Chương 31: Chương 31

"Có, có nhà." Thím hai bỏ tạp dề ra, lau tay rồi mở cửa ra: "Là Tiểu Ninh và Tiểu Lan nhà anh Thanh Sơn à. Mau vào đi, mấy đứa ăn cơm chưa?" "Chúng cháu ăn rồi ạ. Trước đó mấy ngày bố cháu gọi điện thoại nói cháu về quê trả tiền cho chú Hữu Tài." Diệp Ninh vào cửa thấy chú Hai Mặt Rỗ, cũng chính là Diệp Hữu Tài đang ở bên kia ăn cơm, ngượng ngùng nói: "Chúng cháu tới không đúng lúc rồi, chú thím ăn cơm trước đi, lát nữa chúng cháu sẽ đến." "Không cần, mấy người trí thức như chúng cháu với bọn chú khác nhau, chú đâu có để ý nhiều như thế. Mẹ bọn trẻ, em đứng đó làm gì, mau cầm chén đũa ra đây đi." Diệp Hữu Tài vẫy tay, ý bảo cô và cô bé đừng khách sáo, tự mình tìm ghế ngồi. "Không cần, không cần đâu ạ, chúng cháu ăn rồi ạ." Cô vội vàng từ chối, tìm ghế rồi ngồi xuống rồi nói: "Bố cháu ra ngoài thì có mượn chú mười lăm tệ, mấy hôm trước bố cháu có gửi tiền cho cháu, nói cháu trả cho chú." "Bố cháu khách sáo quá rồi. Cứ dùng số tiền này trước đi, chú biết bố cháu không dễ dàng gì." Cô cười cười, không có nói tiếp. Cô thấy thím hai đi vào, cắn môi, hỏi: "Chú Hữu Tài, cháu nghe người ta nói chú muốn mua ruộng ạ?" Sở dĩ cô tìm đến chú Hai Mặt Rỗ trừ việc chú ấy có tiền, còn có một lý do khác là do năm ngoái chú ấy nói muốn mua đất. Chú Hai Mặt Rỗ có cha là kế toán trong thôn, mẹ lại rất có năng lực, mỗi ngày có thể kiếm được mười xu, gia đình chú ấy vẫn luôn giàu có hơn những nhà khác. Chú ấy có một chị gái được gả tới thành phố, còn anh trai thì thay chức vị của cha chú ấy, bây giờ cũng làm kế toán trong thôn. Sau này giới thiệu con gái của chú ấy cho một gia đình giàu có trong thành phố. Con trai chú ấy sau khi tốt nghiệp cấp ba xong cũng trở thành công nhân, bây giờ nhà chú ấy là nhà giàu có nhất cả thôn này. Trung Quốc có nền văn hóa trồng trọt hàng nghìn năm, sự mơ ước đối với đất đai của người nông dân đã khắc sâu vào trong xương tủy, có tiền thì lập tức muốn mua đất, nhiều thêm một phần cũng tốt. Chính bởi vì mọi người đều rất cố chấp với đất đai nên khi Hai Mặt Rỗ kêu gọi lâu như vậy cũng chẳng có ai bán đất, khi chú ấy nghe thấy lời Diệp Ninh nói thì hai mắt lập tức sáng lên. “Gia đình mấy đứa muốn bán sao?” Lúc chia đất, chú ấy cũng đi theo đo đạc nên biết rõ ruộng đất gia đình Diệp Thanh Sơn tốt như thế nào, hai mảnh ruộng nước tốt cũng được ông lấy đi. Nếu không phải do sợ bị người ta báo cáo thì chắc chắn trưởng thôn, bí thư đều sẽ muốn giữ lại hai mảnh ruộng kia. Diệp Ninh trầm ngâm một lát, nói những lời đã từng nói qua rất nhiều lần trong đầu trước đó ra: "Trong thôn có ai không biết chuyện nhà chúng cháu đâu. Hôm qua bọn họ đã tới cửa tìm em trai, em gái của cháu đòi ruộng rồi. Chú cũng biết, mẹ của cháu trở về thành phố rồi, khi nào quay về cũng không rõ lắm. Bố cháu ra ngoài làm việc, tiền lương bên kia cũng không tệ, nhưng tình hình trong nhà cháu chú cũng biết. Cháu sắp lên đại học rồi, em gái cháu lại sắp lên cấp ba, Diệp An cũng sắp lên tiểu học, chỗ nào cũng cần tiền. Ruộng trong nhà để không cũng đáng tiếc, cho người khác trồng trọt mà không cho nhà cũ trồng cũng không tốt. Cháu bàn bạc với bố cháu một hồi, chi bằng bán nó đi."