Chương 111: Một Ngày Một Đêm

Chuyện kinh dị còn chưa kết thúc, nhìn dầu lửa đổ hết xuống, trên tường thành các tướng lĩnh quý tộc trẻ tuổi Charlie tiếp tục hạ lệnh, có tên còn nghiêng người ra khỏi tháp, gào khản cổ: - Phóng hỏa tiễn, châm dầu! Theo mệnh lệnh của trưởng quan, những thủ quân Charlie lần lượt châm hoả tiễn và chỉ trong nháy mắt từng đợt hoả tiễn bắn như mưa xuống dưới thành. Dầu hỏa theo hỏa tiễn rơi xuống, dưới chân thành lập tức biến thành biển lửa, theo sau là từng đợt tiếng thét chói tai, tiếng kêu la thê lương không ngớt. Những binh sĩ Faustain không bị dầu hỏa dính lên người hoặc bị bỏng nặng nay đều ở trong biển lửa, bị ngọn lửa bao trùm nuốt trọn không ngừng kêu gào, tiếng kêu thảm thiết đến mức ngay cả đám binh sĩ Charlie trên tường thành cũng cảm thấy rợn người, trong không khí bắt đầu bốc lên mùi hôi thối đặc quánh của thịt cháy. Hầu hết binh lính thủ thành của Charlie trên tường thành đều là tân binh và dân quân được tổ chức trong thành phố, nhiều người trong số bọn hắn lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cảnh tượng bi thảm như vậy. Hai vị Hầu tước Mammon và hoàng tử Kensell, vẫn đang chăm chú quan sát những thay đổi trên tường thành từ xa, sắc mặt vẫn bất động. Như thể những người lính tử trận và bị thương là không thấm vào đâu vậy. Dân Charlie trên tường thành vẫn đang hoảng loạn, không hoàn toàn là do hai quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư tác chiến quá dũng mãnh, phần lớn là do bọn hắn chỉ là một nhóm tân binh. Nỗi sợ hãi của con người rất dễ lây lan, ngay đến nhiều lão binh của Charlie cũng trở nên hoảng loạn trước tình cảnh thảm liệt này. - Binh đoàn bốn! Lên! - Binh đoàn hai! Lên! Hầu tước Mammon và hoàng tử Kensell, thân đang ở bên bờ cuộc chiến, không hẹn mà cùng lập tức ra lệnh tiếp tục tấn công. Bên Faustain lại tiếp tục tung thêm binh sĩ của hai binh đoàn khác, tổng cộng hơn 20.000 quân, trận huyết chiến trên đỉnh thành Otis càng thêm hồi hộp, gấp gáp. Mặt trời dần lặn về tây, thấm thoắt thời gian đã đến chiều, Trên bầu trời mây mù phần lớn đã tản đi, một tia hoàng hôn đỏ như máu vẽ xuống, đêm nay đã định là một đêm giết chóc. Cuộc vây thành vẫn tiếp tục, đối với những người lính của Faustain, chiến đấu không phân ngày đêm. Bầu trời đêm nay không yên tĩnh như mọi khi, thay vào đó là những quả cầu lửa bay khắp trời cùng vô số tiếng la thét thảm thiết. Cuộc chiến ở thành Otis vẫn đang diễn ra, sau khi quân đội của Faustain được bổ sung thêm hai binh đoàn, quân thủ thành Charlie không còn thư thái và thoải mái như trước. Với tư cách là những người lính, các tướng sĩ thuộc hai quân đoàn của Faustain, tổng cộng là bốn binh đoàn đã dạy cho người Charlie một bài học để đời, học phí là máu và chính sinh mạng của bọn hắn. - Cổng thành phía bắc sắp không trụ nổi rồi! - Cần tiếp viện! - Ma Đạo Pháo đâu? Mau khai hỏa! - Đội dự bị, lên! - Đá lăn, đá lắn! Đừng để quân Faustain leo lên đây! - A! Ta trúng tên rồi. ... Thành phố Otis rơi vào hỗn loạn, tình cảnh rối ren đến thảm thương, càng là khổ chiến càng phản ánh năng lực chiến đấu thực tế của một đội quân. Rõ ràng, cuộc giao tranh vào ban đêm đã khiến hầu hết các binh sĩ Charlie, nhất là những tân binh cảm thấy bị choáng ngợp, thích nghi không kịp. Binh đoàn bốn của quân đoàn Hùng Ưng đã bám trụ được, phối hợp cùng binh đoàn ba đứng vững dưới chân thành Otis. Về tình hình chiến đấu của quân đoàn Hùng Sư càng thêm phần sáng tỏ, ngoại trừ sự hỗ trợ của trang bị công thành tầm xa, hầu hết các Ma pháp sư cũng được điều động đến chiến đấu ở đó. Cùng với sự phối hợp của các tướng sĩ dũng mãnh của quân đoàn Hùng Ưng, nếu không phải Hầu tước Philip ở tiền tuyến cùng quân dân vẫn ra sức kháng cự, thúc đẩy mạnh mẽ khí thế của binh lính Charlie, e rằng ngay cả cổng thành cũng đã thất thủ. Trong trận chiến công thành vào ban đêm, không một cư dân nào trong thành phố Charlie được ngủ ngon giấc, mọi người đều thầm cầu nguyện rằng cổng thành sẽ không bị công phá. Betty là một trong số đó, phu quân nàng đã tham gia đội phòng thủ thành bốn ngày trước, đổi về lương thực cho gia đình nhỏ bốn người đủ ăn ba ngày tới, ít ra không bị chết đói. Nhưng ngày hôm qua đã thay đổi. Phu quân nàng đã bị kéo đến cổng phía tây vào sáng sớm, nghe nói rằng quân Faustain bên ngoài thành đang chuẩn bị tấn công. Đám quý tộc chết tiệt, phu quân nàng mới chỉ là một tân binh mới gia nhập đội phòng thủ thành được vài ngày, gọi một tân binh còn ngơ ngác đến nơi nguy hiểm đó làm gì! Đã gần một ngày một đêm, Betty chỉ biết cầu nguyện cho phu quân bình an vô sự. Không chỉ Betty, nhiều gia đình ở thành Otis cũng đang cầu nguyện cho người thân của mình đang chiến đấu trong thành không bị thiệt mạng vô nghĩa. Đêm đó, quân đội của Faustain đã tấn công thành Otis tổng cộng năm lần, tất cả đều bị quân Charlie phản kháng, đẩy ngược lại và giành chiến thắng sít sao. Nhưng phe của Faustain không phải là mất công, mỗi lần tiến công dù chưa giành thế thượng phong, bọn hắn vẫn thu hoạch được một chút. Vô số vật liệu phòng thủ của Charlie đã bị tiêu hao, lực lượng ma pháp của Charlie cũng bị lạm dụng quá độ. Lúc tờ mờ sáng, bốn đại binh đoàn hợp lực công thành đêm qua cuối cùng được hoàng tử Kensell ra lệnh rút lui. Bốn binh đoàn buộc phải tiến công trong suốt một ngày một đêm, khiến các binh sĩ mất rất nhiều sức lực, cả về tinh thần lẫn thể chất. Nhưng đây chưa phải là kết thúc, cuộc tấn công điên cuồng của Faustain mới chỉ bắt đầu. - Binh đoàn hai của quân đoàn Hùng Ưng xông lên! Âm thanh ra mệnh lệnh của Hầu tước Mammon truyền đến. Kế hoạch này đã được hắn và hoàng tử Kensell thương lượng từ trước. Vì tỷ lệ quân số giữa bọn hắn và quân thủ thành Charlie là gần 6:1, nên hoàn toàn có thể sử dụng chiến thuật biển người để đè bẹp địch nhân. Thành Otis là một trong những thành kiên cố hiếm hoi ở Charlie, lại nằm ở vùng núi tương đối cao, là bên công thành, bọn hắn không mượn dùng được địa lợi nào nên chỉ có thể đánh trận ác liệt. May mà trong 5 năm chiến tranh, điều cuối cùng khiến những người lính Faustain không lo sợ chính là chiến những trận đấu cam go. Giống như là binh đoàn ba của quân đoàn Hùng Ưng, mặc dù chỉ toàn tạp binh, nhưng vẫn có thể sống sót sau đợt công thành đầu tiên, chứ đừng nói đến những đội quân tinh nhuệ khác. Chỉ là tiếc cho những tướng sĩ của binh đoàn ba quân đoàn Hùng Ưng, đã phải chịu tổn thất lớn nhất trong bốn binh đoàn vào ngày này. Dù sao cũng là do lực lượng quý tộc tư nhân cấu thành, năng lực phối hợp tác chiến giữa các doanh đội binh đoàn kém hơn rất nhiều. Việc mất đi những binh lính này không biết đã làm suy giảm bao nhiêu thực lực của các quý tộc, nhưng đồng thời lại trừ khử được khối u ác tính và tâm bệnh bấy lâu nay của Hầu tước Mammon. - Locke! Đi thôi! Kỵ sĩ Will không biết từ khi nào đã phi ngựa tới bên cạnh hắn. Kể từ khi Locke chia thuốc Johnson cho kỵ sĩ Will, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều, không còn rào cản giữa cấp trên và cấp dưới. Locke hỏi kỵ sĩ Will rất nhiều kiến thức cơ bản của Kỵ sĩ, vị đại nhân kia đều lần lượt trả lời chi tiết không giấu diếm, điều này đã giúp hắn tiết kiệm được việc phải đi đường vòng. - Rõ! Locke nắm lấy trường thương, tay phải cầm kiếm, đi theo kỵ sĩ Will. Bởi vì bọn hắn đang công thành, chiến mã không còn tác dụng ở đây, nên đã thu xếp cất tạm ở một nơi cách xa chiến trường. Những binh sĩ của doanh đội Kedozi bắt đầu tập hợp một cách có trật tự, bọn hắn cũng thuộc binh đoàn hai, đội quân mà Hầu tước Mammon nói tới cũng chính là bao gồm họ. Về phần binh sĩ tới thay thế bọn hắn, tất nhiên cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, rồi sẽ có binh sĩ khác tới nhanh thôi. Trung đội kỵ binh vẫn luôn là đơn vị tinh nhuệ nhất trong doanh đội của bọn hắn, những nam nhân này sau khi xuống ngựa cũng là binh sĩ tráng kiện hạng nhất. Dựa vào con mắt đánh giá của Locke, cơ hồ tất cả mọi người đều có thực lực binh tam cho đến binh nhì, còn những binh sĩ tôm tép không hề có suất chen chân vào đây. Yorkshire, Monte, Hans cùng các trung đội trưởng khác cũng bắt đầu điều động cấp dưới của mình. - Locke? Vị nào là Locke? Một nam nhân mặc trường bào đen có khuôn mặt rất tuấn tú bỗng xuất hiện trước mặt doanh đội bọn hắn trước khi sắp xuất phát, nhìn nam nhân này cầm một cây trượng dài, binh sĩ không khó đoán ra vị đó chính là một Ma pháp sư đại nhân. Trong cuộc công thành ngày hôm qua, bọn hắn ở cách doanh đội Ma pháp sư rất gần, cho nên cũng đã được chứng kiến rất nhiều cảnh tượng bí ẩn do ma pháp tạo nên. - Ta! Là ta! Nghe thấy có người gọi tên của mình, Locke tò mò đi ra khỏi đám người. - Xin chào, ta tên là Vegas. Nam nhân từ tốn giới thiệu, không hề có chút ngạo mạn, ỷ vào việc bản thân là Ma pháp sư cao quý, ngược lại còn mỉm cười rất hòa nhã với Locke. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 111.