây giết."
Hai người kia tiếp tục gật đầu, cực kỳ khâm phục Pháo Thiên Minh, quay đi quay lại một hồi đã đổ tất cả trách nhiệm lên người Tổ sư gia Nga Mi, tuy vậy ít ra Vụ Lý Hoa rất đồng ý với suy nghĩ này, chỉ cần không đổ lỗi cho mình là được.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩