Chương 119: Phá Thành

Không biết chợp mắt được bao lâu, Miller bỗng bị một trận lay động đánh thức, đôi mắt vẫn còn đang rất ngái ngủ của Miller nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cùng động tác vội vàng nhìn ra ngoài của Aoun. - Chuyện gì thế? Đang ngủ bị quấy rầy nên Miller tâm tình không tốt lắm, hắn cảm giác mình chỉ vừa mới chợp mắt được một chút liền bị đánh thức vậy. Theo hướng Aoun đang nhìn, Miller cũng quan sát qua tháp tên, bên ngoài thành phố lúc này đã gần tối, vô số ngọn đuốc đỏ được thắp sáng. Giống như tinh tú, giống như thiên thạch, càng giống vô số linh hồn phát ra ánh sáng quỷ dị. Lúc này, đầu óc vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ của Miller lập tức tỉnh táo lại. - Mau! Đứng dậy! Miller lo lắng kéo thân hình cao lớn của Aoun lao ra khỏi tháp tên. - Địch tập kích! Địch tập kích! Không cần Miller nhắc nhở, trinh sát trên các tháp tên khác cũng phát hiện ra vô số binh lính Faustain đang tiến đến bên ngoài thành. Lôi Aoun đến khu vực hộ vệ của tiểu đội mình, Miller khó tin lẩm bẩm: - Không thể nào, sao lại có nhiều người như vậy? Cách đầu thành Otis hai nghìn thước, tổng hành dinh của Faustain, hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon đang ngồi trước bức hỏa diệm, cẩn thận quan sát tình hình diễn biến bên trong bức màn. Có thể thấy bức hỏa diệm là cảnh tượng chân thật của cửa đông thành Otis, ngoại trừ hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon, còn có hai người khác. Một người trong số đó cầm một quả cầu pha lê, hướng thẳng vào bức hỏa diệm, có vẻ như vị đó là một Ma pháp sư hỗ trợ bức hỏa hiệm. Người còn lại, cùng với hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon, ngồi xung quanh và cùng theo dõi trận chiến trên tiền tuyến. - Lần này nhờ có Xiya thúc thúc đã dẫn quân tới kịp thời. Hoàng tử Kensell nói với nam nhân trung niên vừa xuất hiện. - Hoàng tử, ngài đừng nói vậy. Đây là điều mà một thần tử nên làm. Gia đình Hầu tước Xiya là phe bảo hoàng trung thành, bọn hắn chỉ tuân theo mệnh lệnh của quốc vương Faustain và người thừa kế trực hệ của quốc vương. Hầu tước Xiya chính là tuân theo mệnh lệnh, không dám tự cao ngạo khi hoàng tử dành lời tán thưởng mình. - Đêm nay, thêm quân đoàn Hùng Phong sẽ là ba đại quân lớn, ta không tin rằng hàng phòng thủ của thành Otis sẽ không bị phá vỡ! Hoàng tử Kensell nói như đã nắm chắc phần thắng. - Phải vậy, kể từ sau khi Hầu tước Wood chiến tử, những binh sĩ của quân đoàn Hùng Phong luôn ở trong trạng thái bất ổn, nhưng cho đến nay bọn hắn vẫn chưa thất bại một trận nào. Cái gọi là ai binh tất thắng, chính là để trận cuối này quân đoàn Hùng Phong lên làm chủ lực. Hầu tước Mammon cũng ở bên tán thưởng quân đoàn Hùng Phong thêm một lần nữa. - Trận chiến này nhất định phải thắng! Hoàng tử Kensell nói rồi đập tay xuống bàn vô cùng quyết tâm. Đêm nay, thành Otis chìm trong biển lửa và tiếng la hét, cảnh tượng giết chóc không ngừng cho đến tận sáng hôm sau. Vào ngày 9 tháng 1 năm 13674 theo lịch Omor, vương quốc Faustain, nằm ở phía trung nam của đại lục, đã phát động một cuộc tấn công toàn diện vào thành Otis, thủ đô của quốc gia láng giềng Charlie. Tổng cộng 140 nghìn binh lính Faustain đã công hạ được các cổng phía đông và phía tây của thành Otis chỉ trong một đêm. Những thủ vệ quân còn sót lại của Charlie cũng như những thành viên vương thất đều bị toàn diệt vào ngày hôm sau. Cuộc chiến kéo dài 5 năm giữa hai quốc gia kết thúc với sự diệt vong của vương quốc Charlie. Sự kiện này được ghi lại trong biên niên sử của đế quốc Omor, tất nhiên là vào ngay tại thời điểm đó còn chưa ai biết tin. Bên ngoài cổng phía tây của thành Otis, binh lính của trung đội kỵ binh do kỵ sĩ Will và Locke suất lĩnh đã tập trung tại đây. Ngoài bọn hắn còn có vô số binh sĩ Faustain. Mệnh lệnh đột ngột toàn quân xuất kích đã khiến kỵ sĩ Will và những người khác không nhận được tin tức gì trước đó vô cùng ngạc nhiên. Binh sĩ Faustain tập trung dày đặc như kiến, rất nhiều trong đó là những gương mặt lạ, không chỉ có vệ binh Charlie ở đầu thành, mà ngay cả những binh lính Faustain chưa rõ nội tình, cũng không biết đồng đội từ đâu đến. Vào thời điểm này, chỉ những nhân vật lớn như cấp bậc của lãnh chúa Kedozi mới biết nhóm binh sĩ mới gia nhập này từ đâu mọc ra. Angelina đã báo cho Locke tránh xa cổng đông và cổng tây ba ngày trước, nhưng Locke vẫn phải thực hiện lời hứa với Grace, và đây là thời điểm tốt nhất để hắn làm điều đó. Trung đội của Locke vốn không bố trí tấn công ở cổng tây, chính Locke đã thuyết phục kỵ sĩ Will chuyển đến vị trí này. Kỵ sĩ Will vẫn nợ Locke ba ân tình, cho nên với thỉnh cầu mà Locke đưa ra không cần suy nghĩ lâu liền đồng ý. Một là sức phòng thủ của cửa tây tương đương với cửa bắc mà bọn hắn tấn công trước đó, hai là hiệu quả chiến đấu của trung đội kỵ binh hiện tại là không hề tầm thường. Nửa ngày trước khi mệnh lệnh được ban ra, các binh sĩ của trung đội kỵ binh đã lên sẵn ngựa chiến. Hiệu quả chiến đấu của trung đội kỵ binh khi có ngựa và không có ngựa là không ở cùng một cấp độ. Tại sao công thành chiến lại cần kỵ binh, kỵ sĩ Will cũng đoán ra được một chút manh mối. “Sao vẫn chưa đến?” Locke đang rất sốt ruột. Ngày hôm qua hắn đã nhờ Henry tìm cách gửi Grace tới đây. Mặc dù mọi công tác chuẩn bị trước chiến tranh đều rất căng thẳng, nhưng đối với một doanh nhân cơ linh và có mối quan hệ rộng rãi như Henry mà nói, chuyện này cũng không quá khó, việc lén đưa một người trà trộn vào một nơi khác khá là dễ dàng. Một lúc sau, bốn người đầu cúi gằm mặc bộ quân phục quân đoàn Hùng Ưng bước tới. Mãi đến khi bốn người tới gần Locke mới chú ý đến, lúc đó hắn mới nhìn ra ba người trong đó thân hình nhỏ bé, rõ ràng là nữ nhân. Quả nhiên, sau khi bốn người tới rất gần, người đứng đầu mới ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt của một thiếu niên: - Locke đại nhân, người mà ngài muốn ta đã mang tới. Locke nhận ra nam tử này, hắn là một gia hỏa trong thương đội của Henry. - Ta biết rồi, ngươi đi đi! Locke ra hiệu, chiến sự sắp bắt đầu, loại người của thương đội không nên xuất hiện ở chỗ này, nếu bị phát hiện sẽ rất phiền phức. - Rõ! Thanh niên đó đáp lại một tiếng, lập tức xoay người đi trở về, hắn không muốn nán lại nơi sắp phát sinh chiến tranh nguy hiểm như vậy. Sau khi người đó rời đi, Locke tò mò nhìn ba người còn lại, bỗng giật mình phát hiện. “Lafite và Christine tại sao lại ở đây?” Locke thầm thở dài nhìn gì Grace đứng ở trước mặt. Christine chỉ cao đến thắt lưng Locke, lại thêm bộ quân trang Faustain rộng thùng thình thế kia, nhìn vừa chướng mắt lại vừa bất bình thường. Grace vẫn im lặng không lên tiếng, nàng vốn định một mình vào thành, nhưng không biết vì sao Lafite và Christine cũng phát hiện ra, Christine nằng nặc đòi đi cùng, Lafite vốn là thị nữ cũng nhao nhao lên đòi bảo vệ chủ nhân. Cho nên nàng ta bất đắc dĩ phải mang cả hai đi cùng. Locke đau đầu day day trán, mang theo một người đi vào, một mình Locke có thể xử lý, nhưng ba người… thật sự quá bắt mắt, nhất định phải đi cầu cứu Kỵ sĩ Will. - Các nàng thật là! Locke chỉ vào ba người bọn họ thở dài, sau khi tạm thời bố trí cả ba ở một chỗ, hắn liền xoay người đi tìm Kỵ sĩ Will. Tiểu nha đầu Christine thè lưỡi tinh nghịch, Lafite biểu lộ lạnh nhạt, dáng vẻ bình tĩnh trung thành, còn Grace vẫn trầm mặc không nói. Kỵ sĩ Will đang bận rộn hạ lệnh, trung đoàn kỵ binh vừa nhận nhiệm vụ, chính là chờ khi cửa thành bị công phá, bọn hắn phải nhanh chóng xông vào chiếm đóng cửa thành, kiên trì đến khi bộ binh tiến vào. Trung đội của bọn hắn sẽ thực hiện nhiệm vụ cùng trung đoàn kỵ binh của quân đoàn Hùng Ưng. - Will đại nhân. Locke ở bên cạnh đánh tiếng. Kỵ sĩ Will thấy vậy ngừng ra lệnh cho tiểu đội trưởng bên cạnh, tò mò liếc nhìn Locke. - Các ngươi đợi một chút. Kỵ sĩ Will nói với những người chung quanh, sau đó bước tới chỗ Locke. Hắn dẫn kỵ sĩ Will đến một chỗ vắng người mới bắt đầu nói: - Kỵ sĩ Will, sau khi công thành ta muốn dẫn theo ba người vào thành phố. Ánh mắt kỵ sĩ Will sắc như dao cạo nhìn chằm chằm lấy Locke, cộng với đấu khí áp chế mãnh liệt, càng khiến Locke cảm thấy áp lực như núi. Quan sát hắn một lúc, Kỵ sĩ Will nhớ tới mối quan hệ giữa Locke, hoàng tử Kensell và công chúa Angelina, thầm nghĩ tên này sẽ không thể thông đồng với địch, bèn thu liễm một chút khí thế của bản thân lại. - Ngươi muốn làm gì? Kỵ sĩ Will khó hiểu hỏi. - Cái này, thật không tiện nói. Locke xua xua tay, hắn không thể nói cho Kỵ sĩ Will rằng mình có giao tình với một nữ nhân quý tộc Charlie, sau đó bị nữ nhân kia yêu cầu mang nàng vào thành. Kỵ sĩ Will nghiêm túc liếc nhìn Locke thêm một lần nữa, nói: - Nhớ kỹ, đây là ân tình thứ nhất. - Rõ! Locke đáp. Dùng ân tình của một kỵ sĩ thực tập cao cấp để đổi lấy lời hứa với Grace, bản thân Locke cũng không biết có đáng hay không, nhưng hắn biết mình nhất định phải làm. Đối với người phụ nữ của mình, Locke vẫn luôn rất quan tâm. Cũng may Kỵ sĩ Will nợ Locke vài lần ân tình, nếu không hắn thật sự không biết nên làm như thế nào. Giữa chuyện đưa ba người vào thành, và đưa một người vào thành, độ khó thực sự không phải là một câu nói mà xong chuyện. Xa xa tại liên hợp quân doanh của Faustain. - Các Ma pháp sư đã sẵn sàng chưa? Hoàng tử Kensell ở trong quân doanh hỏi. - Mọi thứ đã sẵn sàng! - Trung đoàn Kỵ binh thì sao? - Đã sẵn sàng! - Binh đoàn ba thế nào? - Đều đã sẵn sàng! ... - Vậy thì công thành đi! Hoàng tử Kensell vung tay lên, vô số tin tức từ tứ phía truyền đến, tất cả quân trên tiền tuyến lập tức phát động công kích. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 119.