Chương 5: Quay Trở Lại

"Khoai tây, khoai tây, tao là khoai lang, tao là khoai lang, nghe thấy thì trả lời tao đi, nghe thấy thì trả lời tao đi." Tần Kha: "Khoai tây nghe rõ." Vương Chí Kiệt: "Đi ăn khuya không?" Tần Kha: "Không đi, tao buồn ngủ rồi." Vương Chí Kiệt: "Tao mời." Tần Kha: "Nổ địa điểm đi." ... Mấy phút sau, Tần Kha đi xuống. "Em khóc và nói với tôi... Truyện cổ tích đều là lừa người!" Tần Kha ngân nga khúc hát, ngồi lên con xe máy điện đã ba năm không đổi của cha hắn rồi rời đi. Từ nãy đến giờ trên trời sấm chớp cứ nổi lên cuồn cuộn, nhưng mà vẫn không chịu mưa. Hắn lái xe đến một ngã ba rồi đón Vương Chí Kiệt, hai người đi đến chợ đêm ở thành Nam, rồi tìm đại một sạp thịt nướng rồi ngồi xuống. Mỗi người gọi một phần cơm rang ngồi trong sạp nhỏ ăn như hổ đói. "Nào nào, người anh em cạn một ly với ta!" "Chó con, trong mấy người chúng ta không ngờ cậu lại là người đầu tiên lấy vợ, không thể không nói vợ cậu đẹp thật đấy! Nào, nào, anh đây cạn trước kính cậu một chén, chúc cậu trăm năm hạnh phúc." "Ực ực" "Hahaha" Ở bàn bên cạnh, âm thanh nói chuyện của năm người đàn ông vang vọng hơn nửa cái chợ đêm. Trong đó có một người đàn ông trên đầu trọc lóc, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng lớn càng làm tăng thêm phần hào sảng, một hơi liền uống cạn hết 3 chai rượu. Xem ra, đã ngà ngà say rồi. Liên tục làm ba chai rượu hắn đã có chút chống đỡ không nổi, nhưng vì mặt mũi chỉ có thể cố gắng giả vờ. Tần Kha nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Vương Chí Kiệt. "A Kiệt, một tháng sau là thi tốt nghiệp rồi, bây giờ trong người của mày vẫn không có linh nguyên, mày không có sốt ruột một chút nào sao?" Vương Chí Kiệt bày ra vẻ mặt ung dung. "Vội cái gì chứ, thiên tài đi đến đâu thì cũng là thiên tài!" Tần Kha bất lực. Vương Chí Kiệt lại nói tiếp: "Không phải tao còn có một người bạn là mày cùng đồng hành với tao sao?" Tần Kha nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: "Vậy nếu tao thi đỗ đại học Linh Giả thì sao?" "Phụt!" Vương Chí Kiệt nhịn không được cười ra thành tiếng, cảm thấy mình phản ứng rõ ràng quá, hắn liền hắng giọng nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Ừ, tao tin mày!" "Đừng có mà nghi ngờ tao, nói thật cho mày biết, tao đã có linh nguyên rồi." Vương Chí Kiệt vẫn là cái bộ mặt (Bố Mày Đéo Tin). "Thôi bớt đi, nếu mày mà có linh nguyên, thì hẳn là tao cũng đã có từ lâu lắm rồi." Nghe vậy Tần Kha chỉ muốn chửi một câu: Con mẹ mày? Thằng ôn này sao nó lại không tin mình chứ? Trong mắt nó mình kém cỏi như vậy sao? Hừ, nếu không phải tao chưa có dị năng, ở đây cũng không có máy kiểm tra ra linh nguyên thì tao cho mày biết bố mày là ai? ... "Cái đó..." "Dừng lại, có chuyện gì thì cứ đợi tao ăn xong rồi nói sau." Vương Chí Kiệt ăn ngấu nghiến phần cơm rang còn lại trong đĩa, ngẩng đầu lên. "Vừa rồi mày muốn nói cái gì?" Tần Kha khoát khoát tay vẻ mặt hờ hững: "Vừa rồi trong đĩa cơm rang của mày có một con ruồi, nhưng mà bây giờ đã không sao rồi, bị mày ăn sạch hết rồi." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +999! ] "Chết tiệt! Sao mày không nói cho tao sớm! Ọe!" "Là mày nói chờ mày ăn xong rồi nói sau mà!" “Ọe! Nhưng chuyện như này mày không thể kịp thời ngăn tao lại à?” "Tao đây không phải là bởi vì nhìn thấy mày đang ăn rất ngon, nên sợ sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của mày sao..." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +999! ] "Em gái đừng đi chứ, nào lại đây uống với anh một chén!" "Buông ra... Buông ra... " "Ôi, tay còn rất nềm nữa... " "Đừng đi mà, ở lại đây anh sẽ dạy em múa cột!" Giọng nói bỉ ổi đến cực điểm đã hấp dẫn Tần Kha. Kẻ động thủ chính là lão đầu trọc vừa mới uống liền ba chai rượu, trên cổ đeo một sợi xích vàng lớn. Chặn đường một đôi nam nữ. Đối mặt với năm tên đàn ông cao to lực lưỡng, nam thanh niên không dám làm gì, thấy bạn gái mình bị bắt nạt, chỉ có thể yếu ớt nói một câu. "Đại ca, đây là bạn gái của em." Lão đầu trọc nhổ một ngụm nước bọt nói: "Ông mày biết, thì sao? Để bạn gái mày uống với tao một chén rượu, mày có ý kiến à?" Bị tên đầu trọc dọa nạt như vậy, cả người cậu thanh niên run lên. Vốn là một thanh niên nhỏ bé bình thường, gặp phải mấy tên bặm trợn vừa cơ bắp, vừa thô lỗ, mặt mày thì dữ tợn, hơn nữa còn uống nhiều rượu như vậy, hắn nào dám cãi lại. "Này, uống nhiều rượu rồi, xong lại đi bắt nạt một cô gái thì có bản lĩnh gì chứ?" Một đại ca nhiệt tình ngồi ở bàn bên cạnh uống rượu nhìn không nổi nữa. Lão đầu trọc cầm lấy một chai rượu, tức giận rống lên với hắn: "Liên quan quái gì đến mày, ngoan ngoãn mà ăn thịt xiên nướng của mày đi, còn nhiều chuyện nữa có tin tao đục luôn cái lỗ trên đầu của mày không?" Đại ca nhiệt tình bĩu môi, vẻ mặt không phục, nhưng nhìn thấy thân hình của năm tên kia tên nào tên nấy đều cường tráng, đoán trừng bản thân cũng đánh không lại, nên cũng không nói lời nào nữa. Thấy tên đầu trọc dây dưa không chịu buông tha. Anh thanh niên chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đám người hổ báo toàn thân ám mùi rượu này, anh ta nói với bạn gái của mình: "Hay là em uống với đại ca này một chén đi?" Vương Chí Kiệt mắng: "Đậu má, ban ngày ban mặt trời đất sáng rõ, lại có thể xảy ra loại chuyện này, tên này cũng nhát gan thật, bạn gái bị bắt nạt đến mức đó rồi, mà còn bảo bạn gái mình uống cùng người ta một chén!" Tần Kha chép miệng: "Khoan hãy nói, cô gái kia dáng dấp cũng không tệ, dáng người cũng tốt, cũng có cái gọi là (Có Nhan Sắc) đi?" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +456! ] Vương Chí Kiệt nói: "Thế nào Tần Kha, có dám chửi bọn chúng vài câu không?" Tần Kha uống một ngụm Sprite nói: "Đừng nói chửi, đánh bọn chúng tao còn dám nữa là." "Tao thích bộ dạng nghiêm túc mà khoác lác này của mày đấy. Nghiêm túc một chút, mỗi thằng mắng bọn chúng một câu, mắng xong thì chạy, thế nào?” "Tại sao phải chạy?" “Mày nói xem? Đây còn không phải là vì sợ mày bị đánh sao?" Vương Chí Kiệt lập tức trả tiền, mang theo Tần Kha đi tới ven đường. "Cho mày một cơ hội để thể hiện, mày chửi trước đi, mày chửi xong thì đến tao chửi, chửi xong tao với mày trèo lên xe rồi chạy." "Con mẹ chúng mày!" Tần Kha hô to một tiếng. Cách đó không xa mấy người đàn ông ở trong sạp thịt nướng đều nhao nhao nhìn về phía Tần Kha. "Nhìn cái con mẹ chúng mày!" Tần Kha dùng ngón tay giữa ra dấu khiêu khích. Mấy tên đàn ông vừa nhìn thấy lập tức trừng to mắt! Lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị một tên nhóc con miệng còn hôi sữa chỉ tay mắng! Vương Chí Kiệt ở một bên có vẻ vô cùng hưng phấn. "Không hổ là sói Siberia, quả nhiên rất có kinh nghiệm xã hội!" Bản thân hắn là chó Alpine cũng tuyệt đối không thể để mình tụt lại phía sau! Lập tức hướng về phía mấy tên đàn ông kia giơ lên hai ngón tay giữa. "Mả mẹ chúng mày, nhìn xem tao có giống cha của chúng mày không!" Sau khi mắng xong, trong lòng thật sảng khoái! "Đi đi đi, mau chạy thôi!" Thấy mấy người kia muốn chạy tới chỗ của mình, Vương Chí Kiệt vội vàng xoay người, nhìn lại thì thấy Tần Kha đã lái xe chạy đi xa CMN mất rồi. "Tao còn chưa lên xe, tao còn chưa lên xe mà!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +999! ] "Mẹ nó." Lão đầu trọc quát lớn một tiếng, đập chai rượu trong tay xuống đất, mang theo người hùng hùng hổ hổ đi về hướng của Vương Chí Kiệt. Vừa thấy tình hình không ổn, Vương Chí Kiệt liền co cẳng lên mà bỏ chạy. Kết quả vừa chạy được vài bước liền ngã phịch xuống đất. Mẹ nó! Ai sinh con trai không có mắt ném vỏ dưa hấu ở đây! Chưa đầy 5 giây, thân hình nhỏ bé của Vương Chí Kiệt đã bị mấy thân hình khổng lồ vây quanh. Hắn bây giờ, thật giống như một con cừu nhỏ yếu ớt rơi vào trong một ổ sói vậy. Nhất là con cừu này vừa mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo giễu cợt đám sói hung ác này! [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +999! ] Tên đầu trọc xách Vương Chí Kiệt lên khỏi mặt đất. "Thằng nhóc vừa nãy mày chửi ai hả? Mày giơ ngón giữa với ai?" Vương Chí Kiệt vẻ mặt bất đắc dĩ, cúi đầu xuống nói: "Đại ca, đều là người cùng một con đường, cho chút mặt mũi đi." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +999! ] ... "Khoan hãy nói, mẹ nó kích thích thật!" Tần Kha cười ha ha. Nghe trong đầu toàn là tiếng của hệ thống thông báo nhận được điểm từ cảm xúc tiêu cực của Vương Chí Kiệt, hắn liền có chút nghi ngờ. Quay đầu nhìn. Chết tiệt! Người đâu?! ... Lão đầu trọc giận dữ quát: "Mẹ nó, ai cùng một con đường với ngươi?" "Anh Hổ, phí lời với thằng nhãi này làm gì? Đánh nó một trận trước rồi nói!" "Dừng tay!" Tần Kha kịp thời lái xe quay trở lại. Nói thật, khi nhìn thấy Tần Kha trở lại, trong lòng Vương Chí Kiệt có chút cảm động. Lão đầu trọc nhìn thấy Tần Kha lái xe quay trở lại, hừ lạnh một tiếng. "Nhóc con, cũng rất có nghĩa khí nha!" Tần Kha từ trên xe bước xuống, nhanh như chớp chạy tới bên cạnh Vương Chí Kiệt. "Xin lỗi mày, vừa rồi quá kích động, nên tao không có chú ý đến mày." Vương Chí Kiệt thở dài nói: "Không trách ngươi, muốn trách thì trách miếng vỏ dưa hấu kia, nếu không có miếng vỏ dưa hấu đó, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, căn bản bắt không được tao đâu!" Tần Kha nói: "Mày cứ khoác lác đi." Vương Chí Kiệt vẻ mặt không phục: "Tao không có lừa mày, năm tao còn học lớp sáu đã từng nhận được giải vô địch chạy cự ly ngắn của trường, hiệu trưởng còn khen tao là chạy nhanh hơn cả cha của con thỏ!"