Chương 129: Trận Chiến Cuối Cùng (hạ)

Sự chênh lệch giữa cấp một và cấp hai quá lớn, Kỵ sĩ Roma vừa mới đột phá, nếu như yên ắng mấy năm, có lẽ đã hoàn toàn thích ứng với thực lực Kỵ sĩ cấp hai, đoán chừng Ma pháp sư Karida cũng không phải là đối thủ của Kỵ sĩ Roma. Đại sư Karida đã già rồi, tuổi thọ đại khái cũng không còn tới 150 tuổi, nếu như không thể lại đột phá, hơn trăm năm sau rất có thể sẽ biến thành một nắm đất vàng. Kỵ sĩ Roma lại không giống vậy, hắn vừa mới tấn thăng thành sinh vật cấp hai, dựa trên cơ sở nguyên bản, càng là phẩm chất thăng hoa. Kỵ sĩ Roma mặc dù không thể đồng thọ cùng đại địa, nhưng nếu để so với một tên Kỵ sĩ cấp một chỉ có hơn hai trăm năm tuổi thọ thì trọn vẹn tăng vọt lên gấp năm lần. Kỵ sĩ cấp hai tuổi thọ theo lý thuyết là 1500 năm, đương nhiên cũng chỉ là trên lý thuyết, đại bộ phận Kỵ sĩ tu luyện tốt đều có thể sống hơn nghìn năm mà không có vấn đề gì. Vương quốc Faustain, đã đến lúc thống nhất đại hưng! … Trong cung điện, cuộc chiến đã ngừng lại. Quốc vương Charlie đã bị binh lính của Faustain chặt thành từng mảnh, nhiều binh lính còn chộp lấy một mảnh thi thể của vị lão quốc vương, hào hứng chuẩn bị nhận phần thưởng hậu hĩnh sau trận chiến. Một số binh lính không cướp được đã lợi dụng lúc người khác không chú ý, hoặc cướp đi, hoặc đánh nhau dữ dội để chiếm lấy, tình cảnh tượng vô cùng sôi nổi. Trong khoảng thời gian hỗn loạn này, Hầu tước Philip hiếm khi được lưu lại toàn thây, chỉ là một vết rạch từ quai hàm đến cổ, Hầu tước cũng không cảm thấy quá đau đớn, cứ như vậy mà mất đi ý thức. Trời đã sáng dần, tia nắng đầu tiên từ phía đông chiếu vào, hoàng tử Kensell bước đến chỗ vương cung đại điện, bóng lưng được ánh nắng sớm thẳng tắp kéo dài. Một thanh bội kiếm cắm vào ngai vàng, dưới sự gia trì của Khuếch Âm Thuật, Ma pháp sư đã đưa giọng nói của hoàng tử Kensell vang vọng khắp thành phố Otis. - Quốc gia Charlie đã bị diệt vong! Đấu khí dâng cao trong lồng ngực, khiến giọng nói của hoàng tử Kensell tràn ngập nhiệt huyết và đam mê. Cuộc chiến tranh kéo dài giữa hai quốc gia cuối cùng đã kết thúc với sự hủy diệt của vương quốc Charlie. Vào lúc này, vô số tin tức xung quanh thành phố Otis đã được truyền đến các quốc gia xung quanh thông qua các nguồn đưa tin khác nhau. Trong số đó, đế quốc Omor là quốc gia đầu tiên biết tin, gần nửa ngày sau khi lời tuyên bố của Hoàng tử Kensell có hiệu lực, một đoàn sứ giả từ đế quốc Omor đã khởi hành từ đế đô của đế quốc Omor đi tới vương đô của Faustain. Vương quốc Faustain muốn khai cương khoách thổ ở vương quốc Charlie, không thể thiếu sự bổ nhiệm của đế quốc Omor. - Ôi~! - Ôi~! - Ha ha! - A ha ha! - Tuyệt quá! ... Vào lúc này, vô số binh lính Faustain nghe thấy lời tuyên bố của hoàng tử Kensell, phấn khích ném vũ khí ngửa mặt lên trời hò hét. Cuộc chiến này thực sự đã kéo dài quá lâu, cơ hồ hầu như thế hệ trẻ của f đều đã cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho quốc gia. Vào thời điểm mà tuổi thọ trung bình của người thường chỉ là 50 năm, một cuộc chiến kéo dài 6 năm đủ để biến một cậu bé thành thanh niên, thanh niên thành trung niên và trung niên thành lão giả. Mỗi một binh sĩ Faustain khi nghe thấy lời tuyên thệ lay động lòng người của hoàng tử Kensell đều không cầm lòng được mà thét dài một tiếng, đưa hết những gì kìm nén trong lòng bấy lâu nay hắt ra ngoài, nhất là những lão binh, những người chịu ảnh hưởng nhiều nhất. Những binh sĩ như Locke, là những người đã gia nhập quân đội từ những ngày đầu cuộc chiến, cảm thụ đặc biệt sâu sắc và nhiệt liệt vào thời điểm này. - Kết thúc rồi. Locke ở ngoài thành nhìn lên trời thở dài, hắn hướng về phía tây, xuyên thấu qua ánh nắng sáng sớm, ánh mắt hắn tựa hồ xuyên qua núi non, bình nguyên, rừng rậm, đi tới tiểu thôn tọa lạc ở phía tây nam của Faustain. Liệu phụ mẫu và tỷ tỷ có đang chờ hắn ở cổng thôn hay không, Locke không khỏi suy nghĩ. Trong nháy mắt chiến tranh đã kết thúc, tựa như một giấc mộng dài, khóe mắt Locke không biết vì sao lại cay cay, nước mắt kìm nén bấy lâu nay cũng khẽ rơi xuống. Trong cung điện, những tàn dư Charlie còn sót lại đã từ bỏ chống cự. Binh lính Faustain cũng không có làm khó bọn hắn quá nhiều, chỉ cần nhóm người đó buông vũ khí xuống ngồi xổm trong góc, binh lính Faustain cũng sẽ không để ý tới bọn hắn. Hiện giờ binh sĩ Faustain đang vô cùng bận rộn. Hoặc là ôm bình hoa lớn, hoặc là ôm bảo rương gì đó, hoàng cung đích thực là nơi sung túc nhất, khom người tùy tiện nhặt nhạnh gạch đá trên đất cũng là thứ bên ngoài không nhìn thấy được. Tuy là có chút hỗn loạn, nhưng hầu hết binh lính đều rất có trật tự. Dù sao cũng là quân đội chính quy thuộc đại quân đoàn, mặc dù bọn hắn cũng tàng tư đôi chút, nhưng cũng sẽ không làm quá lộ liễu, nhiều nhất là nhét đầy túi mà thôi. Hoàng tử Kensell đã ra lệnh cho ba đại quân đoàn rút khỏi cung điện Charlie một cách có thứ tự, chỉ để lại một hoặc hai binh đoàn tham gia khám xét cung điện. Bên ngoài cung điện thành Otis rộng lớn mới là nơi chốn cuồng hoan nhất cho quân đội Faustain kiếm ăn. Sau khi đại sư Karida từ trên mây bay xuống, hắn bay thẳng đến một địa cung dưới lòng đất ở nơi sâu nhất trong cung điện của quốc vương Charlie. Địa cung dưới lòng đất trống rỗng, chỉ còn lại một đống hỗn độn. Có vẻ như trước đây có không ít người sinh sống tại đây. Đại sư Karida bước vào địa cung điện dưới lòng đất không nói một lời, những cánh cổng đá chặn đường trước mặt hắn nâng lên hạ xuống một cách có ý thức, mở ra một con đường cho đại sư Karida, đây là sự thần kỳ của ma pháp. Cuối cùng khi hắn đến được phía trong cùng của địa cung dưới lòng đất, một giọng nói yếu ớt của ai đó bỗng khẽ khàng lên tiếng. Sau khi cánh cửa đá cuối cùng được mở ra, tình hình bên trong cũng tỏ tường. Trong đại sảnh rộng chừng 50 mét vuông, có rất nhiều khung kim loại kỳ lạ, xung quanh tứ phía bức tường của căn phòng đều khắc những phù văn hình nòng nọc, ở trung tâm đại sảnh là ba Ma pháp sư đội mũ trùm đầu màu đen đang đứng. Vị Ma pháp sư có vẻ là thủ lĩnh trong ba người nhìn thấy đại sư Karida bước vào sau khi cánh cửa đá mở ra, bèn tiến đến ân cần thăm hỏi: - Thầy! - Ừm. Đại sư Karida đáp. Người chào đón hắn chính là đệ tử cuối cùng, Hoàng Bạch Thuật Sĩ Maris, cũng là đệ tử được trọng dụng nhất của Ma pháp sư Karida. Hai người còn lại là luyện kim học đồ của Maris, cũng có thể được coi là đồ tôn của Karida. - Các thành viên của vương thất đi hết rồi sao? Karida hỏi. - Đều đã đi hết rồi. Maris đáp. Lý do tại sao địa cung dưới lòng đất lộn xộn như này, chính là do các thành viên của vương thất một tháng trước đã liên tục mang theo vô số tài bảo của Charlie, thông qua Truyền tống trận rời đi. - Ừm... Đại sư Karida trầm mặc hồi lâu mới nói. - Chúng ta cũng đi thôi! Đại sư Karida nói rồi niệm ra một câu thần chú hỗn loạn và thần bí, nguyên tố dao động xung quanh đột nhiên trở nên dữ dội, nhưng nơi đây nằm sâu dưới lòng đất, cũng là để tăng thêm biện pháp phòng ngừa, để không ai trong số những binh sĩ Faustain đang ráo riết vơ vét phía trên không phát hiện ra động tĩnh dưới lòng đất. Một điểm sáng trắng xuất hiện từ trung tâm của cánh cửa kim loại ở chính giữa đại sảnh, cuối cùng điểm sáng mỗi lúc một lớn thêm, biến thành một cơn lốc màu trắng và ổn định trong khung cửa kim loại. Truyền tống môn chỉ có thể được kích hoạt 5 lần một ngày, nhưng đấy là hạn chế với các Ma pháp sư bình thường, đại sư Karida rõ ràng không nằm trong hàng ngũ thấp kém đó. Nhìn quanh nơi đây lần cuối, đại sư Karida bước vào trận pháp truyền tống đầu tiên, theo sau là hai đồ tôn của hắn, và cuối cùng là Ma pháp sư Maris. Nói về tình cảm của mình dành cho Charlie, Maris cũng cảm thấy vô cùng lưu luyến, hắn là một con dân Charlie chính gốc, từ khi mới bắt đầu đặt chân lên con đường tu luyện ma pháp, hắn đã luôn muốn cống hiến cho quốc gia. Trong gần mười năm trở lại đây, lực lượng ma pháp của Charlie vô cùng cường thịnh, ngoại trừ trụ cột chính của Charlie là đại sư Karida, ba mươi phần trăm tiến bộ còn lại đều nhờ một tay vị luyện kim thuật đã không tiếc công sức cống hiến và sáng tạo. Ma pháp sư Maris lấy tay chạm vào nền đất với tâm trạng phức tạp, hắn bốc một nắm đất bỏ vào chiếc nhẫn không gian của mình, sau đó theo chân thầy tiến vào Truyền tống trận. Khoảnh khắc đại sư Maris bước vào Truyền tống trận, cơn lốc trắng biến mất. Tại thành Otis, lễ hội cuồng hoan của phe Faustain kéo dài tận ba ngày, ba ngày này tượng trưng cho sự sụp đổ của triều đại cũ và sự xác lập cho một thời đại cai trị mới bắt đầu. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 129.