Chương 125: Về Đơn Vị

Khi Locke hội tụ cùng với trung đội kỵ binh của mình cũng đã là sau nửa đêm, mặt trời cũng sắp ló dạng. - Hà hà, lão đại! Một người lính Faustain cưỡi ngựa đi tuần tra tại nơi chiến hỏa bay tứ tung bên trong thành đã nhìn thấy Locke từ phía xa. - Ồ, xin chào. Locke mỉm cười. Nhìn mặt người lính đó trông rất quen, nhưng hắn không nhớ nổi tên của người ta, có điều chắc chắn đó là một thành viên trong trung đội kỵ binh trong đội của hắn. - Kỵ sĩ Will đâu? Locke hỏi. Chung quanh đây đều là binh lính tuần tra của Faustain, nhà cửa phần lớn đều bị chiến tranh ảnh hưởng nặng nề, đốt cháy thành than, trước kia đây là nơi cư dân Charlie sinh sống, thế mà Locke nhìn quanh cũng không thấy nổi một căn nguyên vẹn. - Kỵ sĩ Will ở phía trước. Người lính đó chỉ về một hướng. - Ừm, cám ơn nhé. Locke vỗ vỗ vai người đó, sau đấy cưỡi ngựa đi tới chỗ kỵ sĩ Will. Người lính ấy chỉ trạc tuổi như Locke, nhưng Locke có thể gọi hắn là “tiểu hỏa tử” cũng bởi địa vị hắn cao hơn, chức vụ quyết định độ cao, thâm niên quyết định tuổi tác. Sau khi Locke rời đi, người lính đó gãi đầu tự hỏi: - Không phải là trung đội trưởng Locke đi cùng với kỵ sĩ Will sao? Dù có chút không hiểu, nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều liền cưỡi ngựa đi tuần tra ở nơi khác. Kỵ sĩ Will đang cưỡi chiến mã, đứng bên đống lửa, nhìn về phía xa xăm. - Đại nhân. Locke đến gần đánh tiếng chào hỏi. Việc hắn có thể đưa nhóm Grace vào thành, đều là nhờ sự chiếu cố của kỵ sĩ Will, Locke cũng rất cảm kích cử chỉ nghĩa hiệp đó. - Ừm, quay về rồi đấy hả. Kỵ sĩ Will đã sớm phát hiện Locke tới gần, nhưng cũng không hỏi Locke đi đâu, làm cái gì. - Ngoại trừ kỵ binh, những bộ binh khác đại bộ phận đều đã đi vây cung. Kỵ sĩ Will nói, hóa ra hắn vẫn đang nhìn về hướng vương cung của đô thành Charlie. - Nhóm Hans cũng đi sao? Locke tò mò hỏi. - Đương nhiên là không. Kỵ sĩ Will cười nói. - Địa phận trọng yếu như vương cung, binh sĩ lệ thuộc quý tộc như chúng ta làm sao có thể được đặt chân tới đó. Locke vừa nghe đã hiểu, hiện tại vương cung có thể xem là nơi béo bở nhất trong thành phố, một khi cửa thành bị đánh hạ, bức tường thấp của hoàng cung cũng vô dụng đối với binh sĩ Faustain. Lúc đó các đại quân đoàn đều nhìn chằm chằm về một hướng, không cần hỏi ai cũng biết đó là nơi chứa đựng phần lớn tài sản của thành Otis, thậm chí là toàn bộ Charlie. Đám người Locke là tư quân lệ thuộc tiểu quý tộc, cho nên bọn hắn không có tư cách hưởng cùng miếng bánh lớn như vậy. - Lãnh chúa đại nhân có chỉ thị gì không? Locke hỏi tiếp. Hắn không tin người có tính cách khôn khéo và cơ linh như lãnh chúa Kedozi lại thờ ơ với thành phố nhiều tài phú như vậy. - Tất nhiên vẫn là đi xét nhà, nghề cũ của chúng ta. Kỵ sĩ Will vốn nghiêm nghị là thế, vào lúc này bỗng nhe răng ra cười, để lộ hai hàng răng trắng đều tăm tắp. Locke cũng không xa lạ gì với việc “xét nhà”, sau khi tiến vào lãnh thổ Charlie, doanh đội của bọn hắn đã tham gia rất nhiều trận công thành chiến, trong mỗi tòa thành trì đều sẽ có một số nhà giàu hoặc quý tộc, sau khi phá thành, mục tiêu chính của bọn hắn chính là phủ thành chủ, tiếp theo là những nơi này. Locke thầm cảm thấy may mắn vì đã thu xếp cho ba người Grace vào ngôi nhà dân đó. Hắn tin chắc sẽ không có kẻ ngu ngốc nào đến một nơi như vậy để kiếm tiền, cũng không cần phải lo lắng về việc ba nàng sẽ bị bại lộ. - Vậy bây giờ việc chúng ta cần làm là gì? Locke đối với trạng thái nhàn rỗi của trung đội kỵ binh hiện giờ vô cùng khó hiểu, những bộ binh khác đều đi phát tài hết cả rồi (với những thu hoạch trong việc xét nhà kiếm được, mỗi binh sĩ hoặc ít hoặc nhiều cũng len lén giấu đi ít cũng phải một phần ba, tuy nhiên trưởng quan thường sẽ nhắm mắt làm ngơ), thế mà đội kỵ binh bọn hắn vẫn dậm chân ở nơi này chờ gió đêm thổi tới. - Cấp trên ra lệnh cho chúng ta phong tỏa con đường ở đây. Kỵ sĩ Will đáp. Hắn nói “cấp trên” ở đây không phải chỉ lãnh chúa Kedozi, mà đoán chừng là mệnh lệnh của binh bộ, nhằm ngăn chặn không cho kẻ nào trong thành của Charlie lọt lưới chạy thoát. Đối với Faustain mà nói, mỗi một quý tộc Charlie đào thoát thành công, đều dẫn đến tổn thất cực lớn. Ngoại trừ nơi này, những địa phương khác hẳn là cũng có bố trí các đội quân tương ứng phong tỏa, Locke sở dĩ không trực tiếp mang theo đám người Grace ra khỏi thành, chính là sợ gặp phải những quân đội khác dò xét, một mình hắn không thành vấn đề, nhưng ba nàng Grace chắc chắn sẽ bị kiểm tra cẩn thận. Sở dĩ lãnh chúa Kedozi ra lệnh cho đội kỵ binh phong tỏa nơi đây là bởi vì kỵ binh không thích hợp để “xét nhà” trong thành thị, với sức nặng của chiến mã và áo giáp kỵ sĩ, tốc độ đột kích vào các ngôi nhà sẽ chậm hơn rất nhiều. Kỵ sĩ Will bắt đầu trò chuyện phiếm với Locke một lúc. Hắn cũng khá xem trọng Locke, vốn xuất thân là một thường dân mà có thể lăn lộn lên chức trung đội trưởng cũng đáng để kỵ sĩ Will để mắt tới, mà lại hiện tại hắn còn được binh đoàn trưởng thậm chí cả công chúa đặc biệt chiếu cố, tiền đồ tương lai sáng lạn vô cùng. Bọn hắn chuyện trò từ nhiệm vụ hiện tại, đến chi tiết huấn luyện kỵ sĩ, cuối cùng đến động tĩnh của các quân đoàn lớn sau khi phá thành, Hiệp sĩ Will vốn không phải là người nói nhiều, nhưng đối với Locke, kỵ sĩ Will vẫn có chút kiên nhẫn. Khi nói đến gia tộc của tam đại Hầu tước Charlie, kỵ sĩ Will bỗng ngập ngừng. - Gia tộc của tam đại Hầu tước đều được quân đội cử đến bao vây và trấn áp. Gia tộc của Hầu tước Clark thuộc quân đoàn Hùng Ưng xử lý, còn gia tộc của Hầu tước Campbell là quân đoàn Hùng Phong. Ta nghe nói đây là khẩn cầu của những binh sĩ thuộc quân đoàn Hùng Phong. Kỵ sĩ Will vừa nói vừa chậc lưỡi, dường như đã thấy trước thảm kịch sẽ xảy ra với nhà Hầu tước Campbell. Locke từng nhìn thấy quân đoàn Hùng Phong từ phía xa xa trước khi bắt đầu tham chiến, đại bộ phận binh sĩ bên đó trông không khác quân đoàn Hùng Ưng là mấy, nếu như buộc phải tìm ra điểm khác biệt, có lẽ là biểu lộ trang nghiêm cùng khí thế cao ngất sẵn sàng chiến đấu đặc thù của quân đoàn Hùng Phong. Locke thật sự không nghĩ tới nhóm binh lính ấy lại có thể tạo nên kỳ tích “đồ thành” man rợ đến vậy, những tên binh sĩ này mỗi người đều ít nhất đã cướp đi sinh mạng của hai dân thường, bàn tay dính đầy máu tươi. Tình nghĩa giữa Hầu tước Wood cùng các binh sĩ quân đoàn Hùng Phong thật sự tốt như vậy sao, Locke chưa từng gặp vị Hầu tước Wood này, cho nên cũng không biết tính cách hắn mị lực tới đâu. - Nhưng chắc cũng sẽ không làm quá ác đâu, dù sao hoàng tử cũng ở đây. Kỵ sĩ Will cười nói. - Đoán chừng gia đình Hầu tước Campbell sẽ bị đồ sát một nửa, liền bị hoàng tử ngăn lại thôi. Ngữ khí của kỵ sĩ Will không chút cấn gợn khi nói mấy lời này, còn Locke thì lạnh hết sống lưng. Hắn quả thực đã giết không ít dân Charlie man rợ, nhưng bọn hắn đều là quân nhân chuyên nghiệp, đối với người bình thường Locke cơ hồ không hề động thủ. Về phần gia tộc Hầu tước Philip, kỵ sĩ Will không đả động tới Locke cũng đoán được là do quân đoàn Hùng Sư chiếm cứ, Hầu tước Philip là Hầu tước vương quốc Charlie cuối cùng còn sống sót, đồng thời là một đại nhân vật được mệnh danh là “Thần Tài”, nhà của Hầu tước Philip không chỉ là mảnh đất màu mỡ ở vương đô, và cũng chỉ có quân đoàn Hùng Sư do hoàng tử Kensell chỉ huy mới có tư cách bao vây và trấn áp. Có đánh chết kỵ sĩ Will cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng tên trung đội trưởng đang đứng trước mặt mình, vừa mới ra khỏi cửa hông của dinh thự Hầu tước Philip vài giờ trước. Đoán chừng rằng không lâu sau khi mấy người Locke rời đi, binh sĩ của quân đoàn Hùng Sư cũng kéo tới bao vây lấy phủ Hầu tước. Tán gẫu với kỵ sĩ Will cũng không có ý nghĩa gì, Locke cũng nhìn ra kỵ sĩ Will không phải người thích nói chuyện phiếm, liền biết ý chào hỏi, sau đó suất lĩnh một chi tiểu đội mười kỵ binh tuần tra chung quanh. - Gọi George đi cùng ngươi, tiểu tử này cũng thông minh lắm. Kỵ sĩ Will đề nghị. - Rõ! Locke đáp lại với giọng điệu hờ hững. George là con trai của John, lão quản gia của lãnh chúa Kedozi. Chỉ có một số ít người trong doanh trại biết chuyện này và kỵ sĩ Will là một trong số đó. Năm xưa hắn cùng lãnh chúa Kedozi xông xáo khắp nơi ở đế quốc Omor, và gặp John tại nơi giao dịch nô lệ. Sau khi được lãnh chúa Kedozi chi tiền giải cứu, John đã đi theo lãnh chúa cho đến tận bây giờ, vị lão giả nhiều năm trung thành, có giao tình rất tốt với bọn hắn, cho nên kỵ sĩ Will cũng rất chiếu cố trưởng tử của John là George. Ngoài chuyện thường xuyên chỉ điểm, còn cho hắn một chức vụ tiểu đội trưởng nho nhỏ. Locke sau khi gặp George cũng vô cùng kinh ngạc, lúc này hắn mới biết, hóa ra trong doanh đội của bọn hắn cũng có người chưa lên chức trung đội trưởng đã được tu luyện đấu khí. Kỵ sĩ thực tập sơ cấp như Locke rõ ràng có thể cảm nhận được, tên đang đứng trước mặt chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng thực lực lại rất khá, chí ít cũng ở cấp thực tập đỉnh phong. Đây là một cường giả ngang hàng với nhóm Yorkshire đại thúc, huống chi tuổi còn trẻ như vậy. Cưỡi chiến mã, Locke bảo George gọi người của mình đi theo hắn. Hắn dự định đi dạo xung quanh, để cho những người khác nhìn thấy hắn, rằng hắn luôn ở trong trung đội kỵ binh đêm nay. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 125.