Chương 90: Nữ nhân không nên ở cùng người lạ

“Không phải?” Lý Tảo Tuệ lặp lại lời này, sau đó nhịn không được cười. "Từ khi ngươi gặp chúng ta, ánh mắt của ngươi phần lớn để ở trên người Tiểu Linh Mộc, bây giờ còn muốn diễn, kiên nhẫn của ta là có hạn, chỉ cho ngươi năm giây, nếu như khong muốn nói, vậy thì đi chết đi.” “5!” “4!” Lúc này A Tề đã hoàn toàn lui ra ngoài động, thuận tiện còn gọi Tiểu Linh Mộc ra ngoài. “Chỉ cần bên trong bọn họ đánh nhau, chúng ta lập tức chạy.” A Tề rất thận trọng nói với Tiểu Linh Mộc. Ở Thi Sơn này, nếu xuất hiện một loại sinh vật có thể nói chuyện, lại có trí tuệ như thế, vậy nhất định ít lại càng ít, ít nhất phải là Kim thi. Cho dù không phải là Hành thi, lại có người dám đi ngang quaThi Sơn, ngoại trừ tình huống đặc thù như bọn họ ra, người bình thường ít nhất phải là cao thủ tam giới mới dám làm như vậy. Cho nên đoán chừng thực lực của nữ nhân kia là rất cao. Trên lưng Lý Tảo Tuệ đeo hộp kiếm, tới bây giờ vẫn chưa sử dụng kiếm trên lưng. Nói cách khác, lúc đối phó với Ngân Thi, hắn cũng không có xuất ra bản sự chân chính. Mà thực lực của hắn có lẽ phải đạt trên tam giới. “3!” Dương Bích Liên lúc này cũng vô cùng khẩn trương, nàng rõ ràng nam nhân trước mặt này rất đáng sợ, nếu muốn đánh nhau, nàng không có nửa phần thắng. “2!” Nhất định phải nghĩ cách chạy, nàng nhớ rõ trong hang động này còn có một lối ra bí mật. Lý Tảo Tuệ đã bắt đầu sờ lên kiếm ở trên lưng. Vì hắn nhìn ra người trước mặt này muốn chạy. “1……” …… Ngay lúc hắn vung kiếm ra, Dương Bích Liên cũng điên cuồng chạy trốn về phía thông đạo, thế nhưng vừa đi tới bên cạnh, một quyền đánh nát tảng đá lớn chặn đường. Bịch! Một loại lực lượng quỷ dị khiến Dương Bích Liên không cách nào hiểu được, nàng quỳ xuống. Lúc này, một cái lưỡi lớn sau lưng hung hăng liếm tới. Miệng rộng chảy nước miếng, nó rất muốn nuốt chửng nàng, nhưng lại bị Lý Tảo Tuệ khống chế. Mà A Tề vừa mới chạy ra ngoài hang động cũng nhìn thấy một màn này, cả người lập tức chấn động. Hơn nữa còn không thể tưởng tượng nổi, nói: "Nhất Kiếm tiên nhân quỳ!” Kiếm pháp này cho đến nay chỉ có một người dùng qua, đó chính là Kiếm Thần. Nhưng mỗi lần Kiếm Thần xuất hiện thì đều mang theo mặt nạ, không ai biết tướng mạo của hắn. Thanh kiếm mà hắn cầm là thanh kiếm gỗ. Lăng Tảo Tuệ cũng dùng kiếm gỗ. Cho nên, đáp án không cần nói cũng biết… A Tề cũng từng cố gắng tìm kiếm Kiếm Thần, nhưng căn bản không có thu hoạch, hiện tại không nghĩ tới, không nghĩ tới! Trời không tuyệt đường người đi. Mà lúc này Tiểu Linh Mộc chạy ra mấy chục mét, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình không có ai, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện A Tề sững sờ tại chỗ. A Tề chạy trước, nàng thấy A Tề chạ thì cũng chạy theo, chỉ là không biết vì sao A Tề đột nhiên dừng bước. L úc này Dương Bích Liên không dám vọng động, cho dù nàng đã khôi phục năng lực di chuyển. Vì chỉ cần nàng di chuyển, nàng biết mình nhất định sẽ chết. Cái miệng rộng kia liền nhìn chằm chằm phía sau nàng. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, đối phương lại còn có một chiêu này, thế gian này lại còn có kiếm pháp quỷ dị như thế sao. Tin tức ở Thi Sơn tương đối bế tắc, rất ít người đến đây, cho nên chuyện về Kiếm Thần bọn họ cũng không có nghe nói, không biết trên đời này lại còn có kiếm pháp cường hãn như vậy. Giống như âm thanh của địa ngục truyền đến từ sau lưng nàng. “Quay lại đây.” Dương Bích Liên quỳ, dùng đầu gối bên phải làm tâm điểm, đầu gối bên trái mượn lực sau đó xoay nửa vòng, đối mặt với Lý Tảo Tuệ. Ánh mắt liếc một cái, cái miệng rộng như hổ rình mồi bên cạnh, từ cái miệng rộng kia nối liền với ngón trỏ tay trái của Lý Tảo Tuệ. Lý Tảo Tuệ thu hồi kiếm gỗ. May mắn hắn xuất thủ trước một bước, bằng không thật đúng là có thể để cho tên này chạy mất. Thứ đồ chơi này khống giống với Kim thi hắn gặp trước đó, tốc độ quá nhanh. Hắn cũng không thấy rõ người này làm cách nào chạy đến tảng đá bên kia, thậm chí đánh nát tảng đá. Xem ra sau này phải tìm cơ hội đột phá những cảnh giới cao này, bởi vì tốc độ của nó quấ nhanh. Suýt nữa để cho tên này chạy mất. Lúc này Tiểu Linh Mộc lại chạy tới bên cạnh A Tề. “Không phải nói đánh nhau thì bỏ chạy sao? Sao không chạy nữa?” A Tề còn đang khiếp sợ. Tiểu Linh Mộc lại kêu hai tiếng, hắn ta mới tỉnh táo lại. “Có chuyện gì vậy?” Tiểu Linh Mộc lo lắng hỏi: "Vừa rồi bảo ngươi nhưng ngươi không có phản ứng?” A Tề lắc đầu: "Không có gì, có chuyện gì sao?” “Không phải ngươi vừa nói chạy sao? Sao không chạy nữa?” “Bọn họ đánh xong, cho nên không chạy nữa.” A Tề giải thích. Tiểu Linh Mộc nhìn về phía hang động. Nữ nhân được bọn họ cứu tới, hiện tại đang quỳ gối trước mặt Lý Tảo Tuệ. A Tề bắt đầu quay trở lại hang động. Tiểu Linh Mộc cũng đuổi theo. Lúc này, Lý Tảo Tuệ từ trên cao nhìn xuống nhìn Dương Bích Liên, vẫn là mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh nắng: "Nha, bằng hữu của ta, ngươi có thể cho ta biết, gia đình của ngươi đang ở đâu không? “Ngươi là một nữ tử yếu đuối ra ngoài ở chung với người lạ là không an toàn, vẫn nên đón ngươi về nhà thì tốt hơn.” Dương Bích Liên biết ở chung với người lạ không an toàn, vấn đề là hiện tại người lạ không thả nàng đi.