Chương 130: Vơ Vét

Niềm vui cuồng hoan của những binh sĩ Faustain kéo dài liên tục trong ba ngày và tất nhiên không phải là không có gì ngoài ý muốn xảy ra trong ba ngày này. “Đùng!” Vào ngày thứ hai, trong phủ của Hầu tước Philip ở thành Otis đã xảy ra một vụ nổ lớn, gây thương vong gần 100 người cho quân đoàn Hùng Sư phụ cận, khiến cho binh đoàn đang vơ vét vô độ bớt phóng túng đi một chút. Không ai muốn đột ngột bị nổ tung xác văng lên trời. Sau khi đội Ma pháp sư theo dõi can thiệp vào cuộc điều tra, bọn hắn kết luận rằng có hàng chục viên đạn Ma Tinh Pháo được chôn dưới dinh thự của Hầu tước Philip. Những viên đạn Ma Tinh Pháo này như thể đã được cài hẹn giờ, chúng sẽ tự nóng lên và phát nổ vào một thời điểm nhất định. Ngay cả khi vị Hầu tước này đã chết, hắn vẫn “thiết đãi” quân đội Faustain một bữa no đủ. Nó không chỉ gây ra thương vong không cần thiết mà dinh thự của Hầu tước Philip sau vụ nổ này cũng trở thành đống đổ nát, sự rối loạn nguyên tố do vụ nổ đạn Ma Tinh Pháo gây ra khiến ngay cả sắt thép cứng rắn cũng khó để chịu đựng được. Của cải không đếm xuể của gia đình Hầu tước Philip đã tan thành mây khói với một vụ nổ, đây là dinh cơ của vị Hầu tước được mệnh danh là “Thần Tài” đấy. Bên cạnh đó còn có một điều nữa mà hầu hết những người lính bình thường không biết. - Mật đạo? Hoàng tử Kensell nghi hoặc nhìn Ma pháp sư trước mặt. Vị Ma pháp sư này tầm khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo trường bào màu xanh, ống tay áo nhảy múa trong gió, đây hẳn là một vị ma pháp sư Phong hệ. - Đúng vậy, chính ngay dưới lòng đất ở hậu hoa viên tại cung điện. Vị ma pháp sư đó đáp. Địa cung dưới lòng đất mà vương tộc Charlie sơ tán được phát hiện vào đêm Faustain công hạ được vương cung. Hoàng tử Kensell cũng không nghĩ sẽ có thể một mẻ hốt gọn vương tộc Charlie, là một gia tộc đã cai trị vương quốc Charlie rộng lớn hàng trăm năm, mà lại thêm vào thực lực ma pháp phồn thịnh của Charlie, hoàng tử không hề bất ngờ khi bọn hắn có thể chạy trốn. Có điều hoàng tử không quá bận tâm tới chuyện này, dù sao Charlie đã thua, và ngay cả mẫu quốc Omor cũng đã bằng lòng với việc mở rộng lãnh thổ của vương quốc Faustain. Danh chính ngôn thuận như vậy, thì dù xổng mất một ít cá lọt lưới cũng không ảnh hưởng tới toàn cục. Ngoài việc hầu hết các thành viên vương tộc Charlie chạy thoát, vào ngày phá thành, một đoàn xe bao gồm nhiều quý tộc từ Charlie cũng xông ra khỏi vòng vây. Mặc dù hoàng tử sau đó đã gửi một đoàn kỵ binh để đuổi theo, nhưng nhiều quý tộc vẫn tháo chạy an toàn. Đây chỉ là những tổn thất nhỏ, hiện tại hoàng tử Kensell không có thời gian để giải quyết những chuyện ấy, nhiệm vụ cấp bách nhất chính là dập tắt bạo loạn ở thành Otis. Sau khi chiếm được thành, trong thành Otis cho đến nay đã xảy ra rất nhiều vụ cướp bóc, đốt phá, đả thương, lăng nhục… những chuyện như thế này thực sự không phải do binh lính Faustain làm, mà tất cả đều do một số lưu manh và những người có động cơ ở thành Otis gây ra, ngược lại mọi tiếng xấu đều đổ lên binh sĩ Faustain. Quân đội của Faustain đã liên tiếp treo cổ hơn chục kẻ bạo loạn, nhưng tình hình vẫn chưa lắng xuống mà ngày càng căng thẳng, cư dân của thành Otis hiện đang rất thù địch với những người lính Faustain đã chiếm lĩnh vương thành của bọn họ. Dù sao đây cũng là một thành phố lớn với dân số hơn 100 nghìn người, quân đội của Faustain không thể giết quá nhiều người, bọn hắn còn cần tiếp tục thống trị nơi này về sau. Sau mười hai mươi năm nữa, những người này rồi sẽ trở thành dân của Faustain, hoàng tử Kensell nghĩ sâu hơn, với tư cách là một quân nhân, không phải lúc nào đồ đao cũng có thể khuất phục người chống lại mình. Mặt khác, hai ngày nay Locke sống khá thoải mái, hắn cùng kỵ sĩ Will suất lĩnh trung đội kỵ binh lần lượt đi diệt phú thương cùng các gia tộc tiểu quý tộc. Đúng là binh lính Faustain sẽ không động tay chân với dân thường, nhưng những quý tộc đầu to và phú thương giàu có thì khác, chưa kể không ai quan tâm đến việc bọn hắn làm, ngay cả thường dân Charlie vô tình bắt gặp cảnh binh đoàn Faustain cướp sạch quý tộc Charlie, cũng sẽ thầm vỗ tay trong lòng kêu hay. Xung đột giữa dân thường và quý tộc bất kể là ở quốc gia nào, đều luôn tồn tại. - Làm sao ngươi biết vị trí của những con cừu béo này. Kỵ sĩ Will tò mò hỏi Locke đang cưỡi ngựa thong dong đi bên cạnh. Binh lính của đội kỵ binh vây quanh hai người đi tới đi lui, lúc này ai nấy đều vui vẻ khiêng từng kiện đồ vật, chiến mã bận rộn chở vô số hàng hóa, người cũng tay chân tất bật. Locke dựng thẳng mũ giáp, khiêm tốn đáp: - Do gặp may thôi, may mắn ấy mà! - Nhưng không thể lần nào vận khí cũng tốt đến kinh ngạc như vậy chứ? Kỵ sĩ Will hiển nhiên không tin, hai ngày nay Locke dẫn binh sĩ của trung đội kỵ binh vừa đi vừa về bôn tẩu tại thành Otis, tịch thu được thu hoạch, chính ngay đến cả quý tộc như kỵ sĩ Will cũng nhìn líu lưỡi không thôi. - Ừm, ta thông qua một chút chi tiết phát hiện ra. Locke không nói rõ là chi tiết gì. - Ồ! Kỵ sĩ Will trầm ngâm nghĩ, lần này hắn tin rồi, chỉ có năng lực quan sát nhạy bén như vậy mới có thể giải thích hiện tượng này. Sau khi nghĩ thông suốt, kỵ sĩ Will càng thêm coi trọng Locke. Mỗi người thành công đều có lý do riêng đằng sau. Chẳng trách Locke được binh đoàn trưởng thậm chí cả công chúa Angelina tán thưởng, trước đây kỵ sĩ Will vẫn luôn cho rằng Locke gặp vận may, vừa vặn cứu được Angelina công chúa mà thôi. Hiện giờ hắn không còn nghĩ như vậy, Locke quả nhiên là người có năng lực. Chưa kể đến những thứ khác, hắn dẫn những binh sĩ trung đội kỵ binh đi thu giữ được của cải trong hai ngày qua trị giá hàng chục nghìn Diller bạc. Cuối cùng, số tiền chia đều cho hai trung đội trưởng ít nhất cũng mỗi người 10 nghìn. Kỵ sĩ Will, là một quý tộc với danh hiệu Kỵ sĩ, có hai trang viên và một ngôi làng là lãnh thổ đứng tên hắn, mà giá trị do trang viên và lãnh thổ tạo ra cho kỵ sĩ Will trong một tháng cũng chỉ mới ngót nghét chưa đến 10 đồng Diller. Mười nghìn đồng Diller bạc quy đổi thành đồng Diller vàng cũng được gần một trăm, đối với kỵ sĩ Will mà nói đã là hời to, huống chi mới có hai ngày, tương lai nhất định sẽ còn thu hoạch tiếp. Về phần vì sao Locke có hỏa nhãn kim tìm là trúng nơi có vàng như vậy, công lớn cũng đều nhờ hai nàng Grace và Lafite sinh sống đủ lâu tại thành phố này chỉ điểm cho. Mặc dù Grace là tiểu thư thuộc hàng thượng tầng của vương quốc, nhưng thành Otis này vẫn có một số tiểu quý tộc sinh sống nhờ cây đại thụ chống lưng phía sau. Grace tùy tiện chỉ ra một số địa điểm, tất cả đều là quý tộc cấp Huân tước trở xuống, kỵ sĩ Will và Locke cũng ra tay vừa phải, không khơi dậy lòng ghen tị của thượng tầng, cũng không vượt quá phạm vi khả năng của bản thân. Lafite biết rõ vị trí các khu nhà giàu, nhà của quý tộc đại bộ phận đều là thủ công mỹ nghệ, Locke và kỵ sĩ Will đều là những người thô kệch, lấy những thứ đó cũng vô dụng, cơ hồ đều bán rẻ cho thương đội lãnh chúa. Nhưng nhà của người giàu lại là một chuyện khác. Khu nhà giàu vàng ròng bạc trắng không ít, tỷ lệ trao đổi có thể chấp nhận được, so với những món đồ cổ và đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo, hai người có căng mắt ra cũng không thể đoán nổi giá trị của chúng, Locke và kỵ sĩ Will rõ ràng là thích những đồng tiền vàng hơn. Nói về ba nàng Grace, vào ngày thứ hai khi thành bị công hạ, Locke đã dành thời gian để đi đón họ. Trên đường đi Grace cùng Lafite đều rất trầm mặc, Locke cũng không biết nên làm như thế nào để an ủi các nàng, Christine mặc dù còn nhỏ tuổi và trông vẫn hoạt bát, nhưng Locke cũng có thể nhìn ra trong lòng nàng ẩn hiện nỗi bi thương chua xót. Locke hai tay nắm chặt tay Grace và Christine, hắn đã thực hiện xong lời hứa của mình. Locke tình cờ ở bên cạnh Grace và Christine khi phủ của Hầu tước Philip bất ngờ phát nổ. Từ xa xa vẫn có thể nhìn thấy khói đặc bốc lên trong thành, nghe được tiếng nổ vang, Grace hai mắt nặng trĩu, Christine càng là khóc ròng hai hàng nước mắt lã chã rơi, tiểu Christine đã sớm đoán được đó là dấu hiệu cho điều gì. - Ta không sao, ca ca. Christine lau đi nước mắt chớm bờ mi, quay sang nói với Locke đang chuẩn bị an ủi mình. Locke mấy ngày nay không thấy Angelina, vừa mới chiếm được thành Otis, Angelina hiện cũng là một trong những cao tầng, cho nên bận rộn đến hôn thiên ám địa, là thân muội của hoàng tử Kensell, thủ lĩnh cấp cao nhất ở đây, thế nên nhất cử nhất động của công chúa đều có người quan tâm theo dõi. Nếu Angelina không có cơ hội đến gặp Locke, hắn cũng vẫn rất vui vẻ mỗi ngày đi chơi cùng nhóm Grace, Akano. Trong mấy ngày sau chiến tranh, mặc dù hắn vẫn cai nghiện trong vài ngày đầu tiên, nhưng thời gian gần đây hắn lại nới lỏng bản thân, trở lại nhịp độ như trước. Trung đội của Locke là những người khởi hành từ quân doanh vào buổi sáng để đi vơ vét trong thành Otis, cặm cụi miệt mài tới tận khi mặt trời sắp lặn mới quay trở lại. Kết thúc một ngày thu thập, Locke tạm biệt kỵ sĩ Will, rồi dắt ngựa về quân trướng của mình. Khi đi ngang qua doanh trại của các trung đội khác, hắn phát hiện trung đội ba của nhóm Hans, còn cả trung đội hai của Yorkshire đại thúc đều chưa quay trở lại. - Vẫn còn đang phấn đấu cơ à! Locke mỉm cười nói. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 130.