Chương 83: Tôn trọng người đã khuất
[Dịch] Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái
05:42 - 24/03/2024
Hai người đi đến gần Thi Sơn thì liền dừng bước, nếu đi xa hơn nữa sẽ tiền vào phạm vi bên ngoài Thi Sơn.
Chỉ cần không cẩn thận thì rất dễ kinh động hành thi ở bên trong.
“Ngươi chờ ở đây trước, ta vào xem một chút.”
Tiểu Linh Mộc nói với vị bằng hữu kia.
A Tề thuận miệng đáp: "Cẩn thận.”
Tiểu Linh Mộc nghe lời này, coi như trân bảo.
Cực kỳ thận trọng gật đầu.
“Ta biết rồi.”
A Tề nhìn Tiểu Linh Mộc đi vào, sau đó nhìn lên phía Thi Sơn, nơi này thật sự có một đường sống cho hắn sao?
Chỉ cần có hy vọng, hắn nhất định tự mình nắm chắc.
Dù sao hoặc là chết ở đây, hoặc là bị phụ hoàng giết chết.
Thế thân kia phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ bị phát hiện.
Đôi lúc ông trời thật biết đùa giỡn người khác, làm một hoàng tử hưởng thụ cẩm y ngọc thự nhưng yêu cầu lớn nhất là được sống sót lại vô cùng xa xôi.
Hắn buồn bã không bao lâu.
Tiểu Linh Mộc lại chạy trở về.
Nàng dậm dậm chân trước mắt hắn, muốn bắt lấy đối phương nhưng lại không dám, “
Trước mặt hắn dậm chân, nhưng muốn bắt hắn lại không dám, vội vàng nói.
“Có một đám người chết…người chết…xác sống vùng dậy, hiện tại đang xông về phía chúng ta.”
“Chẳng lẽ ngươi không giải quyết được bọn hành thi sao?”
A Tề có chút khó hiểu hỏi, thực lực Tiểu Linh Mộc coi như có thể, giải quyết mấy hành thi cũng là chuyện tương đối dễ dàng.
“Có một con màu bạc đặc biệt hung, ta..."
Lời còn chưa dứt, A Tề đã chạy ra ngoài.
Sau đó, còn quay đầu nói với Tiểu Linh Mộc: "Còn thất thần? Chạy mau!”
Nói xong người đã chạy mất dạng, Tiểu Linh Mộc phục hồi tinh thần cũng chạy theo.
Nàng cũng không có phát giác người bằng hữu được xưng là bình thường kia của mình, tại sao lại chạy nhanh như vậy?
A Tề hiện tại đang điên cuồng chạy, hắn có chút nghĩ mãi mà không rõ, tại sao bên ngoài lại đụng phải Ngân Thi.
Vừa nghe đến miêu tả của Tiểu Linh Mộc thì hắn ta liền hiểu sinh vật đó là gì. Hắn cũng chưa từng hoài nghi đối phương nói dối, quen biết mấy ngày nay, tiểu nha đầu kia căn bản sẽ không nói dối.
Hắn cũng cảm thấy nguy hiểm.
Khi đang chạy về phía trước, đột nhiên hắn tâ phất hiện một thiếu niên mặc đồ đen, đầu đội mũ. Vừa lao qua đối phương, A Tề còn rống lên: “Phía sau có Ngân thi, chạy mau!”
Ai ngờ người nọ sau khi nghe nói như thế, không có xoay người, không có chạy, cứ như vậy đứng ở nơi đó.
Một đám hành thi cũng bắt đầu xuất hiện, nhìn đám hành thi này, thiếu niên áo đen khẽ nhếch khóe miệng lên.
Lấy một loại tư thái coi thường thiên hạ vươn tay trái của mình, dựng thẳng ngón trỏ.
Dùng loại giọng điệu kỳ kỳ quái quái, nói: “Ra đi, Thao Thiết!”
A Tề và Tiểu Linh Mộc vừa chạy, vừa dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thiếu niên áo đen kia.
Giờ khắc này ánh mắt khó hiểu biến thành kinh ngạc.
Ngón trỏ tay trái của thiếu niên biến thành một con ác thú miệng rộng ngập trời.
Nuốt lấy một đám hành thi.
Sau đó trong nháy mắt lại trở về như cũ.
Một đám hành thi như vậy, giống như chưa từng xuất hiện.
Làm cho hai người kinh ngạc dừng bước.
Khi hai ngươi dừng bước, trên mặt đất đột nhiên truyền đến chấn động.
Một giọng nói xen lẫn nữ hài tử và nam nhân trung niên len lỏi tới.
“Là ngươi! Là mùi vị của ngươi, thật sự là ngươi......”
“Ha ha ha ha......”
Tiêu Tử Phong nghe được thanh âm này, cảm giác có một tia quen thuộc.
Hình như hắn đã nghe ở đâu rồi?
Một vật thể khổng lồ ngang nhiên rơi xuống trước mặt Tiêu Tử Phong.
Khói bụi nổi lên bốn phía, đợi khói bụi từng bước tản đi.
Một con quái vật có sáu chân, sáu tay thình lình hiện ra.
Tiêu Tử Phong nhìn vật thể dị dạng như vậy, ngón trỏ tay trái nổi lên cơnn thèm ăn.
Tuy nhiên, xét thấy nên tôn trọng người đã khuất, hắn vẫn phải hỏi một câu.
“Ngươi là ai vậy?”
Đối phương giống như nghe được cái gì đó không thể tin được.
Cả người điên cuồng run rẩy.
Sau đó ở chỗ ngực đối phương, một khuôn mặt nữ hài lặng lẽ hiện lên.
“Nhìn kỹ khuôn mặt này, ngươi xác định không nhận ra?”
Tiêu Tử Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, sau khi suy tư một phen, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói: "A..., ngươi là nữ quỷ kia!"
Thấy Tiêu Tử Phong rốt cục nhớ tới, nữ quỷ bắt đầu điên cuồng kêu gào: "Ngày đó, một kiếm kia, ta khắc cốt ghi tâm, dưới nhiều lần kỳ ngộ, ta đã có thực lực cường đại như thế, hiện tại ngươi dù quỳ xuống liếm ngón chân ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Phối hợp với khí thế cường đại hiện tại của nữ quỷ, nàng tự nhận là có thể dọa được Tiêu Tử Phong.
Nhưng Tiêu Tử Phong nhìn vẻ mặt nàng rất kỳ quái, có thương hại, có thở dài, còn kèm theo một tia cảm tạ.
Chỉ là không có sợ hãi cùng khẩn trương, giống như hiện tại nàng có thực lực cường đại như thế, nhưng ở trong mắt hắn lại giống như bọt nước bình thường, không đủ sợ hãi.
Điều này làm cho nữ quỷ không khỏi tức giận.
“Ánh mắt đó của ngươi là ý gì?
“Ngươi xem thường ta sao?
“Ta sẽ cho ngươi nếm thử cái giá của cuồng vọng!”
Một bàn tay khổng lồ vung ra.
Đột nhiên, một cái miệng rộng ngập trời xuất hiện ở trước mặt nàng, đen kịt vô tận, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối.
Vào giờ khắc này, trong đầu nữ quỷ hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Mẹ đắp chăn cho nàng, hát bài hát thiếu nhi dỗ mình ngủ.
Mỗi lần về nhà cha đều mua bánh hoa quế cho nàng.
Bánh hoa quế rất ngọt, rất thơm.
Sau đó là những đoạn dân làng giết hại gia đình nàng.
Hòa thượng kia xuất hiện.
Cuối cùng trở về làng và giết những người còn lại.
Cùng với trước đó hãm hại toàn bộ Huyết Thi Môn, cắn nuốt chưởng môn Huyết Thi Môn và Ngân Thi.
Lại đến bây giờ gặp được Tiêu Tử Phong.
Mà những thứ này chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn bộ đều hiện ra.
Đến đây, cuộc đời của nàng đã chính thức kéo tấm màn che xuống.