Chương 82: Thể chất đặc thù: Hỗn Nguyên Độc Thể

Chờ mọi chuyện đi đúng quỹ đạo, thì bắt đầu hành động. Đầu tiên mở một chiếc hộp hình vuông. Lấy ra một viên thịt tròn. Gân xanh và mầm thịt phía trên còn nhúc nhích, toàn thân đỏ rực máu chảy đầm đìa. Trong lúc nhất thời ngửi được một mùi vị, mùi vị này phải nói là rất ngọt ngào ngon miệng, làm cho đối phương muốn ngừng mà không được. Một vị trưởng lão cầm quả cầu thịt xuất hiện trước mặt Ngân Thi. Ngân Thi nhìn thấy quả cầu thịt thì chạy thẳng đến chỗ trưởng lão. Trưởng lão cũng không nói hai lời, co cẳng bỏ chạy. Mắt thấy sắp bị đuổi theo, hắn ra sẽ ném quả cầu thịt ra ngoài, sau đó lắc mình né tránh. Nhìn Ngân thi điên cuồng chạy về phía quả cầu thịt, mấy vị trưởng lão tiếp sức bắt đầu dẫn dụ Ngân thi chạy ra bên ngoài Thi Sơn. Khi một vị trưởng lão muốn ném quả cầu thịt khác ra, thì lại bị Ngân thi nhào đến, đánh ngã xuống đất. Mấy người thấy không xong, lập tức phát động công kích tiến vào ngăn cản, nhưng đều không thể thành công ngăn cản vận mệnh bị giết của vị trưởng lão kia. Chưởng môn cùng Huyết Hà thấy tình huống này không ổn, cũng lập tức ra tay. Lúc này Ngân thi giống như một ác quỷ 300 năm không ăn đồ ngon, nó ôm lấy quả cầu thịt, điên cuồng gặm. Cắn đến miệng đầy máu tươi. Bên trong quả cầu thịt truyền ra tiếng khóc nỉ non bén nhọn của hài tử, kèm theo tiếng khóc nỉ non này, còn có một đoàn huyết hồng khí thể như máu toát ra từ trên quả cầu thịt. Những huyết hồng khí thể như máu này từ xoang mũi và miệng chui vào trong cơ thể Ngân Thi, đồng tử vốn trắng dã của Ngân Thi dần dần bị nhuộm đẫm thành màu đỏ tươi. Trong tay chưởng môn có mấy con cổ trùng có cánh, toàn thân đỏ như máu, đỉnh đầu lộ ra cái miệng đỏ tươi. Chúng nó bay đến chỗ Ngân thi đang ăn quả cầu thịt, Huyết Trùng cắn đứt da Ngân Thi trực, tiếp chui vào. Lúc này Ngân thi mới cảm giác được không đúng, liều mạng giãy dụa. Những đệ tử chờ xuất phát từ xa, cùng những trưởng lão còn lại, cũng chạy tới bắt đầu bày trận. Trận pháp được xây dựng giữa không trung, những đệ tử này mang theo bộ xương khô và hành thi, tạo ra trận pháp cường hãn hơn. Bắt đầu hung hãn không sợ chết mà tấn công Ngân thi. Thân thể Ngân Thi cứng ngắc tiến hành phản kháng, Huyết Hà cùng chưởng môn bắt đầu cướp đoạt quyền khống chế thân thể. Ngân Thi phát ra tiếng kêu thê lương. Âm thanh bén nhọn này gây ra sự khó chịu cho một số người, chẳng hạn như chóng mặt và ù tai. Chưởng môn cũng rất bất đắc dĩ. Hiện tại bọn họ còn chưa thoát khỏi phạm vi Thi Sơn, mà Ngân thi tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chắn chắn sẽ thu hút những hành thi khác tìm tới nơi này, đến lúc đó bọn họ sẽ rơi vào tuyệt cảnh. Phải tốc chiến tốc thắng. “Tốc độ kết trận nhanh hơn nữa!” Chưởng môn quát. Đệ tử kết trận phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi không có rơi xuống mặt đất, mà là bay về phía đại trận được xây dựng kia. Huyết Hà ngẩng đầu nhìn trận pháp phía trên, nàng lui về phía sau vài bước, không hơn không kém, vừa vặn đứng bên ngoài trận pháp. Đồng thời, dưới sự dẫn dắt hữu tâm của nàng. Ngân Thi đang tới gần chỗ chưởng môn của Huyết Thi Môn. ………… “A Tề, đợi lát nữa tới Thi Sơn, lúc ta động thủ với thiết thi, ngươi phải tránh xa một chút, tránh ta làm ngươi bị thương.” Một tiểu cô nương tựa như tinh linh, nói chuyện với thiếu niên bên cạnh. Tiểu cô nương chân không mang giày, chỉ để lộ một đôi chân ngọc ôn nhuận giống như ngà voi, bắp chân tinh tế trắng nõn, nhìn đã muốn cho người ta thưởng thức. Chẳng qua dưới đôi chân mỹ ngọc như vậy, hoa cỏ đều héo rũ. A Tề không nói gì, chỉ ừ một tiếng. Thất hoàng tử hiện tại gọi là A Tề, đến Thi Sơn tìm kiếm một đường sống. Trên đường thì gặp tiểu cô nương này, là một vị cổ giả. Trên người mang thể chất đặc thù, tên là Hỗn Nguyên Độc Thể. Bề mặt thân thể ẩn chứa kịch độc, phàm là người đụng vào không quá mười hơi thỏ sẽ độc phát bỏ mình, hóa thành một vũng máu loãng. Mà loại độc này rất khó giải, hoặc là nói căn nguyên khó giải. Hỗn Nguyên độc thể là tiên thiên độc thể, hơn nữa tạo ra rất nhiều độc dược. Giải loại độc này, ngươi không chỉ phải giải độc của tiên thiên độc thể, còn phải hiểu rõ tất cả độc dược mà mình uống, sau đó phối dược tiến hành giải độc. Đây không phải chuyện tốn nhiều thời gian, mà căn bản là không thể làm được, vì thời gian sống sót của ngươi chỉ không quá mười hơi thở. Cho nên ở một mức độ nào đó, loại độc này không thể giải. Lý do hắn đi theo một tiểu cô nương nguy hiểm như vậy, chính là vì nhìn chuẩn thể chất đặc thù của đối phương cùng với nơi bọn họ muốn đi, “Thi Sơn”. Hơn nữa, nói không chừng đối phương còn có thể là một đường sinh cơ của mình. Bất quá lại nói tiếp, tiểu cô nương này rất đơn thuần, hắn nói mình là người bình thường, nàng vậy mà tin. Người bình thường nào có thể đi tới Thi Sơn? Đương nhiên cũng có thể là nàng ta giả bộ, mà nếu như nàng thật sự giả bộ, ngay cả hắn cũng nhìn không ra manh mối, vậy hắn cũng nhận. Tiểu cô nương này đều tò mò với vạn vật xung quanh, gặp phải đóa hoa chưa từng thấy qua thì sẽ đắn đo đánh gia nửa ngày, đôi khí còn có thể đuổi theo đám thú hoang nhỏ chạy loạn khắp nơi. Hiện tại nhìn thấy một con bướm có hoa văn kỳ lạ thì liền đuổi theo. Nhìn có vẻ đã trưởng thành, nhưng lại giống như một hài đồng. Đúng rồi, cô nương này tên là Tiểu Linh Mộc. Tiểu Linh Mộc đuổi theo nửa ngày, cuối cùng bắt được con bướm nhỏ. Nhưng con bướm vừa chạm vào tay nàng đã lập tức tan chảy. Tiểu Linh Mộc không khỏi có chút mất mát. ………… Lúc này, một vị thiên niên áo đen đầu đội nón, lưng đeo hộp kiếm, thắt lưng đeo hồ lô. Đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn hoa cỏ héo rũ. Khóe miệng lộ ra một nụ cười càn rỡ. “Hoa cỏ đều héo rũ, nơi đây nhất định đại hung chi thi.” Thiếu niên đứng dậy, nhìn Thi Sơn nguy nga xa xa, hai mắt tỏa sáng, giống như nhìn thấy một tòa núi vàng.