Chương 134: Trên Đường Về

Locke vung roi, cưỡi chiến mã dưới hông phi nước đại trên con đường đất trong núi. Cùng với hắn có gần một trăm kỵ binh, dẫn đầu chính là Lãnh chúa Kedozi. Hắn và Kỵ sĩ Will chia nhau ra ở hai bên cánh trái và phải, chỉ cách Lãnh chúa phía sau khoảng nửa người, một nhóm kỵ binh đang “vừa chạy vừa giẫm” hoành hành không chút kiêng kỵ. Khi đến một con dốc, Lãnh chúa Kedozi kéo dây cương ngựa rồi dừng lại trước, đội kỵ binh phía sau cũng nhanh chóng dừng lại. - Chúng ta đến đâu rồi? Lãnh chúa Kedozi nghiêng người hỏi. Locke từ bên trong áo giáp lấy ra một tấm da cừu cuộn, mở ra nhìn một hồi, sau đó cất đi, đáp: - Phía trước là trấn “Aimo”, còn cách khu chiếm lĩnh Peters hai ngày đường. Bản đồ này là bản đồ quân sự chuyên dụng của Faustain, bên trong ghi chép tương đối chi tiết. Locke không biết nhiều chữ, nhưng một vài địa danh cơ bản thì hắn vẫn đọc được. - Được. Lãnh chúa Kedozi gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó tùy ý chỉ vào một tên binh lính nói: - Ngươi, vòng ra sau đoàn kỵ binh báo cáo đi, rằng hết thảy đều bình thường. - Rõ! Binh sĩ quay đầu ngựa chạy về phía đám người đằng sau. - Đi thôi. Lãnh chúa Kedozi thúc mông ngựa, dẫn đầu đội kỵ binh đi tiếp. Đã hơn một tuần kể từ khi hắn rời khỏi liên hợp quân doanh, Locke phát hiện ra quân đội được điều về vương quốc bao gồm hai trung đoàn kỵ binh từ quân đoàn Hùng Sư và quân đoàn Hùng Ưng, cùng một chi bộ binh thuộc quyền quản lý của mỗi quân đoàn. Trung đoàn kỵ binh thì không cần phải nói, nhưng binh đoàn bộ binh cũng là binh đoàn một, tinh nhuệ nhất của hai đại quân đoàn. Điều này khiến Locke không khỏi sinh lòng hoài nghi, bọn họ thật sự chỉ là hồi hương sao? Động thái gần như điều động quân đội tinh nhuệ nhất của hai quân đoàn trở về này đã thu hút sự chú ý của nhiều người biết quan sát như Locke. Đương nhiên, lúc này Locke không còn cách nào khác vẫn là phải tuân theo mệnh lệnh cấp trên. Trung đội kỵ binh hiện tại của doanh trại bọn hắn di chuyển cùng với trung đoàn kỵ binh của quân đoàn Hùng Ưng, trung đội bộ binh di chuyển cùng binh đoàn một. Nhiệm vụ của trung đội bọn hắn bây giờ là trở thành đội tiên phong cho những đội hồi quốc của quân đoàn Hùng Ưng, đi trước toàn quân. Suốt cả chặng đường đi đều là địa bàn những khu vực chiếm lĩnh. Hầu như mỗi một trấn đều lưu lại binh lính Faustain chiêu đãi, độ an toàn và thoải mái hẳn là khá cao. Dù có thế nào Locke cũng cảm thấy một tuần qua hắn đều là đang du sơn ngoạn thủy. Lúc trước bận đánh nhau Locke cũng không có thời gian để ý, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện Charlie có rất nhiều mỹ cảnh đẹp không kém Faustain là bao. Vào buổi tối, đội kỵ binh cuối cùng đã đến thị trấn nhỏ tên là Aimo, quân đồn trú Faustain ở lại thị trấn đã dành cho đội kỵ binh một sự chào đón nồng nhiệt. Họ đã nhận được tin báo trước rằng một trong những đoàn quân trở về sẽ đi ngang qua thị trấn nhỏ này. Tại sao lại nói một, bởi vì quân đoàn Hùng Sư và quân đoàn Hùng Ưng đi riêng, một tuyến đi về phía nam và một tuyến đi về phía bắc, mặc dù điểm đến của cả hai đều là khu chiếm lĩnh Peters. Trung đội của Locke với tư cách là nhóm tiên phong, không chỉ nhận được sự hiếu khách khoản đãi của những binh sĩ lưu thủ ở đây, mà Lãnh chúa Kedozi và các tướng lĩnh đóng quân ở đây còn có nhiệm vụ, đó là đi tìm một địa điểm bên ngoài thị trấn, đủ để bố trí chỗ nghĩ cho gần 10 nghìn binh sĩ quân đoàn Hùng Ưng đến sau. Đoán chừng phải đến khi trời tối hẳn đại đội mới tới đủ. - Locke đại ca, đi vui vẻ một chút đi? Binh sĩ trong trung đội kỵ binh đã rất quen với Locke, vài tên gia hoả nóng lòng không chịu nổi bèn trực tiếp tiến lên lôi kéo hắn. Cái gọi là “vui vẻ” chính là uống rượu và tìm phụ nữ. Trong lúc Lãnh chúa đi vắng, không ai quan tâm đến họ, chỉ cần một trong hai người là Locke hoặc kỵ sĩ Will gật đầu, bọn hắn có thể cuồng hoan ngay lập tức. - Không, ngươi đi đi. Locke lắc đầu từ chối, mấy ngày nay hắn cùng những binh lính này uống rượu say sưa mấy lần, cho nên Locke đêm nay không muốn đụng tới rượu chút nào. Về phần nữ nhân, hắn có Akano, Grace thậm chí cả Angelina, ba nàng đều là quốc sắc thiên hương, cho nên Locke đối với phụ nữ bình thường không có mấy hứng thú. - Vâng. Không mời được Locke, những binh lính này hiển nhiên cũng không cao hứng như lúc đầu, từng tốp năm tốp ba chia nhau đi vào trong trấn. Về chuyện tại sao không mời kỵ sĩ Will, đơn giản là bọn hắn không dám đùa với lửa, đại bộ phận binh lính trong đội kỵ binh đều do kỵ sĩ Will huấn luyện, kỵ sĩ Will có thể ngầm đồng ý cho hành vi lười biếng của binh lính đã là không tệ rồi, chứ đừng nghĩ tới Will đại nhân sẽ thông đồng làm bậy cùng bọn hắn. - Đừng chơi lâu quá! Locke nhắc nhở binh lính còn chưa đi xa. Cuối cùng, thị trấn nhỏ Aimo này đã phải cưa bỏ hoàn toàn một mảnh rừng nhỏ bên ngoài thị trấn, mới có thể đủ chỗ an trí đại đội theo sau. Sau một đêm nghỉ ngơi, bọn hắn tiếp tục lên đường. … Cưỡi ngựa đi trên vùng đất của khu chiếm lĩnh Peters, trên những cánh đồng hai bên đường, từng nông phu đang miệt mài chăm sóc hoa màu trên cánh đồng. - Lúa mì vụ đông được trồng vào tháng 10 năm ngoái, hai tháng nữa là có thể thu hoạch. Lãnh chúa Kedozi khoe chút kiến thức của mình với những binh sĩ xung quanh. Locke một bên nghe, một bên nhìn ngắm cánh đồng lúa mì trải dài như thảm xanh mướt mát trên ruộng lúa mạch, mặc dù nền đất còn dính một ít tuyết chưa tan hết, nhưng những chùm lúa mạch vẫn đứng thẳng tắp như những chiếc cọc tiêu. Locke nghĩ đến mấy mẫu đất của gia đình mình trong thôn, bởi vì Faustain nằm ở phương nam ấm áp, người nhà Locke cũng gieo trồng một năm hai lần, nhưng lúa mì chỉ trồng vào mùa xuân, còn lúa gạo và khoai tây trồng với năng suất cao hơn vào mùa đông. Bánh mì tuy ngon nhưng với tiền đề là không chết đói, phần lớn người dân bình thường để no bụng ăn tết đều chọn trồng các loại thực phẩm giúp no bụng lâu mà còn thu hoạch được số lượng lớn. Không biết ở nhà lúa mì và khoai tây đã thu hoạch xong chưa, trong đầu Locke bỗng phác họa cảnh tượng khi còn bé cùng chị tỷ tỷ và phụ thân làm ruộng: trên không trung bông tuyết vẫn rơi lả tả, tiểu Locke xoa xoa tay, cóng tới độ dậm chân liên tục xuống nền đất, tỷ tỷ Ria cùng lão Locke nắm lấy thuổng sắt bằng đôi tay đỏ cóng, đào lấy thực phẩm cần dùng cho ngày hôm đó từ nền đất cứng như đá. Nghĩ đến dung mạo của tỷ tỷ cùng bộ dáng phụ thân, khóe miệng Locke bỗng hiện lên một ý cười. Còn cả mẫu thân hắn, người phụ nữ luôn lo toan chi tiêu cho gia đình, mệt nhọc làm lụng vất vả cả đời. Lãnh chúa Kedozi vung roi ngựa, dẫn đầu đội kỵ binh và tăng tốc độ tiến lên. Nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn hắn sẽ đến khu chiếm lĩnh Peters vào buổi chiều. Hai ngày trước bộ đội đã đến khu chiếm lĩnh Peters, không giống như con đường đầy đồi núi và rừng cây rậm rạp trước đó, khu chiếm lĩnh Peters là vùng đồng bằng rộng lớn, địa hình của nó đã cho thấy là dễ đi hơn rồi. Và những vùng đồng bằng này hiện cũng được người Faustain trồng vô số loại cây nông nghiệp để thu hoạch lấy tiền tiêu trong năm nay. Quân đội gần 30 nghìn người của Faustain đã đến thành Peters cùng ngày. Quân đoàn Hùng Sư và quân đoàn Hùng Ưng, hai đội ngũ hành quân từ hai tuyến đường khác nhau, một trước một sau lại không hẹn mà cùng đến thành Peters cách nhau chưa đầy nửa ngày, không thể không nói là rất trùng hợp. Cưỡi trên một con ngựa cao, Locke, Hans và Kane sánh bước trên đại lộ của thành phố Peters. Sau khi vào thành phố, Lãnh chúa Kedozi đại thể phổ biến một số việc cần chú ý, sau đó để mọi người giải tán. Tất nhiên, những binh sĩ cần huấn luyện vẫn huấn luyện, cần làm nhiệm vụ trực trong quân doanh vẫn cứ phải làm tròn trách nhiệm. Còn mấy tên trung đội trưởng đều lẻn ra khỏi quân doanh lêu lổng tìm lạc thú bên ngoài. Con chiến mã mà Kane đang cưỡi là nhờ Locke tìm cho. Trong đội kỵ binh số ngựa còn nhiều hơn cả người, len lén lấy một con ngựa rất dễ, đương nhiên cuối cùng vẫn phải trả lại. - Chúng ta đi đâu bây giờ? Hans hỏi. Trong số ba người, hắn là người không có chính kiến nhất. - Đương nhiên là đi đến Phong Nguyệt khu nổi danh nhất, mở mang tầm mắt rồi. Kane dứt khoát nói. Bởi vì chiến tranh, vô số thường dân Charlie ly biệt quê hương, thêm vào khu chiếm lĩnh Peters sản xuất lương thực phong phú, hấp dẫn rất nhiều người tị nạn cùng đường mạt lộ chạy tới nơi này mưu sinh. Hầu hết đàn ông đều đi làm công việc chân tay, tình trạng chiến tranh liên miên khiến nhiều nơi thiếu nhân lực. Tuy là vậy nhưng tiền công sẽ không cao, nhiều nhất không chết đói là được. Hầu hết người dân Faustain đều có thành kiến với người Charlie. Nữ nhân có gia đình còn đỡ, không có trụ cột thì chỉ làm công việc thủ công, rất khó no bụng, không sống được thì chỉ có thể đi bán xác thịt. Dưới hình thức trá hình, nó đã kích thích sự phát triển của ngành công nghiệp “Phong Nguyệt”, trở thành chốn thu hút hàng đầu của khu chiếm lĩnh Peters. Kane nói khu Phong Nguyệt là nơi nổi tiếng nhất, thực chất là nghe từ những người lính có kinh nghiệm khác. Dòng người hàng chục nghìn binh lính Faustain tràn vào như truyền sức sống tươi mới vào thành Peters, thành phố nơi đây cũng mới Hưng khởi trong vài năm trở lại đây. Dịch; Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 134.