Chương 91: Sở thích bí mật của cường giả

"Ta cũng không biết mình chết bao nhiêu năm rồi, làm gì còn nhớ nhà ở đâu?” Dương Bích Liên không khách khí oán hận, dù sao hiện tại chạy cũng chạy không thoát, mạng nát rồi. "À, là ta hỏi sai trọng điểm, bây giờ ta sắp xếp lại ngôn từ, hỏi thêm một lần nữa. “Những tiểu đồng bạn lang thang cùng ngươi trên Thi Sơn này, tất cả chạy đi đâu rồi?” Dương Bích Liên nhắm mắt lại, cực kỳ cứng rắn nói. “Muốn giết muốn róc thịt thì tùy ngươi, ta không có khả năng bán đứng các huynh đệ.” Lý Tảo Tuệ nhún vai. “Ngươi đã như vậy, ta đây chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn đặc thù.” Sau đó quay đầu nói với hai người A Tề: "Hai người ở bên ngoài động một lát, không được nhìn lén.” A Tề không nghi ngờ gì mà đồng ý: "Được!” Vừa vung tay lên liền để cho Tiểu Linh Mộc mới tiến vào lại đi ra ngoài. Bên cạnh hang động, hoàn toàn không nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong. Tiểu Linh Mộc cũng rất nghe lời, không có nhìn vào bên trong, mà chỉ ngẩng đầu nhìn sao trên trời, đếm từng ngôi từng ngôi. Lý Tảo Tuệ nhìn hai người đi ra ngoài. Bắt đầu thay bằng một giọng điệu hung ác nói: "Dương Bích Liên, người xưa nói rất đúng, người thức thời mới là tuấn kiệt. “Ta hy vọng ngươi không nên không biết điều, đừng ép ta dùng một ít thủ đoạn không quá tốt với ngươi.” Dương Bích Liên lúc này cũng biết mình chỉ có một con đường chết, vì thế gan lớn phản bác: "Muốn giết muốn róc thịt tùy ngươi, chỉ cần lão nương nháy mắt một cái, ta sẽ không mang họ Dương.” “Tốt! Có cốt khí, ta rất tán thưởng ngươi, hy vọng một lả nữa ngươi còn có thể có cốt khí như thế.” Sau đó trên tay phải Lý Tảo Tuệ liền xuất hiện một cây châm. Dương Bích Liên nhìn thấy cây châm này, cũng chẳng thèm ngó tới, còn tưởng rằng hình phạt gì? Một cây châm nhằm vào nàng mà nói thì không hề có uy hiếp! Một châm đâm xuống, không đau không ngứa. Dương Bích Liên khinh thường nói: "Chỉ là cái này...” Nhưng sau khi nói xong, nàng liền phát hiện không thích hợp, thanh âm của mình tại sao lại biến thành có chút thô kệch? Lúc nàng cúi đầu nhìn lại, mấy cân thịt thừa trước ngực đã biến mất. Kéo cổ áo ra nhìn vào bên trong, không có. Điều này làm cho nàng có một loại dự cảm không tốt, vì thế đưa tay móc xuống. Nhiều hơn một thứ. Sau đó lại run rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào Lý Tảo Tuệ nói: "Ngươi đã làm gì?” "Không có gì, cho ngươi nhiều hơn một thứ mà ngươi chưa từng thấy qua, đồng thời giảm bớt chút gánh nặng trên người ngươi. “Không cần cảm ơn ta, đây đều là việc ta nên làm, nếu như ngươi kiên quyết muốn cảm ơn ta, ta chỉ cần một chữ "người tốt" là được.” “% Š ™ ¥……” Một trận mắng loạn không gì sánh kịp phun ra từ trong miệng Dương Bích Liên, hoàn toàn không lặp lại từ. Lý Tảo Tuệ cũng không có nhiều phản ứng, ngược lại, trong tay lại xuất ra thêm một cây châm. Chậm rãi nói: "Ngươi đã từng trải nghiệm cảm giác sinh con chưa? “Ngươi có bao giờ trải nghiệm cảm giác một người đàn ông có con chưa?" Dương Bích Liên nghe nói như thế, hoảng sợ ôm cổ áo của mình. Nhịn không được lui về phía sau. “Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây nha......” “Cứu mạng!” “Không cần a!” A Tề nghe thấy trong động truyền đến tiếng kêu không giống bình thường, thì liền mang Tiểu Linh Mộc đơn thuần đưa tới nơi cách xa hang động. Hắn ta không nghĩ tới Kiếm Thần lại có khẩu vị này. Cường giả chung quy sẽ có chút sở thích bí mật khác người, hiểu được, hiểu được. Sau khi một châm đâm xuống. Dương Bích Liên vẫn cắn chặt răng không hé miệng, tin tức gì cũng không để lộ ra. Lý Tảo Tuệ hoặc là nói Tiêu Tử Phong cũng không cảm thì quá bất ngờ đối với chuyện này, chờ một tháng sau, hy vọng đối phương còn có thể kiên trì như vậy. Tiêu Tử Phong gọi hai người bên ngoài động đi vào. A Tề không nghĩ tới Kiếm Thần lại nhanh như vậy, thời gian này hình như hơi ngắn? Hắn ta vừa mới đi ra ngoài, chưa được mấy bước đã bị gọi lại. Hơn nữa, hắn ta cũng nhớ thực lực càng cao thì phương diện kia sẽ được hỗ trợ rất lớn, nhưng tại sao Kiếm Thần lại không được? có bệnh gì sao? Chờ sau khi A Tề đi vào, hắn ta lại không nhìn thấy nữ nhân kia đâu, ngược lại nhìn thấy một nam tử có vài phần tương tự với cô nương kia. Lúc này đầu óc A Tề có chút bão táp, hình như đột nhiên hiểu ra, vì sao lúc nghe thanh âm lại cảm giác thanh âm này có chút không đúng. Vừa mới bắt đầu tưởng là quá mức sợ hãi, cho nên âm thanh bị phá. Nhưng không ngờ là hoán đổi giới tính đối phương. Bất quá đối phương vì sao biến thành như vậy, hắn ta cũng không dám hỏi. Sau khi đi vào liền cung kính nói: "Tiền bối, làm xong chưa?” Tiêu Tử Phong vừa nghe được cách xưng hô này thì không kịp phản ứng. Sau khi xác nhận A Tề đang gọi mình, hắn mới nghi hoặc nhìn đối phương: "Ngươi gọi ta là tiền bối, ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu đâu!” A Tề thử dò hỏi: "Vậy ta gọi là Kiếm Thần...” Tiêu Tử Phong thấy đối phương như vậy, liền lấy ra lý do thoái thác mình đã soạn xong. “Ta thấy ngươi đã hiểu lầm gì rồi? ta không phải hắn, mặc dù ta tu luyện kiếm pháp hắn sáng tạo. “Hắn mới là kỳ tài chân chính, kiếm pháp của hắn đi trước mọi người, nếu như cuối cùng ta vẫn không tìm được biện pháp phong ấn hung thú thì ta sẽ mời hắn ra tay. “Từ xưa đến nay, hắn là tồn tại duy nhất chỉ dựa vào sức một mình, chân chính giết chết hung thú.” Lúc Tiêu Tử Phong nói ra lời này, làm bộ hững hờ tùy ý nói ra những gì mình biết để tăng thêm độ tin cậy. Hắn cảm giác những lời trước đó mình nói, đối phương có chút hoài nghi, cho nên tiến một bước ưu hóa một chút kỹ xảo của mình. Nghe nói như thế, đầu A Tề muồn nổ tung. Phong ấn Sứ mãnh thú đời thứ 365 của Lý gia thôn! Không phải Phong Ấn Sứ Thao Thiết! Nói cách khác, ngoại trừ Lý gia thôn ra, còn có phong ấn Sứ khác tồn tại. Kiếm Thần cũng vậy! Vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy có lý, trước kia ở trên giang hồ cũng không có bất kỳ truyền thuyết nào liên quan đến Kiếm Thần. Kiếm pháp không gì sánh kịp của hắn, là từ đây mà ra? Tới đây, A Tề mới hiểu, một số việc có thể giải thích thông suốt, đối thủ của Kiếm Thần từ trước đến nay vốn không phải người, mà là hung thú.