Chương 114: Sự Quyết Đoán Của Hoàng Tử

Vào ngày thứ bảy, thành Otis vẫn kiên cường chống cự suốt một tuần dưới sự tấn công liên tục của quân đội Faustain. Trong đó có một vài lần cổng thành suýt bị binh lính của quân đoàn Hùng Sư và quân đoàn Hùng Ưng chiếm được, nhưng đội cấm vệ quân thiết giáp luôn có mặt kịp thời để hỗ trợ và đánh đuổi những binh sĩ Faustain vừa trèo được lên đỉnh thành. Bây giờ đã là chập tối, Locke đang dựa vào một góc doanh trại, nhai chiếc bánh mì đen trong tay, yên lặng không nói lời nào. Sau vài tháng, Locke bây giờ lại “được ăn” món để lại nỗi khiếp sợ trong lòng hắn - bánh mì đen - thứ bánh mì cứng ngắc có thể dùng để nện chết người. Hắn vừa nhét bánh mì vào miệng, vừa nhai vừa tu nước ừng ực, cố gắng đẩy thứ đồ ăn đắng chát xuống dạ dày, sau đó nhặt cây trường thương đặt trên mặt đất lên. Đêm nay lại đến phiên doanh đội của bọn hắn công thành, điều khác biệt so với trước đó là lần nay bọn hắn sẽ tiến công ở khu vực cửa chính - cửa thành phía tây. Mặc dù hai bên đã giao chiến ròng rã suốt một tuần, nhưng cho đến nay Faustain vẫn chưa đạt được tiến độ thực tế đáng kể nào. Mặc dù Hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon không vội vàng, nhưng áp lực từ quốc nội đã lan rộng đến tiền tuyến, thành Otis mãi không công hạ được, khiến Faustain phải chịu áp lực không chỉ trong nước mà còn từ các nước lân cận. Lấy đế quốc bá chủ Omor làm ví dụ, Faustain và Charlie đều là những quốc gia nhỏ vây quanh đế quốc Omor, nếu chiến tranh cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đế quốc Omor sẽ cân nhắc đứng ra hòa giải. Trong căn lều trung tâm của doanh trướng quân đội, một nhóm lớn các quý tộc và tướng lĩnh của Faustain đang thảo luận gay gắt về điều gì đó. Vương đô đã truyền đến chiến tranh thúc lệnh và hôm nay lại tới một phong thư thông qua hỏa diễm truyền tin. Hoàng tử Kensell không tham gia tranh cãi với những vị đại thần kia, mà đứng sang một bên cầm một tách trà trong tay, lặng lẽ nhìn sa bàn chiến trường trước mặt. Sa bàn chiến tranh do chính Ma pháp sư Faustain chế tạo ra, nếu nhìn vào sẽ thấy rõ đó hoàn toàn là một phiên bản thu nhỏ của chiến trường thực tế. Một thành phố khổng lồ hình vuông đứng ở trung tâm của sa bàn, chính là thành Otis. Trong phiên bản thu nhỏ của thành Otis này, các bức tường xung quanh được phóng đại lớn hơn, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy vị trí của mỗi tháp tên. Những lá cờ đỏ tượng trưng cho phe của Faustain được cắm ở nhiều vị trí khác nhau trên sa bàn, tương ứng với những vị trí mà binh lính của Faustain đã tấn công trong tuần này. Cũng là đại diện cho khu vực phòng ngự yếu kém của thành Otis. Trong lúc hoàng tử Kensell đang yên lặng suy nghĩ thì bên cạnh cũng có một lão giả mặc quân phục trầm ngâm đứng đó, chính là Hầu tước Mammon. Đêm nay, Hầu tước Mammon rời khỏi khu vực chiến đấu chính của mình và được hoàng tử Kensell triệu tập đến đây. Mặc dù Hầu tước Mammon có chút tò mò về việc hoàng tử bỗng cho gọi hắn đến vào lúc này, nhưng Hầu tước cũng không hỏi, hắn tin rằng Hoàng tử Kensell sẽ đưa ra một lời giải thích thỏa đáng. Hắn cũng không vội vàng, ở bên cạnh tao nhã nhấc một tách trà lên và cùng hoàng tử Kensell quan sát sa bàn. Sau một hồi lâu không nói gì, hoàng tử Kensell cuối cùng cũng lên tiếng. - Muốn chiếm lấy thành Otis kiên cố, ngoại trừ dùng nội lực đột phá, còn cần dùng ngoại lực nghiền nát. Hầu tước Mammon đồng ý với nhận định của hoàng tử Kensell, nhưng hắn cũng chưa trả lời. Nội lực đột phá mà hoàng tử muốn nói đến ở đây, đồng nghĩa với việc có một thế lực bộ đội nữa hợp tác nội ứng ngoại hợp cùng với bọn hắn, đây là điều không thể xảy ra, thành Otis đã được cai quản bởi hoàng tộc Charlie trong nhiều năm, đây rõ ràng là lãnh thổ của Charlie. Bọn hắn dù ít dù nhiều cũng đã nhận được một số ít thư quy hàng từ các quý tộc trong lãnh thổ Charlie, nhưng đa phần đều là những quý tộc có sức mạnh yếu. Để thỏa mãn với điều kiện nội ứng ngoại hợp cùng bọn hắn, chí ít phải là một lực lượng đại đội dưới quyền chừng một nghìn người, trong đó mấy vị quý tộc ngỏ ý quy hàng không một vị nào đáp ứng được yêu cầu đó. Về phần trực tiếp dùng ngoại lực nghiền nát lại càng khó nói, quân Faustain hiện tại ở Charlie chỉ có như vậy, quốc nội cùng không còn cách nào tiếp viện thêm. Ngay cả quân đoàn đồn trú của Hầu tước Xiya trong những năm qua cũng không ngừng thay thế binh lính của mình bằng các tân binh, còn lão binh đều được gửi đến tiền tuyến. Nghĩ đến Hầu tước Xiya, Hầu tước Mammon đột nhiên nhớ đến vị Hầu tước này đang dẫn quân đến Charlie vào lúc này, quân đoàn Hùng Phong vẫn còn đang ở phía bắc Charlie, trấn áp thổ phỉ kia mà! Chẳng nhẽ… Hầu tước Mammon dường như đã đoán được ý định của hoàng tử. Hoàng tử Kensell cũng không giấu giếm, nói thẳng: - Ta dự định để Hầu tước Xiya suất lĩnh quân đoàn Hùng Phong tham gia vào cuộc công thành sắp tới! Hầu tước Mammon không phản bác quyết định của hoàng tử, chỉ ở bên cạnh nhắc nhở: - Điện hạ, ngài nên cân nhắc thật kỹ, danh tiếng của quân đoàn Hùng Phong hiện tại ở các nước xung quanh không được tốt lắm... Quân đoàn Hùng Sư do Hầu tước Mammon suất lĩnh vẫn luôn có mâu thuẫn với quân đoàn Hùng Phong do Hầu tước Wood chỉ huy. Nhưng những mâu thuẫn này đã tan thành mây khói sau khi Hầu tước Wood tử trận. Hầu tước Mammon không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, đối với Hầu tước Wood đã chiến tử thì Hầu tước Mammon chỉ có sự khâm phục và tưởng nhớ về lão bằng hữu xấu số. Hoàng tử Kensell hiểu ý của Hầu tước Mammon. Nếu để quân đoàn Hùng Phong vốn có “chiến tích” tàn sát thành trì lẫy lừng dạo nọ tham chiến, Faustain chắc chắn sẽ bị các nước láng giềng lên án. Chỉ xét về mặt dư luận, phe bọn hắn đã bị bất lợi rồi. - Cho nên cái chúng ta cần là một kích tất trúng. Hoàng tử Kensell nói một cách dứt khoát. Hầu tước Mammon hiểu ngay dự định của hoàng tử Kensell, đó là vào thời điểm quân đoàn Hùng Phong xuất hiện, thành Otis buộc phải bị công hạ. Chỉ có thể dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, khi quân đoàn Hùng Phong xuất hiện trước mặt gián điệp của các quốc gia lân cận, công phá thành Otis và tuyên bố vương quốc Charlie bị hủy diệt, thì vương quốc Faustain mới có thể thẳng thắn đối mặt với các chư quốc láng giềng và thậm chí là quở trách từ mẫu quốc. Khi đó gạo đã nấu thành cơm, người đời lên án cũng vô ích, chẳng lẽ lại để vương quốc Faustain nhả ra mảnh đất vừa chiếm lĩnh? Đó là điều không thể. - Nhưng nếu như không đánh hạ được, hậu quả… Mặc dù Mammon rất tài giỏi, nhưng dù sao tuổi cũng đã cao, có lẽ cũng vì thế mà hắn thiếu đi cái sự “liều” của thời niên thiếu, làm việc có khuynh hướng muốn ổn định hơn. Hắn không phản đối rõ ràng đề xuất của hoàng tử Kensell, nhưng yêu cầu hoàng tử phải cân nhắc kỹ càng hậu quả. - Không có nếu gì hết, khi quân đoàn Hùng Phong xuất hiện, cho dù là dùng răng cắn, cũng phải cắn nát cửa thành Otis! Hoàng tử Kensell bất ngờ ném chén trà trong tay đi. “Xoảng!” Thanh âm tách trà vỡ tan hòa cùng âm vực đang vô cùng quyết tâm của hoàng tử, tạo nên một khí thế một đi không trở lại cho Hầu tước Mammon. Các quý tộc vẫn đang thảo luận rôm rả trong doanh trướng xung quanh đột nhiên dừng lại vì âm thanh cốc vỡ giòn giã ở phía hoàng tử, bọn hắn nhao nhao tò mò quay sang nhìn hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon. Hầu tước Mammon cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ giữa được và mất, cuối cùng ngẩng đầu lên khi Hoàng tử Kensell đang sốt ruột sắp không chờ thêm được nữa. - Ta đồng ý với kế hoạch này! Hoàng tử Kensell lúc ấy mới mỉm cười, mặc dù là tổng tư lệnh ở tiền tuyến, nhưng thân là một hậu bối, hoàng tử Kensell trước hết vẫn phải được Hầu tước Mammon ủng hộ, thì mới có thể toàn lực thi triển tay chân của mình. Trong doanh trướng giờ phút này chỉ còn lại một đám quý tộc cùng mấy vị tướng quân vẫn chưa rõ ràng tình huống, nhìn chằm chằm lấy hai người một già một trẻ đứng kia. Buổi tối đến phiên nhóm Locke kịch liệt vây thành, sau mấy ngày thảnh thơi, rốt cục cũng đến phiên bọn hắn liều mạng chiến đấu. Với chiếc áo giáp chắc chắn cùng khiên tay kiên cố, Locke có thể điêu luyện xử lý kiểu vây thành như trò đùa này. Nói cũng phải, hắn mấy ngày nay chính là đang “chơi đùa”. Locke có nhiều năm kinh nghiệm trong quân đội, đại khái cũng đoán được ý tứ của các cao tầng, Angelina thỉnh thoảng phái người tới đưa tin gì đó, khiến Locke trong trận chiến mấy ngày qua hoàn toàn là chơi nhiều hơn đánh. Locke chưa từng lên được thành Otis, các trung đội trưởng khác, chẳng hạn như kỵ sĩ thực tập sơ cấp Monte, cũng suất lĩnh lên thành được hai lần, mặc dù chưa lần nào chiếm được chỗ đứng vững chắc, đến cuối cùng vẫn bị quân Charlie phản công trấn áp đuổi xuống. Tất nhiên, cũng chỉ có trung đội trưởng Monte trong doanh đội Kedozi là suất lĩnh trung đội của mình làm được đến mức ấy. Locke cũng đang ở kỵ sĩ thực tập sơ cấp nhưng lại không hăng hái như thế, tất cả mọi người đều cho rằng Locke vừa mới đột phá, thực lực không đủ cho nên cũng không bàn luận gì. Chỉ có Monte trong lòng tỏ tường, nếu Locke khoác lên mình trang bị màu vàng rực rỡ kia, cho dù hắn có công kích như thế nào, cũng chỉ e không cách nào chọc thủng hàng phòng ngự của Locke. Dẫu sao đấy cũng là một bộ giáp có thể cho phép người bình thường chống đỡ lại đá lăn từ đỉnh thành chứ không hề tầm thường. Vả lại với thực lực hiện tại của Locke, cộng với trang bị của hắn, đoán chừng toàn bộ doanh đội Kedozi hiện giờ chỉ có kỵ sĩ Will mới có thể đánh bại hắn. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 114.