Chương 121: Phủ Hầu Tước

- Đi thôi! Grace nói với Locke. Locke vội vàng xuống ngựa đi theo. Ngôn ngữ của Charlie tương tự như Faustain, nhưng hắn há miệng là bị lộ tẩy ngay, cho nên dứt khoát không nói lời nào và ngoan ngoãn đi theo Grace. Ít nhất nàng đã là nữ nhân của hắn, Locke cảm thấy Grace sẽ không bán đứng mình. Đương nhiên, đây là lần đầu tiên Locke tới một nơi như dinh thự của Hầu tước, con đường phức tạp, khó nhớ, thậm chí còn rắc rối hơn những ngã rẽ trong thành phố Charlie mà hắn vừa mới đi qua. Cũng may có Grace dẫn đường, nếu không Locke sẽ chóng mặt ngất ra đấy mất. Dọc theo đường đi, Locke còn phát hiện rất nhiều binh lính Charlie cùng hộ vệ đến từ Hầu tước phủ, bọn hắn đều mặc quân phục Faustain trông vô cùng bắt mắt, may là có Grace dẫn đầu, nên binh lính và hộ vệ này cũng không làm khó bọn hắn. Có vẻ như những người lính này đều biết Grace. “Nàng ta rốt cuộc là thân phận gì?” Locke oán thầm, vừa rồi hắn nghe hai thị vệ canh cửa gọi Grace là tiểu thư. Nhưng hắn không biết “tiểu thư” ở đây đại diện cho điều gì. Chẳng lẽ là một vị Hầu tước nào đó ở...Locke không dám tưởng tượng tiếp. Cuối cùng, hắn đi tới một đại điện, nói là đại điện chứ đây cũng chỉ là do Locke tự tưởng tượng phóng đại mà thôi, đại điện vương cung chân chính so với nơi này hoa lệ hơn nhiều. Nơi đây cùng lắm chỉ có thể coi là một đại sảnh rộng rãi. - Ngươi ở chỗ này chờ chúng ta. Grace thu xếp cho Locke ở một gian phòng bên cạnh đại sảnh. - Ừm! Lời hứa đưa Grace vào thành, Locke đã làm được. Giờ đây trong một dinh thự đầy lính Charlie, Locke cảm thấy vô cùng bất an. Thế nên so với việc đứng bên ngoài, Locke cảm thấy tốt hơn khi ở một mình trong căn phòng này. Grace không nói gì nữa, rời khỏi đó và đi đến đại sảnh. Christine cũng đi theo, trước khi tạm biệt Locke còn làm mặt xấu trêu hắn: - Đại ca ca ở đây chờ ta nhé! Christine gọi Grace là cô cô, gọi Locke là ca ca, nhưng Locke và Grace lại có quan hệ như vậy, tôn ti lộn xộn khiến người ngoài không hiểu nổi. Sau khi ba nàng Grace rời đi, Locke ngồi xuống gần cửa, mọi thứ xung quanh khiến hắn không có cảm giác an toàn, nên bắt buộc phải đề phòng. Sau khi Grace xong việc với Locke, nàng trực tiếp mang Christine vào đại sảnh trung tâm của dinh thự Hầu tước. Lúc này đã có vài người đợi các nàng trong đại sảnh. - Grace, là con sao? Giọng nói già nua của Hầu tước Philip phát ra từ chiếc ghế ở giữa đại sảnh. Trong trận công thành chiến giữa Faustain và Charlie, Hầu tước còn lại duy nhất của Charlie già đi trông thấy. Tướng mạo thì vẫn là của một nam nhân trung niên, nhưng giọng nói và nét mặt lại hoàn toàn là của một lão giả già nua mắc bệnh nan y. - Phụ thân! Grace nước mắt lưng tròng, sải bước đến chỗ Hầu tước Philip, lao vào vòng tay của hắn. - Ôi, để ta xem con bây giờ trông như thế nào. Hầu tước Philip nâng khuôn mặt thanh tú nhưng ngập trong nước mắt của Grace lên ngắm nghía. - Con đúng là hồ đồ mà! Sao lại không đến vương quốc Karaman cơ chứ? Hầu tước Philip thực sự quan tâm đến nữ nhi của mình, hắn con đàn cháu đống, nhưng chỉ dày công thu xếp cho Grace và Christine chốn dung thân. Trong vòng tay của Hầu tước, Grace kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra ở thành Fareins. Khi biết Willis đối xử với Grace và Christine như vậy, Hầu tước Philip đã vô cùng tức giận. Tuy hắn đối xử với đứa con hoang này không được tốt lắm nhưng dù gì cũng đã làm tròn trách nhiệm của người cha nên có. Cả hai chuyện trò vài câu, bỗng Hầu tước Philip như nhớ ra điều gì, thúc giục Grace: - Mau, ta đã chuẩn bị sẵn đội xe, còn có thúc thúc và nhị bá nữa, con hãy cùng bọn hắn rời khỏi thành. Quân Faustain sắp đánh tới đây rồi! Trước sự thúc giục của Hầu tước, Grace vẫn không hề vội vàng, như thể nàng đã có dự tính gì khác. Ở bên kia, Christine cũng được một nam tử trẻ tuổi đến đón, đây là phụ thân của nàng, huynh trưởng của Grace, và là trưởng tử của Hầu tước Philip. Christine đã thiếu vắng tình thương của cả phụ thân lẫn mẫu thân từ khi còn nhỏ, ấn tượng và tình cảm của nàng đối với phụ mẫu còn không tốt bằng cô cô Grace và Locke. Nhưng lưu lạc bên ngoài mấy tháng, xa cách một thời gian dài nay gặp lại phụ thân vẫn khiến tiểu cô nương vô cùng kích động. Tuy nhiên, cả hai vừa gặp mặt đã cãi cọ. - Lát nữa hãy cùng ta và mẫu thân của con rời khỏi nơi này! Nam nhân nói. Thân là Hầu tước, Hầu tước Philip đã sớm chuẩn bị cho con cháu trong gia tộc một đường lui, cho dù tòa thành này có bị đại quân Faustain vây công, cho dù tình hình có rối ren, loạn phá đến đâu, Hầu tước Philip vẫn nhất định sẽ đưa thân nhân rời khỏi đây an toàn. - Không! Con muốn đi cùng gia gia và cô cô! Christine từ chối thẳng thừng. - Nghe nói còn có một nam nhân cùng con trở về? Hầu tước Philip như nhớ ra, bèn hỏi. Grace thoáng chút giật mình khi bị phụ thân hỏi tới nam nhân nàng mang về, cơ thể khẽ run rẩy rồi gật đầu xác nhận. Hầu tước Philip cũng không hỏi kỹ Locke là ai, hắn chỉ muốn xác nhận có người như vậy đang ở trong phủ. - Phụ thân, người đi cùng bọn con chứ? Grace hỏi vào vấn đề mấu chốt nhất. Nàng rất hiểu phụ thân mình, chỉ e sự lựa chọn của Hầu tước Philip có thể là... - Mau đi đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Hầu tước lờ đi câu hỏi của Grace, dùng hành động sốt sắng để biểu đạt quyết tâm. Grace biết tính khí của phụ thân mình, với tư cách là Hầu tước dưới quyền của Charlie, không ai có thể thay đổi ý chí của hắn ngoại trừ quốc vương bệ hạ. - Trong kho bảo khố có đồ con cần, cầm đi đi! Hầu tước Philip đẩy Grace sốt ruột nói. Quân phe Faustain đã phá thành, không ai dám nói chắc lúc nào bọn hắn đánh tới đây. Ở phía bên kia, Christine cũng không muốn rời xa phụ thân, lại càng không muốn xa gia gia. Tiểu cô nương chạy đến bên Hầu tước Philip làm nũng mè nheo đủ kiểu, để hắn đi cùng với mình. Hầu tước Philippe tất nhiên là rất thương Christine, nhưng biết sao được, chiến tranh thảm liệt đành phải có sự hy sinh. Christine có thể không biết chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới, cũng như sự lựa chọn của Hầu tước Philip. Hầu tước ân cần xóa đầu Christine, an ủi cô bé: - Đi theo cô cô của con đi, gia gia ủng hộ con! Hầu tước Philip - Thần Tài của Charlie, một trong Tam trụ của vương quốc rõ ràng đã đoán được điều gì đó. - Edward! Hầu tước Philip nói với “không khí” xung quanh mình. Một bóng người màu đen đột nhiên từ nơi nào đó xuất hiện. - Có thuộc hạ! - Đưa hai vị tiểu thư đến bảo khố! Hầu tước ra lệnh. - Rõ! Người đó đáp. Grace biết Hầu tước Philip là bảo mình rời đi, không ai biết khi nào binh lính của Faustain sẽ đánh đến đây, nên rời đi sớm luôn là điều đúng đắn. - Chúng ta đi thôi. Grace vẫy tay ra hiệu cho Christine, tiểu cô nương phớt lờ phụ thân mình rồi chạy về phía Grace. - Cô cô! - Đi thôi. Grace kéo Christine đi ra khỏi đại sảnh, nàng trăm phương nghìn kế, chịu tủi nhục chật vật vào thành là muốn gặp phụ thân, bây giờ người cũng đã thấy, Grace giờ đã thỏa mãn tâm tư. Đi ra ngoài cửa, Christine bảo Edward đợi một lát, liền sau đó tung tăng đi gọi Locke. Hắn ngơ ngác bước ra, chưa hiểu rõ cơ sự bỗng nhìn thấy Edward phản ứng mạnh mẽ. “Vút!”  Edward rút trường kiếm ra khỏi vỏ, có thể cảm giác được nam nhân trước mặt là dân Faustain, trên tay dính không ít vết máu, là nhân vật cần đề phòng. Kể từ khi Locke giết sói Ánh Trăng ở Bạch Linh sơn mạch, tố chất tâm lý và tướng mạo của hắn ít nhiều cũng có sự thay đổi, ánh mắt hắn giờ đây luôn có một sự hung hãn hùng hổ dọa người của một vị Kỵ sĩ. Là đội trưởng đội cận vệ của gia tộc Philip, Edward rất nhạy cảm với khí tức ẩn dưới cơ thể kia. - Đừng kích động! Grace cất tiếng, Edward lúc ấy mới chậm rãi thu hồi trường kiếm. - Dẫn chúng ta đến bảo khố đi. Grace lạnh lùng nói. Locke cảm giác được Grace giờ phút này vừa kiêu kỳ vừa lạnh lùng, khiến hắn nảy sinh dục vọng chinh phục. Edward dẫn bọn hắn đi đến hậu viện ẩn giấu phía sau cổng sắt, khom người chờ ở một bên, thân là người hầu, hắn không có tư cách tiến vào. - Ngũ tạp thăng thiên. Grace đứng bên cửa sắt thốt ra một câu thần chú kỳ lạ, liền sau đó cửa sắt chậm rãi mở ra. Khung cảnh mới lạ đập vào mắt Locke, đây rõ ràng là ma pháp chi lực, trước kia hắn cho rằng đạo cụ ma pháp chỉ có thể dùng tinh thần lực và đấu khí kích phát, lại chưa từng nghĩ tới người bình thường có thể sử dụng theo cách này. Một ánh sáng vàng chói mắt truyền tới, Locke nheo mắt nhìn vào trong mới thấy một sườn đồi làm bằng cát vàng lấp la lấp lánh, xuýt chút nữa chiếu mù mắt hắn. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 121.