Chương 127: Hỗn Loạn

Đại điện vương cung thường là nơi quốc vương nghị sự cùng các quan đại thần và quý tộc, mà cửa trước một khi bị công hạ, có thể nói rằng cung điện của Charlie đã hoàn toàn mở cửa cho binh lính của Faustain tràn vào. - Đi thôi, chúng ta vòng ra cửa trước! Hoàng tử Kensell thúc ngựa, dẫn theo nhóm tướng lĩnh đi tới cửa trước, hắn muốn tận mắt chứng kiến vương quốc Charlie diệt vong, hắn muốn cắm lá cờ của Faustain trên đỉnh vương cung Charlie bằng chính đôi tay của mình. Bây giờ là ngày mà trận chiến quyết định giữa hai quốc gia kết thúc, hầu hết các cao tầng của quân đội của Faustain đều tập trung ở hai bên cánh của Hoàng tử Kensell, một nhóm người đang trùng trùng điệp điệp hùng hổ tiến về phía vương cung Charlie. Khi quốc vương Charlie đi đến cổng trước của cung điện, những thủ vệ quân còn lại của Charlie vẫn đang dục huyết phấn chiến với đội công thành của Faustain. Mặc dù có sự khác biệt rất lớn về nhân số, nhưng những tàn dư của Charlie này vô cùng ác liệt. Đây là tầng lớp tinh nhuệ duy nhất còn lại của Charlie. Có câu “song quyền nan địch tứ thủ”, cho dù những thủ quân Charlie có chống trả quyết liệt đến đâu, nhưng khi phải đối mặt với đội quân Faustain với nhân số gấp mấy lần mình, chỉ có thể để biển người nhấn chìm, ngay đến cơ hội kêu gào cũng chẳng có. Ngay khi quốc vương Charlie đến gần cửa trước, những gì hắn nhìn thấy là cảnh tượng như vậy: đám đông do vô số binh lính Faustain hình thành đã rất có trật tự chia nhau ra nghiền ép những binh lính Charlie vẫn ngoan cố chống cự. Ngay khi những người lính Charlie đang cố gắng thủ thành sắp bị đội quân Faustain nuốt chửng, bỗng không biết ai đó hô to: - Bệ hạ đến! Những người lính Charlie còn lại bàng hoàng quay đầu về sau, và thấy quốc vương bệ hạ thực sự đang ở gần bọn hắn. Những binh sĩ vốn đã kiệt sức, bỗng một cỗ nhiệt huyết đi theo ngực lại lần nữa bộc phát, chặn đứng đòn tấn công của những binh lính phe địch Faustain. - Cố gắng lên, bệ hạ đang ở ngay sau! - Nhất định phải ngăn chặn những tên khốn này và bảo hộ bệ hạ an toàn! - Đứng vững nào! Mỗi một binh sĩ Charlie vẫn còn đứng trên đỉnh thành hừng hực bộc phát đấu chí vô hạn. Thị vệ và tướng lĩnh xung quanh quốc vương thấy vậy, cũng rút kiếm xông lên đầu thành để cùng với binh sĩ thủ thành chống lại Faustain. Mặc dù nhân số của bọn hắn kém xa so với binh lính của Faustain, nhưng chỉ với số ít người như vậy, cùng với bản thân quốc vương Charlie, như thể kích thích mọi nguồn lực cuối cùng trong cơ thể của các binh sĩ thủ thành Charlie. Tương tự như vậy, những người lính Faustain đang bao vây thành đã nhìn thấy vị lão giả phía sau bức tường thành trong bộ áo bào màu vàng lộng lẫy, trên đầu đội vương miện và tay cầm quyền trượng, cho nên không khó để đoán được danh tính của hắn. Phe Faustain từng người như thể nhìn thấy mục tiêu chiến thắng ngay trước mắt, hô hào khí thế dâng cao xông lên đỉnh thành, tay vung trường thương, trường kiếm điêu luyện như múa. Xét về động lực, bọn hắn cũng không thấp hơn nhiều so với các binh sĩ Charlie. Quân công trong quân đội của Faustain có liên quan trực tiếp đến lợi ích của chính mỗi bọn hắn, càng giết được nhiều địch nhân, quân hàm hoặc địa vị quân sự sẽ càng cao, mà số quân công nhận về cũng càng nhiều. Phần thưởng cho quân công của quốc vương Charlie không được cao tầng của Faustain công bố, nhưng gần đây thủ cấp của một vị Bá tước đã được một binh sĩ đổi lấy 1.000 điểm quân công. 1.000 điểm mà đổi sang đồng Diller có giá trị cơ bản nhất, cũng bằng 1.000 đồng Diller vàng. Thủ cấp của quốc vương chắc chắn phải đáng giá hơn Bá tước, đây là suy nghĩ của mọi binh lính Faustain. - Ta muốn cái đầu của lão già đó! Một đại hán phía Faustain vẻ mặt rất hung ác hét lên, tay vung một cái rìu lớn, có vẻ như hắn là trung đội trưởng của một binh đoàn nào đó. Hắn còn chưa dứt lời, đã bị một mũi tên sắt được trang trí tinh xảo đính kèm lông vũ đâm thẳng vào mặt. “Ầm!” Tên đại hán to lớn ngã xuống đất. Trong quân đoàn tàn dư của Charlie vẫn còn khá nhiều binh sĩ có thực lực, trong số đó có một số người là kỵ sĩ thực tập trung cấp, đầu của quốc vương Charlie nào có dễ chém xuống như vậy. Nhưng sự nguy hiểm đơn thuần này không thể cản trở sự nhiệt thành của những binh sĩ Faustain kia. Thi thể của gã đại hán vừa ngã xuống biến thành bàn đạp cho những binh sĩ theo sau, càng lúc càng nhiều binh lính Faustain lao đến cổng trước chỗ quốc vương Charlie đang đứng. - Hắn là của ta! - Đừng để hắn chạy thoát! - Mau đuổi theo, mau! - Ở đó, hắn ta ở đó! ... Phần lớn binh lính của Faustain chiến đấu ở đây đều là binh đoàn chính quy của ba đại quân đoàn, có rất ít quân tư nhân quý tộc trà trộn bên trong. Những binh lính của những quân đoàn chính quy này khác với nhóm Locke về cơ bản là quân tư nhân lệ thuộc quý tộc, những kẻ có thể thỉnh thoảng vui vẻ và kiếm thêm nhiều khoản ở bên ngoài. Đừng nhìn những binh sĩ của binh đoàn chính quy được trang bị tốt hơn, đãi ngộ cũng phong phú hơn, cách duy nhất để bọn hắn có được quân công và phần lớn nguồn tài chính của bọn hắn đều đến từ vài đồng quân lương mà thôi. Giờ nhìn thấy ngọn núi vàng di động là quốc vương Charlie, không ai trong số binh sĩ Faustain muốn bỏ lỡ vị trí đầu bảng này. Sự điên cuồng của binh lính Faustain đã khiến cho hàng phòng ngự của cửa trước cung điện bị phá vỡ trong thời gian ngắn, một khi cửa trước bị phá vỡ, trong cung điện Charlie sẽ không còn gì để bấu víu, trận địa lập tức rơi vào hỗn loạn. Phía sau cửa trước là một quảng trường rộng rãi, ngày thường các quý tộc và đại thần của Charlie đều đi qua quảng trường này để rời cung điện sau khi xuống triều, bọn hắn từng cùng đồng liêu trò chuyện cười đùa, nhưng bây giờ chỉ còn máu tươi tứ chi bay tứ tung mọi nơi. Vô số binh lính Faustain đã bao vây lấy nhóm binh sĩ Charlie ngoan cố cuối cùng, còn quốc vương Charlie hiện tại đứng ở trung tâm của vòng vây. Trường bào hoa lệ của bệ hạ không biết từ lúc nào đã nhuốm đầy máu, chiếc vương miện trên đầu cũng không ít lần bị xô lệch, tuy rằng chật vật không ít, nhưng quốc vương vẫn giữ được phong độ cơ bản nhất. Đứng phía sau quốc vương là Hầu tước Philip cầm một thanh trường kiếm, dưới chiếc áo mãng xà của Hầu tước là một chiếc áo giáp tằm vàng mỏng, chính chiếc áo giáp tằm này đã cứu sống Hầu tước Philip. Hầu tước Philip dù gì cũng là kỵ sĩ thực tập cao cấp, vừa rồi cũng bị không ít cao thủ trong quân đội Faustain nhắm lấy, vết chém dài kéo từ lưng xuống eo chính là bằng chứng rõ cho điều đó. Nếu không có bộ giáp quý giá này bảo hộ, Hầu tước Philip đoán chừng đã bị các cao thủ ẩn trong đám binh sĩ bình thường vừa rồi chặt xác phanh thây. Tàn quân Charlie bị bao vây ở trung tâm chăm chú nhìn chằm chằm binh sĩ Faustain cách bọn hắn không đến hai bước, quân Faustain cũng hung hăng nhìn lại những tên thất trận Charlie, như là đang nhìn ngấu nghiến lấy con mồi của mình. “Giết!” “Giết!” … Những binh sĩ còn sót lại của Charlie bị bao vây và những binh sĩ Faustain đang vây quanh bọn hắn, sau chưa đầy một giây chạm mắt, tất cả không hẹn mà cùng động thủ, khởi phát công kích cùng tiếng la giết. “Phập!” “Phập”! “Yaaaa!” “Hự!” Trường kiếm vung lên hạ xuống một lượt, tàn dư của Charlie ngả rạp thành một vòng tròn. “Phụt!”… Khi thanh trường kiếm giơ lên lần nữa, lại một nhóm binh sĩ Charlie đang cố gắng thủ thế ngã xuống. Thật đáng tiếc khi trận chiến hoàn toàn không cùng đẳng cấp, những tàn dư của binh sĩ Charlie, ngay đến giãy giụa chống cự cũng chật vật đến thảm thương. Bọn hắn giờ không còn thành trì vững chắc để dựa vào, đối mặt với binh lính của Faustain đông gấp mấy chục lần quân mình, bọn hắn thực sự tuyệt vọng lắm rồi. Hiện giờ chỉ có hai đến ba trăm lính Charlie còn sót lại trong quảng trường, trong khi đó binh sĩ phe Faustain có tận gần mười nghìn người. Liên tiếp hai đợt công kích, nhân số binh lính Charlie lần nữa bị thu hẹp lại, chỉ còn lại không đến năm mươi người, binh lính phổ thông gần như chết sạch, hiện vẫn còn đứng vững đều là tướng quân hoặc quý tộc mặc áo giáp. Khuôn mặt quốc vương Charlie dính bê bết máu đỏ tươi, vẫn đứng đó nghiêm trang cùng cây quyền trượng, lão giả này lưng thậm chí còn thẳng hơn hầu hết các quý tộc Charlie có mặt ở đó. Tiếng máu chảy xuống từ mặt quốc vương nghe kêu “tí tách”, không biết là máu của chính hắn hay máu của người khác. Cây quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của quốc vương cũng nhuốm vệt máu đỏ tươi, trên đó còn dính một ít não và máu của binh sĩ đáng thương nào đó, xem ra quốc vương bệ hạ cũng không phải là người bình thường. Hầu tước Philip ở bên kia đang ho không ngừng, kèm theo tiếng ho là một ít máu phun ra từ miệng của Hầu tước. Không giống như quốc vương được bảo vệ nghiêm ngặt ở trung tâm, vị Hầu tước điện hạ này cũng là mục tiêu hàng đầu của binh lính Faustain, cái đầu của một Hầu tước giá trị cũng không nhỏ. “Bộp! Bộp! Bộp!” Đúng vào lúc tình cảnh đang căng thẳng nhất, bỗng một tràng vỗ tay vang lên, những binh sĩ Faustain nhận ra bèn có ý thức nhường một lối đi cho những vị phía sau bước qua. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 127.