Chương 139: Nghênh Đón

Thị trấn bên ngoài tòa thành của Lãnh chúa không thua kém gì một thành trì nhỏ ở Charlie, Locke đã đưa cho Akano một số tiền lớn để họ tạm thời sống trong lữ quán. Nhân tiện, hắn cũng nhờ những người lính sống trong thị trấn đó chăm sóc họ. Hầu hết binh lính trong trung đội kỵ binh đều sống ở thị trấn bên ngoài tòa thành của Lãnh chúa, bốn nàng Akano sinh hoạt ở đó, có thể coi như ở lại sân nhà của Locke. Nếu như có kẻ nào có mắt như mù, tin chắc đám binh sĩ sẽ nhiệt tình “chiêu đãi” một phen. Lý do tại sao hắn không mang các nàng theo có hai nguyên do như sau, thứ nhất hắn khó lòng giải thích nguồn gốc của cả bốn cô nương này, hai là cũng không biết phải giới thiệu các nàng với phụ mẫu và những người dân làng ra sao. Hiện tại quốc nội Faustain không mấy người có thiện cảm với dân Charlie, không biết có bao nhiêu hộ gia đình ở Faustain vì chiến tranh với Charlie mà tan cửa nát nhà, Locke cũng nhiều lần dặn dò kỹ chúng nàng không được tiết lộ quốc tịch. Con thỏ hoang bắt được đang nướng trên đống lửa, mỡ nhỏ giọt vào lửa kêu tí tách, tỏa ra mùi thơm béo ngậy. Nó cũng sắp chín rồi, Locke thổi thổi rồi cắn một miếng, thật tuyệt, thỏ rừng ở quê nhà quả nhiên ngon hơn hẳn ở Charlie, Locke thầm tán thưởng. Khu rừng xung quanh không lớn, chỉ khoảng hai ba dặm, đứng trên cao thậm chí có thể nhìn đủ quang cảnh bốn phía của khu rừng. Nhưng một khu rừng nhỏ như vậy lại tạo thành một hệ sinh thái hoàn chỉnh. Bữa tối của Locke và nhóm kỵ binh của hắn đều kiếm từ khu rừng này, lương khô họ mang theo không hề động tới. Tại sao phải gặm bánh mì cứng khi có thịt để ăn chứ. Thịt rừng mặc dù không ít, nhưng Locke không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của sinh vật ma hóa, thậm chí không cảm nhận được bất kỳ dao động nguyên tố nào, đừng nói là sinh vật ma hóa, khu rừng này thậm chí thực vật ma hóa cũng không có. Có vẻ như chỉ những nơi như Murphy sâm lâm hay Bạch Linh sơn mạch mới có thể nhìn thấy những sinh vật huyền bí, thậm chí muốn gặp ma thú cũng nhiều đến chóng mặt. Nuốt xuống miếng thịt thỏ cuối cùng, Locke lớn tiếng nói: - Ăn xong thì nằm yên nghỉ tại chỗ, Rusco cùng Beachy, hai người các ngươi trực đêm, ngày mai chúng ta về nhà! - Rõ! Lời nói đầy nhiệt huyết của Locke nhận được sự hưởng ứng của tất cả binh lính. Vừa mới sáng sớm lão Billy đã dậy mặc bộ lễ phục mà hắn không đụng tới gần năm năm nay, còn nhờ thê tử chỉnh sửa lại vạt áo, thắt nơ ở cổ. - Có cần trịnh trọng thế không? Phu nhân lão Billy miệng tuy lẩm bẩm, nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt. - Đương nhiên là phải nghiêm trang nhất có thể! Lão Billy trừng to hai mắt. - Lần này đám nam tử trong thị trấn khai thác mỏ của chúng ta trở về, ta thân là trấn trưởng đại biểu toàn trấn, phải hoan nghênh một trận ra trò chứ? Chiếc nơ này đã lâu không đeo, lão Billy còn nhớ rõ lần cuối cùng mình đeo nó là khi đến tòa thành của Lãnh chúa tham dự tiệc tối vài năm trước, khi đó hắn đeo nó rất trang trọng. Bản thân giờ cũng không khỏe lắm, nhưng lão Billy vẫn cố chịu đựng, đứng thẳng người đi ra ngoài. Nhà của hắn nằm ở trung tâm thị trấn, hiện tại hắn cần đến cổng vào của thị trấn, cùng mọi người trong thị trấn khai mỏ trở chờ đám nam tử tòng quân trở về. Sáng sớm, sương giá vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, thị trấn khai thác mỏ đã trở nên vô cùng náo nhiệt, so với lễ hội tháng mười năm ngoái còn náo nhiệt gấp mấy lần. - Lão Billy! Một lão giả ở thị trấn khai thác mỏ mỉm cười chào đón. Đây chỉ là một thị dân bình thường, về phần tại sao có thể gọi trấn trưởng bằng tên, chỉ có thể nói là thị dân thuần phác không quá chú trọng đến lễ nghi. Lão Billy cũng đã quen với cách người dân thị trấn gọi mình như vậy, điều đó sẽ khiến hắn nghĩ rằng cách quản lý của mình gần gũi, không kênh kiệu phân chia giai tầng cao thấp. Mặc dù bản thân hắn cũng là một thường dân. Ở lãnh địa Kedozi chỉ có hai quý tộc bao gồm Lãnh chúa Kedozi và Kỵ sĩ Will mà thôi. - Chào nhé, Hancock! Lão Billy đáp lại với một nụ cười. - Hoa màu trong ruộng lần này trồng trọt thế nào? Bây giờ mùa xuân đang đến gần, giá lương thực lại tăng vào cuối năm, cho nên người dân thị trấn khai thác mỏ phải trồng thứ gì đó vào mùa đông để lấp đầy dạ dày. - Đừng nhắc nữa! Trồng mấy mẫu khoai tây thôi cũng bị chuột lang ăn sạch! Lão giả cười đáp lại. - Vậy ngươi đến nhà Darwin trong thị trấn mua một ít thuốc diệt chuột đi. Lão Billy trả lời, sau đó đi về hướng cửa thôn. Darwin là thương nhân bán tạp hóa lớn nhất ở thị trấn khai thác mỏ, cũng là một bà con xa của lão Billy. - Đến chỗ hắn mua thuốc diệt chuột để ta uống nước lã hít khí trời sao. Hancock lẩm bẩm nói, Darwin keo kiệt cùng lòng dạ hiểm độc có tiếng trong cái thị trấn khai thác mỏ này, Hancock lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để cúng cho hắn. Lão Billy đương nhiên không nghe được câu lầm bầm trong miệng này của Hancock, hắn hiện đang bận rộn tươi cười hàn huyên với thị dân. Vào lúc mười giờ sáng, thời điểm sương giá vừa lắng xuống, gần như tất cả dân thường thuộc quyền quản lý của thị trấn khai thác mỏ đã đến, lúc này toàn bộ tập trung ở một chỗ cũng gần một nghìn người. Cũng may là có quảng trường đủ rộng trong thị trấn, mà lại cũng có nhiều người đã trực tiếp đến cổng vào của thị trấn để chờ đợi, mới khiến dân cư không tập trung quá dày ở một chỗ. Lão Billy vươn cổ nhìn ra con đường bên ngoài thị trấn. - Người sao còn chưa về tới nhỉ? Lão Billy nghi hoặc, ngày hôm qua hắn nhận được bồ câu đưa thư từ lãnh địa Kedozi, hôm nay binh lính sẽ trở về trấn khai thác mỏ. - Chẳng nhẽ có chuyện gì đột xuất trì hoãn chăng? Mary đại thẩm đang đứng cạnh lão Billy nói. Không chỉ Mary đại thẩm đứng bên cạnh trấn trưởng Billy mà cả người nhà của bốn trung đội trưởng ở thị trấn khai thác mỏ đều đang đứng bên cạnh hắn vào lúc này, mặc dù lão Billy đã già nhưng nhiệt huyết của hắn vẫn còn nồng cháy lắm, dễ dàng đối phó được nghi hoặc từ mấy người kia. - Không thể nào, chiến tranh không phải đã kết thúc rồi sao? Làm gì có chuyện gì gấp nữa mà tới trễ. Lão Billy nói, nhưng trong lòng vẫn không hiểu tại sao người vẫn chưa tới. - Đợi thêm lát nữa đi, có lẽ cũng nhanh thôi. Một phụ nữ trung niên bên cạnh đỡ lời, đây là phu nhân của trung đội trưởng Karl. - Cũng phải, không cần sốt ruột, chờ thêm lát nữa. Lão Billy đồng ý. Cho đến giữa trưa, số người đứng chờ ở bên ngoài thị trấn thu nhỏ lại, đại bộ phận đều trở về ăn cơm, đại lộ trong chớp mắt thoáng đãng vô cùng. Lão Locke đang dựa vào một gốc cây khô ở lối vào thị trấn, nhai bánh mì trắng do trấn trưởng vừa đưa cho. Có một thanh niên đứng ngay gần bên hắn, lão Locke cũng biết người thanh niên này, hắn là con trai thứ hai của gia đình Yorkshire. Khi Locke len lén tòng quân, chính người này đã rèn vũ khí cho hắn. - Này, ừm... tiểu hỏa tử, ngươi không cần ở nhà trông nom tiệm rèn sao? Ngươi ở chỗ này chờ phụ thân về đấy à? Lão Locke không có chuyện gì bèn tìm chuyện nói, hắn vừa định gọi tên người kia, nhưng vừa thốt ra thành lời bỗng không thể nhớ nổi hắn ta tên gì. - Vâng thưa đại thúc, ta tới chờ phụ thân. Người thanh niên lễ phép gật đầu, tiếp tục nói: - Ca ca của ta đang ở tiệm rèn. Một già một trẻ bắt đầu trò chuyện cùng nhau như thế. Chàng thanh niên này dường như không lớn hơn Locke mấy tuổi. Trong lúc trò chuyện, lão Locke phảng phất nhớ tới trước kia, cái hồi mà tiểu Locke cũng đứng trước mặt và nói chuyện với hắn như thế này, thậm chí còn đứng sát níu lấy đòi được cõng. Cuộc trò chuyện không mặn không nhạt, càng khiến lão Locke thêm nhớ đứa con trai, giọt máu duy nhất của mình. - Đúng rồi, xẻng của nhà ngươi làm chất lượng rất tốt, năm đó ta mua cái xẻng bây giờ vẫn còn đang dùng... Lão Locke vẫn đang tiếp tục câu chuyện, bỗng phát hiện thanh niên kia không để ý tới mình nữa, mà là xoay người sang phía đại lộ xa xa, ban đâu là thẫn thờ, sau đó tới kinh ngạc. Không chỉ có người thanh niên đó, mà lão Locke cũng phát hiện chung quanh tất cả mọi người đều nhìn về phía con đường bên ngoài thị trấn. Tiếng trống ngực hắn réo vang liên hồi, lão Locke đoán được cái gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn. Ở chân trời của con đường chính bên ngoài thị trấn, một đoàn kỵ binh xuất hiện, theo sau là đại đội bộ binh. Tuy rằng sáu năm không gặp nhi tử, nhưng không mất nhiều thời gian mắt của lão Locke đã dán chặt lấy kỵ sĩ dẫn đầu đội, cảm giác huyết mạch tương liên kỳ lạ đã khiến lão Locke xác định được đó là con trai mình, Locke. Locke rất phiền muộn, bởi vì đáng lẽ bọn hắn vốn về thị trấn khai thác mỏ vào buổi sáng, nhưng chẳng ngờ lại đi sai phương hướng, lượn một vòng lớn, cuối cùng tụ hội với bộ binh của nhóm Yorkshire đại thúc rồi cùng nhau trở về. Tuy nhiên, sự phiền muộn này đã biến mất ngay khi Locke nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc. Tất cả binh lính đều vọt tới bên thân nhân đang đứng đợi nhanh như một cơn gió, đặc biệt là bộ binh, bọn hắn ấy vậy mà còn chạy nhanh hơn kỵ binh. Thị dân ở đây cũng sôi trào, nhao nhao lên tìm hài tử, trượng phu, huynh đệ của mình. Locke mặc một bộ áo giáp màu vàng kim rất khác biệt với những người lính khác, tay nắm lên chuôi kiếm bên hông, hắn cưỡi ngựa và chậm rãi đi đến trước mặt phụ mẫu và tỷ tỷ. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 139.