Chương 118: Ban Đêm

Miller cảm thấy những ngày này xảy ra như một giấc mơ vậy. Đầu tiên là vì chật vật mưu sinh mà gia nhập dân quân, sau đó khi vận chuyển vật tư vào thành, vô cớ bị kéo đến canh giữ cửa thành. Vũ khí sắc bén nhất mà Miller từng cầm trước đây chỉ là kéo, giờ đây hắn lại là thành viên của lực lượng phòng thủ với một cây giáo và một thanh kiếm ở thắt lưng. Mặc bộ giáp tiêu chuẩn của Charlie, Miller một tay nắm lấy thanh kiếm bên hông, đi về phía tây của thành Otis, hét vào mặt những dân quân đang vận chuyển vật tư vừa mới đến. Phải vậy, Miller chính là đã lên như diều gặp gió. Không biết mấy ngày trước hắn mặc áo giáp của ai, nhưng ở Charlie, binh lính mang áo giáp ít nhất cũng là cấp bậc tiểu đội trưởng, trên đỉnh thành lúc nào cũng có người chết, ai còn nhớ thời gian trước có một người như Miller. Trung đội trưởng của ba tháp tên ở cổng thành phía tây ban nãy còn vỗ vai Miller để động viên hắn. Khu vực được bảo vệ bởi Miller và những người lính Charlie khác đã nhận sự tấn công quyết liệt trong cuộc công thành trước đó của quân Faustain, nhưng kỳ diệu là những người lính Faustain bên dưới thành đã bị đẩy lùi mà chưa đến gần bức tường thành. Cuối cùng, khi trung đội trưởng đến kiểm tra, phát hiện ra Miller-người đang mặc áo giáp, hóa ra lại là người có quân hàm cao nhất ở nơi này. - Làm tốt lắm! Ta sẽ cho ngươi nghỉ xả hơi tối nay! Vị cấp trên trực tiếp của Miller có vẻ rất hài lòng. - Rõ! Miller bày ra gương mặt vì nước hiến dâng rất quả quyết, điều ấy làm cho vị trung đội trưởng kia càng thêm vui vẻ, sau một tràng cười sảng khoái, trung đội trưởng liền đi nơi khác thị sát. Lúc đi đến một góc, trung đội trưởng thu hồi nụ cười trên mặt, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu. “Sao ta không nhớ mình có một binh sĩ như vậy dưới trướng, chẳng lẽ là tân binh sao?” Trung đội trưởng lắc đầu, hai ngày nay bổ sung thêm quá nhiều người vào trong trung đội của bọn hắn, ngay cả tiểu đội trưởng cũng có vài người, hắn căn bản không nhớ nổi tên của mọi người chứ đừng nói đến khuôn mặt của cấp dưới. Chỉ có thể phân biệt bằng áo giáp và quân phục người đó mặc. Sau khi Miller nhìn trung đội trưởng của mình rời đi, cơ thể của hắn mới được thả lỏng ra. Hắn nào có phải tiểu đội trưởng gì, hoàn toàn là một dân thường vung kiếm bừa bãi dưới tường thành, ngay tới cách dùng kiếm và kỹ thuật đâm thẳng hắn cũng không biết. Mấy ngày nay Miller chiến đấu theo kiểu trốn dưới tháp tên, ôm đầu cầu nguyện, hoặc là cầm trường thương nhắm mắt đâm loạn xạ, hắn thực sự cũng không biết mình đâm vào quân địch hay đâm vào binh sĩ nào đó xui xẻo quân ta nữa. Đây là với góc nhìn riêng của Miller, còn những người lính khác thì không giống vậy. Dám đứng trên đỉnh thành và chiến đấu chống lại những người lính Faustain đang leo trên thang, Miller bỗng trở nên nổi tiếng với những người lính Charlie trên thành. Hầu hết những người lính trong khu vực này đều buộc phải bảo vệ thành giống như Miller, nhưng đa số bọn hắn không thể can đảm được như Miller. Về việc trốn trong tháp tên, thực ra bộ áo giáp da mà Miller đang mặc ít nhất cũng đạt cấp độ của tiểu đội trưởng, theo lẽ thường mà nói, tiểu đội trưởng không phải là nên chỉ huy trận chiến ở tháp tên sao? Đây là quan điểm của rất nhiều quân nhân, mà với quan điểm kỳ lạ này, Miller mấy ngày nay đã thu về không ít danh tiếng trong đám quân nhân này? Ít nhất hiện tại Miller không phải lo lắng, người khác sẽ tố giác hắn. Sau gần một tuần chiến đấu liên tục, không người lính nào nghi ngờ danh tính xác thực của Miller, phải, hắn chính là một vị tiểu đội trưởng gan dạ. Miller hài lòng, miệng huýt sáo, đi về phía bên trong tường thành, miệng ngậm một miếng mùn cưa cắn cắn cho đỡ nhàm chán. Bây giờ trời đã tối, thời gian dành cho bữa tối cũng chính là lúc hắn ra sức tận hưởng. Đồ ăn trong cả một tuần này là những món ăn xa xỉ nhất mà Miller từng ăn trong đời. Bánh lúa mạch dày dặn, mà lại một tiểu đội trưởng như hắn còn được phát cả một bát nước dùng thơm phức, thịt thà đủ đầy. Miller trở về nhà hai ngày trước, ngay cả thê tử của hắn cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của phu quân mình. Điều này cũng phần nào làm thỏa mãn sự phù phiếm trong lòng Miller. Nhìn hai đứa con ngấu nghiến đồ ăn mang về, Miller không khỏi xúc động, bởi chỉ một tuần trước, gia đình ba người của hắn vẫn phải cần đến đồ cứu trợ để tồn tại. - Ford, bọc cho ta hai miếng thịt! Miller mở to giọng hết cỡ, ra lệnh cho một đầu bếp đang phân phát thức ăn cho binh lính. - Vâng! Ford không dám chậm trễ. Mặc dù Miller là tiểu đội trưởng, mỗi bữa ăn được cung cấp một bát nước dùng lẫn thịt, nhưng hắn không cần. Thay vào đó, hắn nhờ người của bên hậu cần đổi thành thịt cho mình, hai đứa con của hắn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, tiểu gia hỏa lớn như vậy mà số lần ăn thịt đếm trên đầu ngón tay, hắn là trụ cột gia đình, cũng là người cha, cho nên cần phải làm gì đó cho hai đứa trẻ. Ford gói hai miếng thịt lại cẩn thận, thực ra hai miếng thịt cộng vào cũng chưa lớn bằng lòng bàn tay, nhưng có thịt là được, thêm vào đó còn đưa cho Miller kèm theo hai chiếc bánh lúa mạch thơm tho. Miller nhận lấy thịt rồi cất kỹ, tay còn lại cầm lấy bánh lúa mạch, lại đi lên đầu thành trực. Mặc dù trung đội trưởng cho hắn nghỉ buổi tối, và bây giờ sắc trời cũng đã tối rồi, nhưng hắn vẫn phải lên trực một lúc. Nằm ở một bên của đài quan sát trong tháp tên, Miller nhìn chằm chằm vào chuyển động của Faustain ở phía xa trong khi tay vẫn cầm chặt thức ăn. Vóc dáng hắn cũng không mấy cường tráng, hai cái bánh lúa mạch đủ để hắn ăn no cái bụng. Miller bỗng nhiên trở thành tiểu đội trưởng không phải chỉ suốt ngày nhàn rỗi, hắn cũng có việc để làm. Trước kia Miller từng làm nhân viên phục vụ tửu quán ở thành Otis hơn 20 năm, có một đôi mắt quan sát rất tốt. Hắn có thể nhanh chóng phát hiện ra các chuyển động tấn công của binh lính Faustain ở đằng xa, đây có lẽ chính là thế mạnh giúp hắn sống sót đến tận bây giờ. Khả năng đặc biệt này giúp hắn tránh được hết đợt công kích này đến đợt công kích khác của quân Faustain. - Cấp trên! Có tình hình mới sao? Một nam tử vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tròn như cái đĩa hỏi Miller. Tên này là binh sĩ dưới quyền của Miller, đồng thời cũng là tân binh bị kéo lên đầu thành hai ngày nay, hắn nói phương ngữ phía bắc khá khó nghe, nhiều người nghe không quen thực sự không hiểu tên to lớn này nói gì. Cũng chỉ có Miller, người từng phục vụ trong tửu quán đông đúc nhiều năm, tiếp xúc và nghe qua rất nhiều giọng ở vùng miền khác nhau, mới có thể nghe rõ đại khái tên này nói gì. Đây cũng là lý do tại sao hắn và Miller thân thiết những ngày này, kể ra cũng là có chút duyên với nhau. - Không có chuyện gì đâu Aoun. Miller lớn tiếng đáp lại, cũng không rõ cái tên Aoun này do vóc dáng quá cao lớn, cho nên lỗ tai ngược gió hay không, mà mỗi lần nói chuyện với hắn luôn phải hét lớn hắn mới nghe được. Những binh sĩ còn lại đều không thích nói chuyện với nam tử to lớn này, ngoại trừ chiều cao áp đảo người khác ra, hắn ta không có gì nổi bật, những người còn lại không ai thích tiếp chuyện Aoun. Ngươi nói chuyện với hắn một hồi, hắn không những không nghe rõ, mà ngươi cũng chẳng hiểu hắn nói gì, kết quả cuối cùng là tự mình cảm thấy bản thân thật ngốc. Mà chẳng ai muốn làm kẻ ngốc, cho nên Aoun bỗng nhiên bị cô lập. - Ồ! Aoun gãi gãi đầu, hắn tới rồi ngồi xuống đống cỏ khô bên cạnh Miller. Miller cắn bánh lúa mạch trên tay, thấy Aoun ngồi một đống ở chỗ đó, cúi đầu không nói lời nào bèn tò mò hỏi: - Ăn cơm tối chưa? Aoun há miệng, không đáp lại Miller, cúi gầm mặt không ngừng lôi cỏ khô trên đống cỏ khô dưới mông ra nghịch. Miller trong nháy mắt liền hiểu ra, hắn không nhiều lời bèn móc ra một miếng bánh lúa mạch khác từ trong áo, đặt vào tay cấp dưới rồi đứng dậy đi ra ngoài. Không lâu sau, Miller bước vào tháp tên, tiếp tục gặm nốt mẩu bánh ban nãy. - Ăn đi! Sao không ăn? Miller nhìn Aoun vẫn cầm chiếc bánh lúa mạch hắn đưa cho, hồi lâu không đưa lên miệng ăn. Aoun tỏ vẻ biết ơn, sau đó mới ăn ngấu nghiến. Tên Aoun này có vóc dáng to lớn, chiếc bánh lúa mạch cũng không nhỏ nhưng với hắn, chỉ cần ba lần cắn là hết veo. Thấy Aoun bắt đầu ăn, Miller bước tới tháp tên ngồi xuống dựa đầu vào đó, vừa cắn nốt chiếc bánh lúa mạch trong tay, vừa nhìn Aoun ăn như chết đói, nói: - Tên ngố này, ngươi cao như vậy, chỉ cần nhìn đã thấy bị áp đảo rồi, ấy thế mà vẫn để người khác bắt nạt sao? Aoun không trả lời, không biết liệu có phải do không nghe thấy Miller nói gì hay không. Miller cũng không khó chịu, hắn ngồi yên lặng nhìn Aoun ăn như thể không còn ngày mai. Gia hỏa Aoun dưới trướng hắn cũng coi là quái dị đi, rõ ràng cao lớn cường tráng, nhưng tính tình lại mềm yếu, ai cũng có thể áp đảo hắn. Phần thức ăn của hắn đoán chừng đã bị tên nào trấn lột lấy mất rồi. Miller đã làm nhân viên phục vụ trong tửu quán nhiều năm như vậy, gặp gỡ nhiều loại người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết trên đời còn một tên kỳ quái như Aoun. Chính vì thế Miller mới chăm chút cho gia hỏa ngốc nghếch này. Sau khi đánh chén hết chiếc bánh lúa mạch trên tay, Miller lại cất số thức ăn còn lại đi, nhất là hai miếng thịt trân quý, hắn dự định tối nay khi trở về nhà sẽ tặng vợ con. Nắm lấy cây giáo dài bên cạnh tháp tên, Miller ngáp dài, tựa vào chòi canh rồi ngủ gà ngủ gật. Từ nửa đêm hôm qua đến giờ hắn chưa hề được ngủ, cơ thể cũng đã đến cực hạn rồi. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 118.