Chương 135: Thành Thị Phồn Hoa

Lúc này binh lính nào cũng rủng rỉnh túi tiền, thêm vào thói quen tiêu tiền vung tay quá trán trong quân đội khiến cho không biết bao nhiêu sản nghiệp ở khu chiếm lĩnh Peters phát triển. May là những thủ lĩnh như Lãnh chúa Kedozi tiết chế phần lớn binh lính dưới quyền, binh lính nhiều nhất chỉ có thể lẻn ra ngoài chơi, nếu không nhất định sẽ xảy ra nhiễu loạn. - Đi đến chỗ “lãng mạn” nào cơ!? Locke lườm Kane một cái. Lại nói, Kane là người ngay thẳng nhất trong ba người, mặc dù tên này toàn nói nhảm nhưng khi gặp tình huống thực tế, hắn lại có khả năng chịu đựng tốt hơn bất kỳ ai. - Đi! Tìm nơi nào để ăn uống đã. Locke quyết định hộ hai vị còn lại. Ba người trước khi đi đã đánh tiếng không trở lại ăn cơm, giờ đi dạo một vòng cũng không có việc gì để làm, chi bằng ngồi xuống ăn chút gì. Đi đến một đoạn đường tương đối phồn hoa, ba đại nam nhân lâm vào do dự. Bên trái là một dãy địa điểm tương tự như tửu quán, mà ở trước tửu quán lại có nhan nhản nữ tử đứng ở ven đường mỉm cười yêu kiều mời chào khách nhân, đặc biệt lôi kéo nhóm người như bọn Locke. Các nữ nhân ăn mặc hở hang, mùi nước hoa thoang thoảng cùng da thịt nửa kín nửa hở ẩn hiện sau những lớp vải mỏng manh khiến yết hầu của cả ba nam nhân khẽ động dậy, trong mùa đông lạnh giá như này mà cả ba thậm chí còn cảm thấy nóng bừng cả người. Bên kia cũng là chỗ phục vụ ăn uống, nhưng không có nữ lang kiếm khách, bất kể là trang trí hay không gian, đều trông sang trọng hơn quán rượu bên phải một bậc, dưới cửa có một chiếc đèn chùm xinh đẹp, chỉ có vẻn vẹn vài nữ hầu chào đón khách, người nào người nấy dung nhan thanh tú động lòng người. Tuy là những thị nữ tiếp đón này ăn mặc bảo thủ hơn so với những nữ lang bên cạnh, nhưng chính bộ dạng đoan trang đó lại càng khiến đám người lỗ mãng như Locke thêm phần trông mà thèm. - Đi bên nào bây giờ? Người đặt câu hỏi vẫn là Hans, gia hoả này nói nhưng mắt đã nhìn dán vào thị nữ bên tay trái hai tay đặt trước bụng, dáng vẻ rất trang nghiêm. - Đương nhiên là bên phải, đi uống rượu chứ đi đâu! Kane liếc mắt nhìn mấy nữ lang ven đường cạnh mấy cái tửu điếm, căn bản là nhìn xem ai ăn mặc hở hang nhất, hắn sẽ nhìn người đó. Locke đau đầu cân nhắc một hồi, cuối cùng đem theo hai người họ đến một nơi gọi là “Hối Phong lâu”nằm ở bên trái. Tửu quán bọn hắn đi cũng nhiều lần rồi, nhưng lại chưa từng tới nơi cao cấp như này, tiến vào mở rộng tầm mắt, hiểu rõ cũng tốt. Lý do tại sao Kane đề xuất đến quán rượu bên phải, cũng bởi nội tâm hắn thét gào tìm về chốn “nguyên thủy”, nghĩ một kiểu mắt nhìn một hướng, không dám lộ liễu quá, trong tiềm thức cũng mâu thuẫn lắm chứ bộ. - Hoan nghênh khách quan! Ba vị đại nhân vừa đặt chân lên tấm thảm đỏ trước “Hối Phong lâu”, thị nữ hai bên liền cung kính cúi đầu khom lưng đồng thanh nói. Mặc dù trong lòng cũng có chút giật mình, nhưng Locke là lão đại dẫn đầu, dù có thể nào vẫn phải cố mà chấn tĩnh, dẫn hai huynh đệ vào với vẻ mặt thong dong nhất có thể. Ba người Locke ăn uống thả cửa một trận no say trong tửu lâu tên là “Hối Phong lầu”, cơ mà ra khỏi đó vẻ mặt vẫn chưa hài lòng, mồm miệng chân tay coi bộ vẫn còn ngứa ngáy. Kane dùng tăm xỉa miếng thịt vụn trong miệng, cười híp mắt nói: - Cô hầu bàn vừa rồi ngực bự đấy! Ôi chao, gia hỏa này lại nói nhảm nữa rồi. - Ta cảm thấy nàng hầu gái phục vụ bày đồ ăn còn lớn hơn. Hans kìm nén hồi lâu, cuối cùng mới nói ra câu này, tên này thuộc loại kìm nén trong lòng chứ không lộ liễu! Locke che mặt bước đi, giả vờ không quen biết hai người họ. Ăn uống ở một nơi rộng rãi như này quả thực thoải mái hơn nhiều so với ăn ở một tửu quán nhỏ. Mặc dù ba tên thô lỗ này không nếm ra vị nào khác biệt, hương vị thức ăn chỉ thấy cứ như nhau, nhưng rõ ràng là bọn hắn không thể trải nghiệm bầu không khí cao cấp và hoành tráng trong một quán rượu nhỏ được. Thức ăn tuy ngon miệng, nhưng lại rất tốn kém. Locke tốn vẻn vẹn bốn đồng Diller bạc, nếu như trước đây là bằng một tháng quân lương chứ ít gì, thế mà nay chỉ một bữa cơm tối hắn đã tiêu hết sạch. Tất nhiên, vào thời điểm này Locke không thiếu tiền. Ngay cả Hans và Kane đều biết Locke chắc chắn phải kiếm được nhiều tiền hơn hai người họ, cho nên bọn hắn cũng ngầm đồng tình với việc Locke trả tiền. - Tiếp theo đi đâu nhỉ? Kane phun cái tăm trong miệng ra, ánh mắt sáng quắc quay sang hỏi Locke. Bây giờ sắc trời vẫn còn khá sớm, cứ thế mà về doanh trại thì không còn gì thú vị nữa. Vừa mới ăn no nê ba người bọn họ cũng cần tiêu hóa một chút, cho nên Locke quyết định: - Tùy tiện dạo một vòng xem có gì. Sự thịnh vượng của thành Peters thực sự khiến ba người họ chấn kinh, chẳng ai có thể ngờ rằng thành phố tấp nập người ngựa xe cộ này từng trải qua sự tàn phá của chiến tranh vào 5 năm trước. Cả ba đi lang thang ngắm nghía xung quanh, chợt Locke nhớ ra chiếc khiên cánh tay mà Henry giúp hắn chế tạo trước đây được sản xuất tại một cửa hàng thợ rèn nào đó ở khu chiếm lĩnh Peters. Miếng trước kia đã sớm bị hỏng tơi tả trong những ngày ở Bạch Linh sơn mạch, bây giờ hắn đang dùng là miếng khiên được tùy chỉnh lại và chất lượng tốt hơn chiếc ban đầu. Bọn hắn lần mò theo con đường một cách mơ hồ thông qua việc hỏi thăm những người qua đường, cuối cùng Locke đưa bọn Hans đến một con hẻm ở phía nam thành Peters. - Ở đây sao? Kane chỉ vào một tấm màn cửa đen kịt bẩn thỉu trước mặt, bên trong truyền ra từng hồi thanh âm “leng keng” từ tiếng va chạm khối sắt. - Chắc là đây rồi, người kia không dám lừa ta đâu. Locke cũng không dám chắc, cửa hàng này là do Locke chộp lấy một người qua đường vừa nãy chỉ cho. Ba người họ đều không mặc quân phục, nhưng với thể chất cường tráng và cách cư xử lỗ mãng, nhắm mắt cũng có thể đoán được ba tên này là người của quân đội. Nguyên nhân chính cũng bởi vì Hans thoạt nhìn quá mức không có thiện cảm, khi mà cánh tay của hắn còn thô hơn đùi của người bình thường, bất luận kẻ nào đứng ở trước mặt hắn đều sẽ cảm thấy khiếp sợ và ngột ngạt. Vén rèm lên, Locke bước vào, theo sau là Hans và Kane. Bên trong ánh sáng tương đối tối, sau khi đi vào Locke cũng không nhìn thấy bóng người, chỉ có từng hồi âm thanh từ hỏa phòng truyền đến. Bước vào trong hỏa phòng, âm thanh gõ “leng keng” càng lúc càng rõ ràng, Locke và hai tên kia đi sâu vào trong, cho đến khi nhận ra người bên trong đã chú ý đến có khách nhân viếng thăm, bèn dừng chân lại. Trong hỏa phòng, trưng bày nhiều phôi vũ khí thô sơ được sắp xếp ngay ngắn, phần lớn là kiếm và rìu, còn có cả khiên và thương, nhưng số lượng tương đối ít. - Khách nhân tới đây mua đồ sao? Một lão giả đầu quấn khăn bước ra từ phòng rèn, niềm nở cười hỏi. Giọng nói của lão giả này rõ ràng là của một lão nhân năm sáu mươi tuổi, nhưng thân hình hắn lại đầy gân cốt, tuy rằng vóc người không cao lớn, nhưng hai cánh tay vô cùng vạm vỡ. - Chúng ta chỉ ở đây xem thôi. Locke trả lời. Hắn thực sự chỉ đến đây xem thử người làm khiên tay cho mình trông như thế nào, chất lượng của khiên tay rất tốt, ngay tới Yorkshire khi nhìn thấy cũng tán thưởng không thôi, phải biết rằng Yorkshire cũng là một thợ rèn trước khi nhập ngũ. Hans cùng Kane căn bản là bị Locke lôi kéo đi loanh quanh, nếu như là một tháng trước bọn hắn có lẽ sẽ mua một kiện trang bị tiện dụng, hiện tại chiến tranh đã kết thúc còn mua làm gì nữa. - Ồ, vậy khách quan cứ tự nhiên! Lão giả cười nói, biểu tình ôn nhu cùng một thân cơ bắp cực kỳ không phù hợp. Trong khi hai người đang nói chuyện, vài cái đầu nhỏ ló ra từ cửa phòng rèn, đều là mấy hài tử chưa lớn, đứa nào đứa nấy cũng bị than hun đen xì. - Quay vào trong đi, đi vào! Đánh xong sắt chưa? Lão giả cũng phát hiện, quay đầu lại nghiêm mặt khiển trách. Bị lão giả hù dọa làm cho giật mình, đám hài tử này chạy vù về phòng rèn, một lúc sau, tiếng “leng keng” lại vang lên. - Bọn chúng đều còn nhỏ, sống không nổi nữa, được ta thu nhận về đây lo cho bữa cơm. Lão giả nói một câu như để giải thích với ba người Locke. Sống đến tuổi này, lão giả có thể đoán được nhóm Locke đều là những người lính đã ra chiến trường, giết không ít người. Locke gật đầu tỏ ý đã hiểu, qua khẩu ngữ hắn có thể nhận ra lão giả này là dân Faustain, còn những hài tử đang làm việc bên trong hẳn là dân tị nạn từ Charlie. - Đi nào! Ta dẫn mấy vị đi xem đồ tốt trong cửa hàng, bày bên ngoài chỉ là đồ chơi thôi. Lão nhân nhiệt tình dẫn nhóm Locke ra khỏi hỏa phòng. Qua một lúc trò chuyện với lão giả, Locke cũng biết rằng tấm khiên tay của hắn dùng thực sự là từ cửa hàng thợ rèn của lão giả này mà ra, cũng do chính y chế tạo. Hans rất hứng thú với một số trang bị trong xưởng rèn, đặc biệt là những chiếc rìu khổng lồ trọng tải lớn và những trường đao bóng loáng. Chỉ là có chút xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, mà lại mua về cũng chẳng hiểu dùng vào việc gì, lúc đó ngắm thích mắt mà thôi. Kane quan tâm nhiều hơn đến những hài tử mới lớn trong tiệm rèn. - Là bởi vì không còn phụ mẫu chăm sóc, cho nên mới tới đây kiếm sống. Lão nhân thở dài. Dịch: Nguyên Dũng Biên; Khangaca Hết chương 135.