Chương 120: Vào Thành

“Giết!” “Giết!” “Giết!” Lúc này trên chiến trường chỉ còn lại tiếng binh lính của Faustain hung hãn lao tới. Kết quả quá rõ ràng, quân đồn trú Charlie vốn đã bị binh lính của Faustain giày vò hơn một tuần, giờ đây lại phải đối mặt với sự tấn công điên cuồng của cả ba đại quân đoàn, chỉ cầm cự được nửa đêm, cửa đông đã tuyên bố thất thủ. - Không… Sanchez, chỉ huy cấm vệ quân thiết giáp trong vương thất Charlie trợn trừng hai mắt, trên ngực có một vết thương xuyên thấu to bằng cái bát, vô cùng bắt mắt. Một cây thương dài có thể dùng làm trụ cửa rơi xuống bên cạnh đống gạch vụn, khiến người ta không thể tin được chính là thân cây thương không mỏng hơn thân cây bao nhiêu lại bị gãy thành hai khúc. Bên kia, một vị tướng lĩnh Faustain tay phải dính máu, lạnh lùng nhìn Sanchez bị trọng thương. -Ta, theo lệnh của phụ thân, Wood Dries, cho ngươi được chết toàn thây! Lúc Sanchez nghe thấy cái tên đó, cơ thể bỗng chấn động, không cam lòng ngã vật xuống đất. Wood Dries là tên đầy đủ của Hầu tước Wood đã chết trong trận chiến dạo trước. Gia tộc của tứ đại Hầu tước của Faustain khác với vương quốc Charlie, bọn hắn có thể kế thừa danh hiệu Hầu tước, ngoại trừ thực lực thâm căn cố đế của gia tộc mình, bản thân Hầu tước với tư cách là đội trưởng cần phải đạt đến trình độ đỉnh cao, chính là cấp kỵ sĩ thực tập đỉnh phong mới có thể được vương thất trao tặng danh hiệu. Mà vị tướng lĩnh này chính là tân Hầu tước Wood, trưởng tử của Hầu tước tiền nhiệm, chỉ vừa được quốc vương Faustain đương nhiệm phong làm Hầu tước ít lâu. Vị tân Hầu tước Wood này, thuộc thế hệ trẻ tuổi của Faustain, là một tài năng trẻ chỉ đứng sau hoàng tử Kensell tài tuấn, hắn vốn là một cường giả kỵ sĩ thực tập cao cấp. Nhưng sau khi phụ thân chiến tử, hắn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, sau khi nhận được bí dược gia tộc cùng nhiều sự gia trì ban thưởng từ quốc vương, hắn đã trực tiếp tấn thăng lên kỵ sĩ thực tập đỉnh phong. Thực lực tăng nhanh không phải không có tác dụng phụ, vị tân Hầu tước này sẽ không còn duyên tiến lên cấp Kỵ sĩ chính thức, thậm chí tuổi thọ cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Cùng với việc cổng phía đông bị công hạ, cổng phía tây của thành Odis, một địa điểm khác mà quân đội của Faustain tổng tấn công, thêm vào đó không có sự bảo vệ và trấn thủ của các cường giả cấp cao, tiết tấu của trận chiến bắt đầu nghiêng dần về một bên. - Hự! Kỵ sĩ Will vung thương, một gợn sóng đấu khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường phân tán đến đỉnh tường thành, khiến vô số các binh sĩ của Charlie vốn đã tàn tật chân cụt tay đứt lảo đảo thét lớn ngã khỏi tường thành. - Xông lên! Một binh đoàn trưởng của trung đội kỵ binh của quân đoàn Hùng Ưng, cũng là một kỵ sĩ thực tập cao cấp thúc ngựa, dẫn theo vô số kỵ binh Faustain lao về phía cửa tây của thành Odis. - Phá nó cho ta! Binh đoàn trưởng khơi dậy ý chí chiến đấu của binh sĩ, cổng thành phía tây vốn đang lung lay lắm rồi, lại thêm vị binh đoàn trưởng này kích phát đấu khí trực tiếp đánh nát. Sau khi cổng thành phía tây bị phá vỡ, từng đội kỵ binh gầm lên và xông vào trong thành, ngoại trừ binh sĩ Faustain, đội quân bắt đầu chém giết bất kỳ sinh vật sống nào mà mình nhìn thấy, không chừa một ai. - Chúng ta đi thôi! Locke không có cùng những kỵ binh khác tràn vào thành chém giết, mà là từ cửa thành rẽ vào bên phải, theo phía sau là ba người mặc quân trang kỵ binh không thể kỳ quái hơn. Chung quanh bắt đầu nổ ra giết chóc, Lafite đi sau lưng Locke lúc này đang tức giận đỏ cả mặt, thân là dân Charlie, nàng không đành lòng nhìn dân Charlie bị quân địch sát phạt chém giết ngay tại chỗ như vậy. Nếu như nàng không lý trí và nhìn thấy Locke vẫn đang ở bên cạnh, Lafite rất có khả năng nổi điên lên. Christine trở nên run sợ trước sự tàn bạo của binh lính Faustain. Vào ngày thường, nàng ít nhiều cũng nói chuyện vài câu với những người lính Faustain này, tiểu cô nương khó có thể tin những người lính ấy lại trở nên hung dữ và đáng sợ như vậy trong lúc chiến đấu. Một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy Locke, Christine không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Grace không rảnh đi quan tâm những chuyện khác, chỉ yên lặng dẫn đầu, thành phố Odis là thủ đô của Charlie, đường phố trong đó tự nhiên phức tạp, tiến vào thành phố không xa, lại rẽ trái lượn phải, thậm chí càng về sau tiếng hò hét chém giết đã nhỏ tới mức không nghe thấy rõ. Locke cũng hoa mắt chóng mày, từng ngôi nhà sàn sát tứ phía giống nhau khiến hắn cũng không còn biết vị trí của mình hiện đang ở đâu. - Chúng ta đang ở đâu? Locke tò mò hỏi. Hắn cũng không lo lắng Grace sẽ mang mình đến một chỗ không người, hay làm điều gì bất lợi với mình. Bởi hắn tin vào nhân phẩm của Grace, nhưng trên hết Locke tin vào thực lực của bản thân hơn. Grace không trả lời hắn, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Locke giờ mới phát hiện, bất luận là Grace hay là Lafite, ngay đến tiểu cô nương Christine cũng có kỹ năng cưỡi ngựa tốt hơn hắn. Locke liên tưởng ngay đến thân phận của ba nàng liền ngậm miệng lại. Cứ nhìn Zoro thiếu gia là hiểu, một người ít ra chiến trường mà kỹ năng cưỡi ngựa vô cùng điệu nghệ, có thể bỏ xa Locke tận mấy dãy nhà, nguyên nhân ở trong cũng không khó đoán. Khoảng cách với cửa thành càng lúc càng xa, nếu không phải phía chân trời khói lửa thiêu đốt bốc lên nghi ngút và thỉnh thoảng bộc phát ra ma pháp chớp động, Locke căn bản không thể tin được đây chính là thành Odis đang bị bọn hắn công phá. Điều duy nhất phù hợp với tình hình hiện tại mà hắn thấy chính là không có ai trong thành phố. Cưỡi ngựa xuyên qua ngõ hẻm phức tạp, rắc rối, chung quanh nhà cửa đóng chặt, Locke là kỵ sĩ thực tập sơ cấp có thể cảm giác được chung quanh có vô số dấu hiệu sinh mệnh đang sống, run rẩy trốn vào trong những ngôi nhà này. “Bọn họ đều là người bình thường...” Locke thở dài. Không biết đi mất bao lâu, bầu trời giờ đây đã hoàn toàn tối đen, nhưng đáng tiếc là không thể nhìn thấy những vì sao đêm, bởi vì ánh sáng của ma pháp và lửa bốc lên đã che lại hết thảy sự rực rỡ. - Đến rồi! Grace trầm mặc cả ngày, cuối cùng cũng mở miệng thốt ra câu nói đầu tiên trong ngày. Locke ngẩng đầu nhìn lên, trước cửa xuất hiện một tòa biệt thự có hai con sư tử đá dũng mãnh, đập vào mắt hắn là ba ký tự lớn, cứng cáp thẳng tắp - “Hầu tước phủ”. - Đây…nơi chúng ta đến là…? Yết hầu Locke bắt đầu run lên, hắn chật vật nuốt khan miếng nước bọt, hỏi. - Về nhà rồi! Tiểu cô nương Christine đã dùng sự vui vẻ của mình để trả lời câu hỏi của Locke. Nhưng Locke thà không biết câu trả lời còn hơn. Mặc dù trước đó hắn từng đoán già đoán non thân phận thật sự của Grace, nhưng kết quả này đối với Locke mà nói vẫn là khó có thể chấp nhận. Nói cách khác, sự tình xảy ra hôm nay nằm ngoài dự đoán của Locke. Đương nhiên, trước cửa phủ Hầu tước cũng không thể giăng lưới bắt chim, lúc này có hai thị vệ với vẻ mặt căng thẳng đang canh giữ hai bên cổng. Tin tức phá thành và tiếng la giết ẩn hiện khiến hai thủ vệ gác cổng trong lòng vừa bàng hoàng lại vừa lo sợ. Bọn hắn lo rằng một mũi tên lạnh lùng nào đó bay lạc tới, sẽ kết thúc cuộc đời ngắn ngủi và tầm thường của những nhân vật hết sức nhỏ bé như bọn hắn. Nhóm Locke mặc quân trang của Faustain và cưỡi ngựa tới đã kinh động đến các binh sĩ thủ vệ, chỉ thấy một trong số họ định huýt sáo báo động để chuồn đi. - Về nhà rồi! Về nhà rồi! Giọng nói lảnh lót của tiểu cô nương Christine khiến hai thủ vệ chần chừ một lúc. - Sao ta lại nghe thấy giọng nói của tiểu thư nhỉ? Một người trong số bọn hắn tò mò hỏi bằng hữu bên cạnh mình. Đối phương không trả lời, hắn đang dồn sức nhìn kỹ bốn người cưỡi ngựa đi tới, khi nhìn thấy thủ lĩnh Christine cùng Grace, bọn hắn đã kinh ngạc không thôi. - Tiểu thư, người về rồi sao?! Một người tiến lên quỳ một chân hành lễ, ân cần thăm hỏi. Người kia trực tiếp chạy về phủ Hầu gia, lần này hắn không còn sự sợ hãi mà quay về báo cho Hầu gia một tin vui. Grace đang mặc quân phục của Faustain từ tốn xuống ngựa trước, sau đó nắm tay Christine đi về phía dinh thự của Hầu tước. Thị nữ Lafite ở phía sau cũng làm theo rồi đi cùng chủ nhân. Locke hiện tại rất muốn rời khỏi nơi này, huynh đệ của hắn ở bên ngoài đang liều chết cùng dám người Charlie, thế mà hắn lại vào trong phủ Hầu tước của phe địch vào lúc này. Đáng tiếc Locke giờ muốn đi cũng đã muộn, hắn thậm chí còn không dám động một bước. Vào lúc binh sĩ đi vào báo cáo, chỉ trong chốc lát, Locke đã cảm nhận được khí tức của ít nhất bốn cường giả cùng cấp với mình. Nếu hắn dám di chuyển, trong nháy mắt sẽ bị giữ lại. Hơn nữa Hầu tước phủ ồn ào nhiều người, bên trong đại khái binh lính cũng không ít, Locke căn bản không có thực lực chống lại nhiều cường giả cùng lúc như vậy. - Còn đứng đực ra đó làm cái gì? Đúng lúc này, Grace đi ở phía trước đột nhiên nói một câu. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 120.