Chương 124: Xung Đột

- Nàng ta lấy bánh mì trắng ở đâu ra? Locke tò mò hỏi Lafite bên cạnh. Lafite đỏ mặt, vội giải thích: - Đương nhiên là của thương nhân Henry tặng rồi.  Locke không tin, chỉ có trung đội trưởng mới có thể ăn bánh mì trắng, Henry cùng lắm miễn cưỡng gộp chung một cấp với hắn, làm gì có thừa bánh mì trắng cho người khác. Nhiều khả năng là Lafite và Christine lấy ở đâu đấy. Lafite vì tu luyện đấu khí nên nhanh nhạy và mạnh hơn nhiều so với cận vệ của Henry, nàng ta mà lén lấy thứ gì đó e là Henry cũng không biết. Locke bật cười khi nghĩ đến Henry đột nhiên phát hiện thiếu một ổ bánh mì trắng trong suất ăn trưa của mình, chắc lúc ấy mặt hắn phải méo đi không ít. Không thể trách Lafite chiều hư Christine, bao gồm cả Grace, ba nàng trước kia đều là ăn sơn hào hải vị quen miệng, trong dinh thự của Hầu tước chưa có món ngon nào là chưa nếm qua, rồi một ngày chiến tranh nổ ra, bọn bọ đột nhiên chỉ có thể ăn bánh lúa mạch và những thực phẩm với chất lượng tương tự, khó tránh khỏi việc không kịp thích nghi. Trong đó chỉ có bánh mì trắng là thức ăn duy nhất mà ba nàng tạm chấp nhận ăn được một chút. Nếu hộ gia đình này chỉ có phụ nữ và trẻ em, Locke cũng yên tâm để nhóm Grace ở đây sẽ an toàn, sau khi bàn giao một hồi, Locke cũng đi ra ngoài. Bên cạnh có một túp lều, lẽ ra trong đó cũng có người ở, nhưng lúc này lại trống không, xoong nồi vứt lộn xộn chứng tỏ chủ nhân vội vàng rời đi. Thật là hợp lý, vừa vặn có thể để ngựa ở đây. Locke đi lấy ngựa của ba nàng dắt qua đó, những con ngựa này là do Locke điều đến từ trung đội kỵ binh, tính mạng của ngựa quý hơn binh lính, nếu những con ngựa này bị mất, Locke là người đã tự ý chuyển chúng đi sẽ phải trả cho lãnh chúa rất nhiều tiền bồi thường. Sau khi buộc ngựa ở một chỗ, Locke quay người chuẩn bị rời đi. - Ngươi là ai! Tại sao ngươi lại ở đây? Miller kinh hãi nhìn nam nhân mặc quân phục Faustain trước mặt. Từ bộ áo giáp được trang bị đầy đủ của người đó và thanh trường kiếm sáng loáng bên hông, Miller có thể nhận định ít nhất đây là một sĩ quan. Không phải quân Faustain vẫn ở phía tây sao? Làm sao có thể xuất hiện trước cửa nhà hắn? Miller quay ngoắt lại nhìn về phía cửa nhà mình. Cánh cửa bị phá vỡ dường như đang nói với Miller những gì đã xảy ra cách đây không lâu. - Đồ khốn kiếp! Như nghĩ đến điều gì không hay, Miller gầm lên một tiếng lao về phía Locke. Locke nghi hoặc nhìn cái gã không biết từ đâu xuất hiện này, Miller mặc dù đã tham gia thủ thành một tuần lễ, nhưng hắn vẫn chỉ là một người bình thường, công kích tràn ngập sơ hở khiến Locke không có hứng thú cùng hắn lãng phí thời gian. Giống như lúc phá cửa gỗ, Locke xoay người 180 độ đá vào eo Miller “bộp” một cái khiến hắn bay ngang về phía xa. Sau khi tiếp đất, hắn dùng tay ôm bụng, hồi lâu không có động tĩnh gì. Mặc dù hắn không sử dụng đấu khí, nhưng chỉ bằng một cú đá cũng khiến hầu hết người bình thường không thể chịu nổi. Trên thực tế, Locke chỉ sử dụng một phần ba sức mạnh của mình. - Hự! Đột nhiên, một bóng người xông tới, ôm ngang Locke, người này so với Locke rõ ràng là cao vượt hẳn lên, ước chừng 1,8 mét, buồn cười chính là sau khi ôm chặt Locke, gã to con đó muốn nhấc Locke lên rồi ném ra ngoài, nhưng Locke vẫn đứng yên như một khối đá chắc nịch, khiến tên đánh lén kia cũng như bị đóng băng ở đó. - Hừ, một tên ngu xuẩn chỉ biết dùng sức lực. Locke khinh thường cười nhạo, giơ chân phải đá vào chân trái khiến gã đó lảo đảo, sau đó Locke đưa tay về sau chộp lấy hắn làm một cú ném mỹ lệ hất văng tên đó ra xa, tên này kết cục cũng giống Miller, bị Locke quăng qua một bên như ném đồ chơi. Locke lần này dùng hết toàn lực, sau khi ném nam nhân kia ngã ngửa xuống đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn với một số nội tạng vỡ nát. - Aoun! Miller hét lớn, nhào tới chỗ nam nhân bị trọng thương kia. “Soạt!” Locke rút trường kiếm ra, chuẩn bị chém giết hai vị khách nhân đột nhiên xuất hiện. Y phục mà Miller cùng Aoun mặc trên người những năm gần đây Locke đã thấy quá nhiều lần, hắn cũng giết không ít những kẻ tương tự. “Hai gã Charlie mọi rợ.” Locke nghĩ. Đối với một kỵ sĩ thực tập sơ cấp như Locke mà nói, giết hai binh sĩ phổ thông là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa bọn hắn cũng không phải quân nhân, chỉ có thể coi là hai nam nhân trưởng thành rất đỗi phổ thông. Ngay khi hắn vung thanh trường kiếm lên chuẩn bị kết liễu đối thủ, bỗng nữ nhân Charlie mà hắn vừa gặp trong ngôi nhà gỗ hốt hoảng chạy ra. - Xin đừng! Nữ nhân đó xông ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Locke, dập đầu và khóc: - Làm ơn, đừng giết người này! Nữ nhân ăn mặc rách rưới lúc này trông lại càng yếu ớt và bất lực. Không chỉ nữ nhân đó mà ngay cả hai đứa con của nàng ta cũng chạy ra vừa khóc vừa gọi “phụ thân” với một trong hai người lính Charlie nằm bệt dưới đất. Lúc này, Locke đã hiểu ra mọi chuyện. - Tha cho bọn hắn một mạng đi. Grace không biết từ lúc nào cũng đi ra. - Ta cần một lý do. Locke nói. Grace không biết đáp lại như thế nào. Locke không có quá nhiều sự thù địch với Charlie như những người lính Faustain khác. Nhưng tất nhiên là phải xem đối tượng là ai, chỉ có phụ nữ và trẻ em mới có thể nhận được sự thương xót của Locke. Đối với binh sĩ Charlie, Locke chưa bao giờ biết nương tay là gì, nếu hắn mềm lòng sẽ không thể sống được đến bây giờ. - Cầu xin ngài! Nữ nhân Charlie tội nghiệp bên cạnh vẫn đang cầu xin, trán nàng ta đã đập xuống đất đến chảy cả máu. - Betty! Miller nằm trên mặt đất nhìn thấy thê tử mình đột ngột xuất hiện, lúc này cơn đau thể xác bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và biết ơn. - Betty, nàng vẫn ổn sao, tốt quá rồi! Cơn đau ở thắt lưng và bụng vẫn còn dữ dội, nhưng Miller vẫn cố gắng trườn đến bên Betty, ôm lấy thê tử và hai đứa con của mình. Nhìn thấy cảnh này khiến Locke có chút bất đắc dĩ, không biết nên làm sao cho phải. Thanh trường kiếm ở trên cao do dự mãi vẫn không chém xuống được. - Cha mang đồ ăn ngon về cho các con đây. Miller cố nén cơn đau, từ trong ngực lấy ra hai miếng thịt khô cùng một khoanh bánh lúa mạch. Vừa rồi thịt khô và bánh đã bị vỡ vụn khi hắn ngã xuống đất, nhưng Miller vẫn nhất quyết đưa cho hai đứa trẻ ăn. Hắn biết các con mình, kể cả thê tử hiền dịu, có lẽ đã hơn một ngày này không có gì bỏ bụng. - Các ngươi nợ ta một mạng! Locke chỉ để lại một lời này rồi xoay người rời đi. Những người dân thường Charlie sống trong những ngôi nhà xung quanh hiển nhiên cũng bị tiếng động lạ bên ngoài làm tò mò, bọn hắn lần lượt mở cửa sổ và len lén nhìn xem chuyện gì, Locke không muốn nhóm Grace bị lộ cho nên không muốn làm to chuyện. Grace hiển nhiên cũng hiểu ý của Locke. - Mau trở về đi, hắn sẽ không làm khó các ngươi đâu. Grace nói với Betty. Betty vội vàng gật đầu, đứng dậy và dìu Miller đi vào trong nhà. - Còn hắn ta nữa. Miller chỉ vào tên to xác đang nằm bất động trên mặt đất. Betty nhìn theo rồi hiểu ý, sau khi đưa Miller vào trong, nàng bước ra và kéo Aoun đang bất tỉnh vào nhà. Chứng kiến tất cả những chuyện vừa rồi, Grace lắc đầu, đây là nỗi bi ai của những người thấp cổ bé họng, cái giá mà kẻ chiến bại phải gánh chịu. Miller biết tại sao vị sĩ quan Faustain lại nói rằng bọn hắn nợ Locke một mạng. Hắn vốn dĩ cho rằng mình và Aoun thế là xong đời. Không chỉ bởi vì va chạm với Locke, mà còn bởi vì cả hai đã khoác lên mình bộ quân phục Charlie. Nếu đã là binh sĩ Charlie, thì bọn hắn và Locke rõ ràng là hai nhóm đối lập. Trong cả một tuần thủ thành chiến, mặc dù Miller hầu hết thời gian đều là vung giáo đâm bừa bãi, rồi lại vác đá tảng cùng gỗ lăn ném xuống, ăn may mới sống được đến giờ, nhưng suy cho cùng hắn cũng đã làm bị thương không ít binh lính Faustain. Bản thân Miller cũng không đếm hết tay mình đã dính bao nhiêu máu từ quân địch, hắn thà không muốn thừa nhận còn hơn. Lúc này, cho dù Locke giết hắn, hắn cũng cảm thấy đó là chuyện bình thường. - Có vẻ như Faustain không man rợ và đáng sợ như tưởng tượng. Miller thì thầm. - Úi! Đứa con của hắn thấy bố về nhao nhao chui vào lòng nhảy loạn xạ, thậm chí còn tò mò chỉ trỏ chạm vào vết thương ban nãy Locke tặng cho hắn. - Bob, con muốn giết cha à? Miller nhéo má cậu con trai nghịch ngợm. Bob cười toe toét, một mẩu bánh mì trắng lộ ra giữa hai hàm răng. Miller bây giờ mới để ý, hắn quay lại và lén nhìn ba nàng Grace đang đứng ở một góc trong ngôi nhà của mình. Dường như nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Miller, Grace mỉm cười giải thích: - Chúng ta chỉ nán lại đây một đêm thôi. Ngôi nhà vốn nhỏ, nhưng bây giờ có tám người ở trong, đứng còn thấy chật chứ chưa nói đến ngồi hay nằm. Betty cẩn thận xem xét vết thương của phu quân, trong khi hai đứa trẻ đang chạy nhảy chơi đùa, Aoun nằm ở một bên không biết còn sống hay đã chết, nhóm ba nàng Grace đứng ở một góc nhà rõ ràng tách biệt ranh giới với mấy người kia, chỗ các nàng đứng là nơi gần cửa ra vào nhất. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 124.