Chương 113: Trận Chiến Kéo Dài

Bởi vì hiện giờ không còn ở cùng một trung đội, cho nên Locke có muốn cũng khó có thể để mắt tới đám Hans và Kane. Nhưng bù lại, dù sao Hans cũng đã bước đầu được tu luyện đấu khí, trong người cũng dần ngưng tụ được hạt giống đấu khí nên khả năng tự vệ sẽ cao hơn trước. Kane thì không may mắn như vậy, có thể nói hắn gặp khá nhiều bất lợi trong cuộc công thành chiến kéo dài này. Locke chỉ có thể ngầm cầu nguyện, hy vọng hai chiến hữu bình an vô sự, có thể tự chăm sóc bản thân. Tuy nhiên, cũng không cần Locke quá lo lắng, có nói thế nào thì Hans hiện giờ cũng là một trung đội trưởng, còn Kane hiện là một tiểu đội trưởng, dưới trướng cũng có một đám huynh đệ, nơi bọn hắn tiến công cũng không phải là trung tâm chém giết dữ dội nhất, cho nên nhìn chung hai người tạm thời không gặp quá nhiều nguy hiểm. Sức đối kháng mãnh liệt của thành Otis không nằm ngoài dự đoán của các cao tầng Faustain, nếu như thành trì của vương đô một nước lại dễ dàng bị công hạ như vậy, cũng chẳng được gọi là vương đô nữa rồi. Hoàng tử Kensell không vội, Hầu tước Mammon cũng không gấp, ngay cả Faustain cũng không sốt sắng. Trận chiến cuối cùng đối mặt với con thú bị mắc kẹt là Charlie, người Faustain cũng có nhiều kiên nhẫn lắm. Nhưng bên Faustain thực sự không vội thật sao? Theo công bố lương thực của vương quốc Faustain vào tháng trước, lúa mì vừa được trồng vào mùa đông, nhưng do nguồn nhân lực cùng các yếu tố khác ảnh hưởng, lượng trồng đã giảm 20 phần trăm so với năm ngoái. Nếu không có đủ thực phẩm nhập khẩu, vào đợt giao mùa xuân hè năm sau, Faustain chắc chắn sẽ nổ ra nạn đói nghiêm trọng. Ít nhất một phần mười dân số sẽ chết vì nạn đói. Bên cạnh đó, thực chất vương quốc Faustain tính đến nay, lượng lương thực sử dụng trong hai năm liên tiếp, chủ yếu dựa vào việc nhập khẩu từ liên minh Ligia phía nam. Nếu một ngày nào đó liên minh Ligia đột ngột dừng cung cấp thực phẩm cho Faustain, các cao tầng của Faustain cũng khó có thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng cho dù là thế, các cao tầng của Faustain cũng đã quyết định dùng chiêu dùng nước ấm nấu ếch xanh đối với thành Otis kiên cố cuối cùng của người Charlie, từ từ ninh nhừ kẻ địch. Mãi đến buổi tối, binh đoàn hai của bọn hắn mới bị Hầu tước Mammon điều về. Trên đường trở về, Locke phát hiện binh sĩ của binh đoàn một đã trang bị sẵn sàng, chuẩn bị bắt đầu tiếp cận cổng thành. Có thể nói binh đoàn một là toàn quân tinh nhuệ của quân đoàn Hùng Ưng, cũng chính là linh hồn của quân đoàn Hùng Ưng. Lực chiến đấu so với ba binh đoàn còn lại cách hẳn một bậc, Locke tin rằng, trận chiến đấu đêm nay chắc chắn sẽ khiến đám thủ thành Charlie ngạc nhiên đến kinh hồn lạc phách. Sau hai ngày một đêm “đánh chơi”, cuối cùng Hầu tước Mammon vào đêm thứ hai cũng cử đội quân sát thủ của mình lên chiến trường. Locke cũng rút về doanh đội của mình, chậm rãi nhai chiếc bánh lúa mạch vừa nhận được, yên lặng ăn tối cùng đám binh lính. Chiến đấu liên tục trong cả một ngày, bọn hắn ai cũng mệt mỏi, cả về tinh thần lẫn thể xác, cũng may mà chiếc bánh lúa mạch vừa được nướng nóng hổi, đến thật đúng lúc. Mọi người đều yên lặng ăn, vừa mới trải qua một trận chiến khốc liệt nên chẳng ai buồn mở miệng nói cười. Cuộc chiến ngày hôm nay, đối với doanh đội Kedozi mà nói không thể coi là khó khăn, mà đối với trung đội kỵ binh lại càng là không có nguy hiểm, nhưng mọi người đều tương đối im lặng. Trung đội kỵ binh do kỵ sĩ Will suất lĩnh hôm nay không phải là không có thương vong. Một vài kỵ binh xuống ngựa cũng để lộ sự mệt mỏi, kém linh hoạt hơn một chút so với bộ binh chuyên nghiệp. Locke và kỵ sĩ Will đã tận lực giảm thương vong, nhưng dù sao một trung đội gồm hơn 100 người, hai vị kỵ sĩ thực tập cũng không thể bao quát hết được. Thương vong bao gồm bốn binh sĩ, trong đó hai người bị gỗ đá ném từ trên tường thành xuống nện chết tại chỗ, còn hai người còn lại bị trúng tên và bị bỏng dầu sôi dẫn đến nhiễm trùng, cần phải nghỉ ngơi ở hậu phương. Tóm lại, hai vị trung đội trưởng vẫn tạm chấp nhận được kết quả hôm nay, thực ra so với bốn trung đội khác, tổn thất của bọn hắn đã là rất nhỏ. Ngoại trừ trung đội trưởng Monte và Yorkshire suất lĩnh các trung đội một và hai có tổn thất tương đối thấp ra, nhóm Hans hầu hết đều là các tân binh hợp thành thì tình hình không khả quan cho lắm, trận đầu của ngày hôm nay đã cho thấy rõ sự non nớt thiếu kinh nghiệm của nhóm binh sĩ chưa được huấn luyện kỹ càng đã phải lên mặt trận. Trong đó có tới hơn nửa đã bị thương tích  ở các cấp độ chấn thương khác nhau, cần phải lui về hậu phương nghỉ, số lượng thương vong này thực sự quá “bắt mắt” so với các trung đội khác. Trung đội bốn bao gồm lính đánh thuê tổ thành đã để lại ấn tượng sâu sắc với những binh sĩ trong doanh đội Kedozi. Bởi bọn hắn là đội tiên phong, thế nhưng tổn thất lại ít đến kinh ngạc. Thực tế là không có thương vong, khiến nhóm binh sĩ của doanh đội Kedozi mở mang tầm mắt. Nhóm lính đánh thuê này ấy thế mà rất mạnh, bọn hắn kinh doanh khắp các nước gần xa, chỉ cần có tiền là sẵn sàng bán mạng. Những binh sĩ trong doanh đội cảm thán cũng kệ đi, nhưng ngay cả tới lãnh chúa Kedozi từ đầu đến cuối vẫn luôn bận bịu quan sát động tĩnh nơi chiến truyến, khi biết tin cũng phải rửa mắt một phen. Tiền bỏ ra đúng là rất đáng, lãnh chúa Kedozi mẩm thầm trong bụng. Để thuê gần 100 tên lính đánh thuê này, lãnh chúa Kedozi đã phải chi kha khá, nguyên một nửa xe tiền vàng thu giữ từ thành Fareins dạo nọ chứ ít ỏi gì. Nhưng kết quả khiến ai cũng vui vẻ, chiến lực của đội ngũ lính đánh thuê này không hề tầm thường, lãnh chúa Kedozi có niềm tin sau cuộc chiến này, chiến lợi phẩm kiếm được đủ để bù đắp lại tổn thất trước đó hắn bù ra. Sau khi ăn xong, Locke mới có thời gian đi thăm Hans và Kane. May là cả hai đều ổn, chỉ có Hank, đệ đệ ngố của Hans bị dính tên vào tay phải, ơn trời là vết thương không sâu, chỉ cần băng bó một chút là lại có thể nhảy múa ca hát. Kiểu chấn thương nhẹ này vốn lãnh chúa sẽ không cho phép binh sĩ về hậu phương nghỉ ngơi, nhưng vì là đệ đệ của Hans, nên mọi người đều mở một mắt nhắm một mắt, gọi y sư đến nhấc hắn ra sau. Hank cũng khéo léo biết khi nào mình nên làm gì, không nên làm gì, nên cũng không hề gắng sức, cũng đi theo những binh sĩ bị thương về hậu phương. Đêm đó, ngoài thành Otis tiếng hét vẫn không ngớt, dù là binh đoàn một của quân đoàn Hùng Ưng hay binh đoàn có binh sĩ mới bổ sung thêm của quân đoàn Hùng Sư đều mang lại rất nhiều bất ngờ cho thủ thành phía Charlie. Đôi mắt Miller giờ đây đã đỏ ngầu, hắn đang vận chuyển từng phiến gỗ dưới cổng thành phía tây. Kể từ đêm qua, sau khi bị binh sĩ thủ thành cưỡng ép kéo ra khỏi nhà, hắn vẫn luôn làm công việc vận chuyển vật liệu lên thủ thành Otis phía trên. Tấm gỗ mà phải hai người ôm mới hết nay chỉ có mình Miller kéo lên tường thành, giữa đường còn không được ngơi nghỉ, hắn đã vận chuyển một ngày một đêm, thân xác rã rời mỏi mệt, trong khoảng thời gian bán mạng đó Miller chỉ dám vụng trộm cắn vài miếng khoai tây mang từ nhà đi. Cũng may vợ hắn nhanh trí, trước khi Miller bị kéo đi đã nhanh tay nhét một miếng khoai tây vào trong y phục cho hắn. Mới đầu làm việc trên tường thành, đội thủ quân Charlie vẫn phát cho thức ăn, nhưng vì bên Faustain tiến công liên tục không chịu dừng lại, binh sĩ đội thủ thành cho đến nay chưa có một lúc nào được dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm đúng nghĩa, cho nên chẳng có ai rảnh mà quan tâm đến đám khổ công như bọn hắn. Miller khuân từng tấm ván gỗ trên lưng, khom người xuống cẩn thận bước từng bậc, các mũi tên dùng đạn đá bay qua bay lại trên đầu, khiến Miller cảm thấy trên tường thành thực sự không an toàn chút nào. “Phập!” Một mũi tên lạc chuẩn xác vào mắt của một người lính Charlie ngay bên cạnh Miller, mũi tên xuyên từ mắt trái của người đó ra sau não, lôi ra huyết tương đục vừa trắng vừa đỏ. Một ít trong đó còn dính lên mặt Miller. Miller nuốt khan một miếng, phải cố nén cơn buồn nôn đang trào lên trên cổ họng xuống, hắn khom lưng định bụng phải chạy xuống thật nhanh không thì chết mất. Nhưng ông trời không toại lòng người. - Ngươi! Mau lại đây! Đúng! Chính là ngươi! Một nam nhân mặc y phục sĩ quan chỉ tay vào Miller gọi hắn qua đó. Vốn chỉ là một người dân bình thường, Miller chỉ dành cúi người nem nép chạy qua. - Mau cầm lấy! Vị sĩ quan đó đưa một thanh trường thương cho hắn. - Đi ra tháp tên đứng canh! Hai ngày trước Miller vẫn còn là dân thường, giờ đây bỗng bị đẩy đến cảnh ngộ này, sợ đến nỗi lắp bắp không nói thành câu: - Đại nhân…ta…ta chỉ là người vận chuyển vật tư… - Đừng nhiều lời nữa! Ra đó đi! Vị sĩ quan đó ngắt lời Miller, sau đó lập tức chạy đến chỗ khác. Chiến sự trên đầu thành vẫn còn rất khốc liệt, đâu đâu cũng có âm thanh la hét, cứ chốc chốc lại có người đổ máu ngã xuống. Miller cầm khẩu trường thương trong tay, chân run run di chuyển đến hướng mà sĩ quan kia chỉ định. Hắn không dám chạy, bởi xung quanh tường có rất nhiều thi thể binh sĩ Charlie nằm vương vãi. Bọn hắn không phải bị địch bắn mà bị cấp trên xử chết tại chỗ vì muốn đào ngũ, trong chiến tranh tội đào ngũ sẽ bị xử tử tại trận mà không cần xin ý kiến ai. Nhưng biết sao được, Miller đang sợ quá, vừa mới đi hai bước, đột nhiên thụt lùi dần. Cách đó không xa, một cung tiễn thủ đang kéo tên nhắm vào Miller, hắn đã bắn rất nhiều kẻ đào ngũ trong hai ngày qua. Nhưng mũi tên rốt cuộc cũng không phóng đi, bởi hắn thấy tên “đào ngũ” kia dừng lại. Miller quay trở lại chỗ xác của binh sĩ xui xẻo vừa chết ban nãy, linh hoạt cởi áo giáp của hắn, sau đó mặc lên người. Miller không còn quan tâm đến máu me bết dính rất kinh tởm, chỉ làm theo bản năng. Cuối cùng còn tiện tay lấy đi thanh kiếm và mười mấy đồng xu trong túi quần người ta. Sau khi làm tất cả những việc đó, Miller mới chạy đến chỗ tháp tên. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 113.