Chương 28: Ngưỡng Mộ Danh Tính Đã Lâu

Người chỉ huy hoạt động lần này của Trấn Linh cục là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồng phục màu đen lịch sự, bước đến trước mặt Tần Kha. "Cậu tên là Tần Kha đúng không?" Tần Kha có chút kinh ngạc: "Ông đã từng nghe nói về tôi rồi sao?" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Ngô Hồng Minh +100! ] "Không có! Tôi chưa từng nghe nói về cậu, tôi cũng vừa mới biết tên cậu! Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Ngô Hồng Minh, hiện tại đang làm việc ở Trấn Linh cục tại Vân Thành!" Tần Kha nhiệt tình nắm lấy tay Ngô Hồng Minh: "Xin chào, xin chào, ngưỡng mộ danh tính đã lâu!" Ngô Hồng Minh kêu lên một tiếng: "Cậu đã từng nghe nói về tôi sao?" Tần Kha lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không có!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Ngô Hồng Minh +200! ] "Vậy cậu nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu là có ý gì?" "Tôi học theo trên TV thôi!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Ngô Hồng Minh +300! ] Ngô Hông Minh phục hồi lại tinh thần từ cảm xúc tiêu cực: "Cậu có biết không, người vừa rồi cậu dùng cục gạch đánh bất tỉnh đó, chính là giáo đồ của Huyết Nguyệt giáo, Linh Giả Nhị Cảnh cấp 7!" "Huyết Nguyệt Giáo!" Hô hấp của Tần Kha trở nên dồn dập! Ngô Hồng Minh gật đầu: "Không tồi!" Tần Kha trầm ngâm suy nghĩ gì đó rồi nói: "Cái tên nghe thật là ngầu mà, đây là tổ chức gì thế?" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Ngô Hồng Minh +200! ] Con mẹ nó! Vậy mà không biết sao, vậy tại sao vừa rồi cậu lại ngạc nhiên như vậy? Ngô Hồng Minh mím môi: "Huyết Nguyệt Giáo… Là một tổ chức tà giáo, những người trong đó cũng không phải là thứ tốt lành gì!" Tần Kha đột nhiên bừng tỉnh: "Ông nói như vậy, thì tôi đã hiểu rồi!" Ngô Hồng Minh tiếp tục nói: "Từ việc cậu lấy từ không gian ra một cục gạch và lại đột nhiên lấy từ trong mang ra ngoài, có phải cậu có dị năng hệ không gian đúng không?" "Đúng!" Ngô Hồng Minh hiển nhiên rất hài lòng: "Vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn người bình thường sẽ cảm thấy sợ hãi mới đúng, tôi nhìn như thế nào cũng cảm thấy cậu dường như không sợ hãi gì cả." Tần Kha gãi gãi đầu, không cần suy nghĩ lẩm bẩm, nói: "Chẳng lẽ tôi không bình thường sao? Vấn đề có chút lớn… " [ Đinh… ] Tần Kha hỏi ngược lại: "Nếu là ông thì sao, ông có sợ không?" Ngô Hồng Minh lắc đầu: "Tôi đương nhiên là không rồi!" Tần Kha kêu lên một tiếng: "Hóa ra ông cũng không bình thường!" [ Đinh… ] Ngô Hồng Minh nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Đưa ra một tấm danh thiếp nói: "Tôi rất ngưỡng mộ cậu, sau này nếu có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi!" Tần Kha nhìn tấm danh thiếp trong tay nói: "Thiên thượng nhân gian... " Ngô Hồng Minh giật lấy tấm danh thiếp nhét vào túi quần, sau đó lấy một tấm khác ra đưa cho Tần Kha: "Lấy nhầm rồi, lấy nhầm rồi, tấm vừa rồi là tôi vừa nhặt được ở trên đường!" Tần Kha rất vui vẻ nhận lấy tấm danh thiếp: "Ông là người của Trấn Linh cục, nhìn dáng vẻ của ông, chức vị hẳn là không phải thấp nhỉ?" Nói đến đây, Ngô Hồng Minh hơi ưỡn ngực, khoe huy hiệu trên ngực nói: "Cũng được!" Tần Kha nói: "Nếu nói có chuyện, thì thật sự là có một chuyện tôi muốn làm phiền ông, xin hỏi chỗ các ông có thiếu bảo vệ không?" Ngô Hồng Minh có chút hoang mang: "Bảo vệ? Cậu hỏi cái này làm gì? Muốn làm bảo vệ ở cục chúng tôi sao?" "Không phải là tôi, là cha tôi! Gần đây ông ấy vừa mới mất việc, đang lo không tìm được việc làm! Tin tôi đi, cha tôi là một người chuyên nghiệp! Hành nghề hơn mười năm rồi, có kinh nghiệm bảo vệ phong phú! Những nơi ông ấy canh giữ, chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn gì! Chỉ cần ông ấy đến chỗ các ông làm việc, tôi đảm bảo ngay cả một con chó cũng không thể chạy vào được!" Ngô Hồng Minh cười nói: "Cậu thật là hài hước!" Tần Kha chớp chớp mắt: "Thật đấy? Tôi không đùa ông đâu, tôi nói thật đấy! Nếu như ông đồng ý cho tôi một cơ hội thì ngày mai, à không! Chiều nay tôi sẽ bảo với cha tôi đến đó phỏng vấn!" [ Đinh… ] Từ trong đôi mắt lấp lánh của Tần Kha, Ngô Hồng Minh đưa ra kết luận, tên tiểu tử này thực sự không phải là nói đùa mà cậu ta thực sự là nghiêm túc. "Cái này, đợi khi nào chỗ chúng tôi tuyển nhân viên bảo vệ, tôi sẽ liên hệ lại với cậu sau! Không nói nữa, tôi phải đi đây!" Tần Kha lập tức nói: "Còn một việc nữa… Tôi thay các ông bắt giữ tội phạm, chẳng lẽ không có bất cứ phần thưởng gì sao? Ví dụ như tặng tôi một viên Băng Hỏa Tinh hoặc là đưa cho tôi một ít Phượng Tiên Hương gì đó! Không phải là tôi muốn phần thưởng, mà tôi chỉ là tò mò muốn hỏi một chút thôi!" [ Đinh… ] Ngô Hồng Minh: "Nếu như cậu muốn, tôi có thể xin tặng cho cậu một tấm bằng khen!" "Bằng khen sao?" Tần Kha có chút thất vọng: "Được rồi, có còn hơn không! Vậy bây giờ tôi đi theo ông đi lấy sao? Hay là lát nữa cũng được!" [ Đinh… ] Ngô Hồng Minh: Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu còn coi là thật sao! "Cậu ở nhà đợi đi, đợi làm xong bằng khen tôi sẽ cử người đưa tới, không nói nữa, tôi thật sự phải đi đây!" Đi được vài bước, Ngô Hồng Minh dừng lại, quay người lại nói: "Không đúng, nên có phần thưởng chứ! Người bị cậu đánh bất tỉnh là phạm nhân có thưởng, tiền tưởng là mười hai vạn! Nói không chừng tôi có thể xin thay cho câu!" Vừa nghe đến mười hai vạn, trong lòng Tần Kha bỗng nhiên xao động: "Mười hai vạn, thật sao?" Ngô Hồng Minh gật đầu: "Ừ, dù sao người đó cũng là do cậu đánh bất tỉnh! Cậu về nhà chờ tin tức trước đi, nếu không có chuyện bất ngờ thì cậu có thể lấy được số tiền thưởng này!" Tần Kha liên tục vẫy tay tạm biệt: "Được được được, anh Ngô, đi thong thả! Trên đường đi đừng xảy ra chuyện gì! Nhớ phải liên lạc với tôi!" [ Đinh… ] Ngô Hồng Minh: Cái miệng nhỏ giống như được bôi đường mật vậy. "Ọe!" "Ọe!" Hai người Vương Chí Kiệt và Trương Hữu Dung vẫn đang nôn mửa! Mặt Vương Chí Kiệt trắng bạch như tuyết, một tay chống vào tường, mồm không ngừng phàn nàn: "Trương Hữu Dung, rốt cuộc tối qua bạn trai của cậu đã ăn cái gì vậy?" Trương Hữu Dung cũng không tốt hơn là bao: "Làm sao, cậu còn muốn lấy công thức sao? Còn nữa, cậu đừng nói bậy, cậu ấy không phải là bạn trai của tôi!" Vương Chí Kiệt trả lời nói: "Ít nhất cậu và tên đó cũng từng là bạn thân chí cốt, có cần tuyệt tình như vậy không?" "Cậu đừng nói nữa!" "Ọe!" Nhìn hai người nôn, Tần Kha cũng có cảm giác muốn nôn theo! Sau khi người của Trấn Linh cục đi rồi, chợ đen nhanh chóng yên tĩnh trở lại! Vương Cương bị người của Trấn Linh cục đưa đến bệnh viện. Ba người họ không có ý định đi cùng nhau! Đừng hỏi vì sao, hỏi thì là Vương Cương quá dũng cảm! Ngay lúc họ chuẩn bị rời đi, một người đàn ông ít tóc và mất một chiếc răng cửa tiến lại gần Tần Kha. "Anh bạn trẻ, tôi nghe nói cậu muốn mua Phượng Tiên Hương và Băng Hỏa Tinh?" Trong lòng Tần Kha vui mừng! Thật là đi mòn đế giày tìm không thấy, đến khi có được lại chẳng tốn chút công sức nào. "Anh có sao?" Lái buôn lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra: "Mới lấy ra chưa được bao lâu, vẫn còn tươi mới, cậu ngửi thử xem!" Vừa rồi không nghĩ muốn nôn, nhưng bây giờ, Tần Kha muốn nôn rồi. Một giây tiếp theo, một luồng hương thơm bay thẳng vào mặt! Tần Kha dường như đã mở ra một thế giới mới: "Thơm quá!" Lái buôn kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, đây không phải là phân bình thường!" Sắc mặt Tần Kha tối sầm: "Lão ca, có thể đừng nhắc tới chữ này trước mặt tôi không!" "Được được được, tôi không nhắc nữa, vậy cậu có mua không?" "Bao nhiêu tiền?" "Chỗ này tổng cộng có năm trăm gram, nếu cậu thật sự muốn, tôi bán cho cậu hai vạn tệ!"