Chương 123: Bi Ai Của Những Người Thấp Kém

Cuộc chiến trong thành vẫn tiếp diễn. Cuộc tiến công mãnh liệt của ba đại quân của Faustain khiến binh sĩ thủ thành của Charlie loạn trận cước không hề nhẹ. Sau khi các cổng thành lần lượt bị thất thủ, ngoại trừ một số binh lính chọn ở lại tử chiến, những người lính còn lại đều chạy tán loạn vào thành và bắt đầu chiến đấu trên đường phố với binh lính của Faustain. - Mau tới đây, mau! Miller vội vàng hô hoán Aoun đang đứng phía sau. Mặc dù Aoun có vóc dáng không thấp và cũng rất khỏe, nhưng hắn ta lại không thể chạy nhanh. Miller đã giảm tốc lại rất nhiều nhưng Aoun vẫn không thể theo kịp hắn. - Ngươi nhanh cái chân lên! Miller chịu không nổi nữa, quay về sau nắm lấy Aoun, kéo hắn cùng chạy vào trong thành. Vào lúc này, có vô số binh lính Charlie xung quanh bọn hắn, tất cả đều đang ngược xuôi chạy về phía bên trong thành phố. Bọn hắn không còn con đường nào để lui, bởi ngay phía sau có cả một đội quân Faustain có trật tự đang từng bước tiến đến. Nếu lúc trước khi Faustain công thành, Aoun không có đẩy Miller một cái, giúp hắn tránh được một mũi tên đoạt mạng, Miller căn bản sẽ không quan tâm tới sống chết của cái tên to xác này. Miller đã sống ở thành Otis hơn 20 năm, từng con hẻm hắn đều nắm rõ nằm lòng, tuy kéo Aoun đi khiến tốc độ của hắn giảm đi rất nhiều, nhưng sau khi rẽ trái lượn phải hắn vẫn bỏ xa những binh sĩ Charlie và địch nhân Faustain đang đuổi phía sau. Tuy nhiên Miller không dám chểnh mảng, tiếp tục chạy một đoạn dài mới tạm yên tâm dừng lại nghỉ ngơi. Hai người ôm đầu gối thở dốc, đây là một đầu ngõ vào rộng rãi, trước đây hai bên đường tấp nập người qua lại, các cửa hàng mở cửa, tiếng hét giá, tiếng trả giả, tiếng rao hàng rồi khách hàng cò kè mặc cả, náo nhiệt không ngừng. Thế mà giờ đây, nơi này chỉ còn lại những cửa hàng đóng cửa im lìm, trước cửa trống trải có thể giăng lưới bắt chim. - Chúng ta đang đi đâu đây? Aoun hỏi, vẫn thở hổn hển chưa lấy lại bình tĩnh. Hắn trước giờ luôn là một người không có chính kiến, luôn thích nghe theo ý kiến của người khác. Miller lườm hắn một cái. - Tất nhiên là ai về nhà người nấy, chẳng nhẽ ngươi muốn ở lại tử chiến với quân Faustain? Ban nãy lúc cả hai cắm cổ chạy trốn, Miller có ngoái đâu lại xem xét mới phát hiện những người lính Faustain chỉ là vây quét thủ vệ quân Charlie, chứ phòng ốc nội cư của dân thường không hề quấy nhiễu tới. Các quý tộc của Charlie luôn truyền bá sự kiêu ngạo và tàn bạo của những binh sĩ bên Faustain. Nhưng từ cảnh vừa rồi, Miller cảm thấy không phải như vậy, những quý tộc đó có thể chỉ là đang dọa bọn hắn thôi. - Nhưng các quý tộc nói Faustain sẽ giết tất cả chúng ta. Aoun tiếp tục. - Giết thì giết. Miller thản nhiên nói: - Dù sao ta sớm muộn gì cũng chết, quân đội Charlie đã bị đánh bại rồi, trước khi chết ta muốn ở bên gia đình mình. Miller không cam tâm nghĩ đến hai đứa con thơ đáng yêu cùng thê tử xinh đẹp của mình. Thức ăn giấu trong lòng vẫn còn hơi nóng, hắn mới lấy lúc chiều muốn mang về nhà cho người thân ăn, vậy mà giờ… Đây là nỗi bi ai của những tiểu nhân vật như hắn, Miller bất lực không đấu lại và chỉ có thể lựa chọn nghe theo sự phán xét của số phận. Miller nghỉ ngơi xong, đứng thẳng người lên chuẩn bị rời đi thì phát hiện Aoun vẫn đứng đó không di chuyển. - Đi thôi! Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại chôn cùng quý tộc sao? Miller khó hiểu hỏi. Nghỉ được một lúc, tiếng la hét giết chóc phía sau hắn ngày càng gần, cho nên phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. - Ta, ta không có nhà. Aoun vừa cúi đầu vừa lầm lũi nói, nam nhân cao to vạm vỡ 1,8 mét này ấy vậy mà không có nhà, hắn nghẹn ngào nước mắt lưng tròng đáp lại. - Người nhà của ngươi đâu? Miller vừa thốt ra câu này liền muốn tự tát cho mình một cái. Chất giọng miền bắc đặc sệt cùng với vài lời hắn vừa nói, rõ ràng là từ phương bắc chạy nạn tới đây. - Chết hết rồi. Aoun đáp, lời nói thẳng thắn khiến Miller cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Dù gì hắn ta vẫn còn vợ con, nhưng Aoun chỉ còn một mình. Nhìn thấy Aoun vẫn đứng tại chỗ, Miller đang chuẩn bị rời đi liền không đành lòng, chân tay cứng ngắc. Nghiêm túc mà nói, Aoun chính là ân nhân của Miller, Miller mặc dù chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong một tửu quán, nhưng cũng được coi là kẻ trọng tình trọng nghĩa. - Đi theo ta rồi tính sau! Miller hạ quyết tâm, đưa tay lên nắm lấy cánh tay của Aoun kéo đi. … - Chúng ta đang ở đâu? Christine tò mò hỏi Lafite bên cạnh. Mặc dù là tiểu công chúa trong gia tộc Hầu tước, nhưng Christine từ nhỏ đến lớn đều chưa từng tới thành Otis, đối với thành Otis này cũng rất xa lạ. - Nơi này hẳn là thành phố nằm ở phía tây nam. Lafite đáp, nàng từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành thị nữ, khi còn bé thường đi theo thị nữ trưởng hoặc nữ tu đến thành Otis đi mua sắm. Nàng quen thuộc với thành Otis không thua gì một lão giả đã sống ở thành phố này hàng chục năm. Khi Locke dẫn các nàng vào thành phố, hắn đã đi qua cổng phía tây, ý tưởng ban đầu của Locke là lợi dụng chiến tranh hỗn loạn để đưa nhóm Grace ra ngoài trước, tốt nhất là trực tiếp đưa đến hậu phương quân nhu doanh của thương đội Henry, sau đó hắn quay lại tìm đội của mình. Lúc này đã là đêm khuya, nhưng bên trong thành thị Otis đèn đuốc sáng trưng, trong không khí thậm chí còn có từng đợt khói bốc lên, nhất định là có nơi nào đó đang cháy lớn. Lúc này bốn người Locke đều mặc binh phục Faustain, cưỡi ngựa đi khắp thành phố, trên yên ngựa còn có đuốc cùng đá lửa, nhưng Locke không muốn châm chúng lên. Bốn người bọn hắn không nên để lộ ra ngoài thì tốt hơn, bằng không, bất luận là tàn quân của Charlie hay đại quân của Faustain cũng không dễ đối phó. - Nơi này đã là gần cổng thành phía tây rồi. Grace nói, bởi vì nàng đã có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh giao chiến của tàn quân Charlie và binh lính của Faustain. - Chết tiệt! Locke tận lực tránh đi chủ công lộ tuyến, không ngờ tới lại gặp phải khu giao chiến. - Không đi qua đấy được đâu! Nếu bị các binh sĩ khác nhìn thấy ba nàng thì lớn chuyện đấy. Locke nói, hắn chỉ là một trung đội trưởng, ở trong binh đoàn hai của quân đoàn Hùng Ưng coi là cũng có chút danh tiếng, nhưng ở bên ngoài có tổng cộng ba đại quân đoàn, hơn mười chi binh đoàn, nhiều binh sĩ như vậy không phải ai cũng biết tới Locke. Trang phục của ba nàng Grace vừa nhìn là biết có vấn đề, chắc chắn sẽ bị kiểm tra. - Hay là chúng ta tìm một nhà dân trốn tạm trước? Grace đề nghị. Locke suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: - Được! Các nàng trốn trước đi, ngày mai chiến tranh kết thúc, ta nghĩ biện pháp đưa các nàng ra ngoài. Hắn quét mắt tới khu vực nhà ở xung quanh, cưỡi ngựa dẫn đầu đến một trong số đó. Locke là kỵ sĩ thực tập sơ cấp nên lập tức có thể cảm nhận được trong căn phòng đó có ba luồng khí yếu ớt, chỉ có thể là phụ nữ và trẻ em mới có thể yếu ớt như vậy. Càng là nơi có rủi ro thấp càng an toàn, Locke không suy nghĩ nhiều, hắn định thu xếp cho ba người Grace ở đây. Trước mắt hắn là một ngôi nhà cửa đóng then cài, mái thấp, vách nát, ai nhìn thấy cũng nghĩ chỉ là một căn nhà dân bình thường. Đi tới đó, Locke còn chẳng buồn đánh tiếng đã trực tiếp đá tung cánh cửa đang đóng chặt ra, một thanh gỗ nhỏ kẹp ở trên cửa bị gãy “cạch” một tiếng, đứt làm hai mảnh. Locke vốn không muốn lỗ mãng như vậy, nhưng thời gian gấp gáp, cũng không biết gia đình này có dễ nói chuyện hay không, cho nên dùng vũ lực để trấn áp trước. - Vào trong đi! Locke gọi ba nữ nhân đăng sau lưng. Khi cả bốn người bước vào cửa, cảnh tượng đập vào mắt đã khiến Locke tự trách mình không thôi. Trong ngôi nhà là một nữ nhân gầy gò, đang dùng tấm thân da bọc xương che chở cho hai đứa trẻ gầy còm không kém mình phía sau lưng. Nhìn người phụ nữ mặc y phục chắp vá cùng hai đứa con nhỏ của nàng khiến Locke có chút day dứt trong lòng, ba người này dường như sống cũng không dễ dàng gì. Người phụ nữ kinh hãi nhìn Locke và mấy nữ nhân còn lại, có lẽ là do nhận ra quân phục mà họ đang mặc, còn hai đứa trẻ ngây thơ vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm vào người lạ bất ngờ xuất hiện trong nhà. Locke nhất thời không biết nên nói gì để an ủi, mà hắn chính là người vừa mới nhẫn tâm đạp đổ cửa nhà người ta đấy thôi. - Chúng ta không có ý đắc tội, chúng ta chỉ tá túc ở đây một đêm rồi rời đi ngay. Vào thời khắc mấu chốt, Grace đứng ra, ân cần nói với mấy người đang hoảng sợ đến nỗi á khẩu. Cử chỉ ưu nhã cùng giọng nói nhỏ nhẹ đậm chất vương đô Charlie của Grace khiến nữ tử kia bớt đi phần nào sự sợ hãi. Tiểu cô nương Christine nhìn thấy hai đứa trẻ phía sau người phụ nữ đang liếm ngón tay, trông gầy gò và nhỏ bé đến tội nghiệp. Nàng không đành lòng bèn lôi ra một ổ bánh mì trắng chẳng hiểu để dành từ lúc nào đưa cho hai đứa trẻ. - Nè, tỷ tỷ cho hai đứa đồ ăn ngon. Christine cũng có một ngày được làm tỷ tỷ. Vừa thấy đồ ăn, con mắt hai đứa trẻ sáng lên, vươn tay nắm vội lấy chiếc bánh mì trong tay Christine. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 123.