Chương 138: Hồi Hương

Tại một con đường nhỏ trong khu rừng rậm, một đoàn kỵ binh lướt qua vèo vèo. - Locke đại ca, còn bao xa nữa? Một tiểu tử đang rất nóng lòng, hỏi. - Chắc cũng sắp rồi. Locke gãi đầu gãi tai, hắn cũng không biết. Đây là doanh đội Locke trên đường trở về nhà, nói chính xác chính là trung đội kỵ binh thuộc nhóm thị trấn khai thác mỏ. Hai ngày trước, cuối cùng doanh đội của bọn hắn cũng về đến lãnh địa Kedozi, dưới sự điều phối của Lãnh chúa, từng trung đội do trung đoàn trưởng suất lĩnh hồi hương. Các thành viên của nhánh đội kỵ binh này đều là những gia hỏa đến từ thị trấn khai thác mỏ, tổng có hơn mười người. Ngoài kỵ binh, phía sau còn có một đội bộ binh gần trăm người do Yorkshire, Karl và Hans chỉ huy. Nhờ có sức ngựa, Locke cùng những kỵ binh khác đã bỏ xa bộ binh phía sau, mở ra khoảng cách trông thấy, bọn hắn nóng lòng muốn gặp thân nhân lắm rồi. - Ôi sớm biết vậy đã đưa tên nào đó rành đường theo cùng. Locke ảo não nói, nhóm kỵ binh này trùng hợp đều là một đám người trẻ tuổi, Locke luôn là người nhỏ tuổi hơn trong doanh đội, thế mà lúc này lại là “lão đại” lớn tuổi nhất trong số mười người. Xa nhà lâu như vậy, Locke chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ để đoán đại khái phương hướng, còn về khoảng cách chính xác thì hắn thực sự không còn tí ấn tượng nào. - Chúng ta đẩy nhanh tốc độ, nhiều nhất một ngày rưỡi, nhất định là về tới nơi! Locke vỗ vỗ đầu của mình, kiên định nói. Chắc chắn bọn họ đang đi đúng đường, làm quân nhân nhiều năm như vậy, Locke không đến mức đi nhầm hướng, nếu đường đi và phương hướng đều không sai, cứ tiếp tục đi nhất định sẽ đến thị trấn khai thác mỏ. … Thị trấn khai thác mỏ, Phong Diệp thôn. - Tia, Tia ơi! Mary đại thẩm có vẻ rất vội vàng, mới sáng sớm đã đánh thức hàng xóm dậy. - Có chuyện gì vậy, Mary? Tia ngái ngủ mở cửa sân, tò mò nhìn Mary đang nôn nóng đứng ở cửa. Mary chen người vào trong sân, nói: - Nghe nói Locke cùng Hans trở về, chúng ta nhanh đi lên thị trấn khai thác mỏ chờ đi! Ria đang chăm chỉ bổ củi ở một bên trong sân, Mary nhìn thấy liền thúc giục: - Ria, còn chặt củi làm gì, đi cùng đại thẩm thôi! Vừa nói, Mary vừa đưa tay nắm lấy tiểu nữ Ria đầu vấn khăn vẫn đang dở tay bổ củi, kéo đi ra ngoài. - Cái gì! Bọn chúng quay trở về sao! Trong phòng một âm thanh trầm thấp vọng ra, lão Locke tùy ý vớ lấy y phục cũng nhanh chân chạy ra ngoài. - Đúng thế đấy, thị trấn vừa truyền tin về, không sai được đâu! Mary khẳng định, nói. - Bố bọn trẻ đã đưa đám nhi tử chạy lên trấn nghe ngóng trước rồi. - Đi! Chúng ta cũng mau đi thôi! Lão Locke nghe vậy lập tức đỡ lấy Tia, cả gia đình cùng nhau đi. Ria lúc này cũng không còn để ý đống củi, nhưng nàng không lập tức đi cùng Mary đại thẩm, mà là chạy về phòng của mình trước, thay bộ nông trang đang mặc trên người lúc này, đổi thành bộ y phục mới mà mẫu thân Tia tự tay làm cho con gái ngoan hồi tết, sau đó tháo chiếc khăn trùm đầu cũ, thả búi tóc đen xuống, mái tóc dài thẳng mượt mỹ lệ xõa xuống như thác nước. - Ria! Con còn đang làm gì vậy, nhanh lên, bọn Tia đi xa rồi đấy! Giọng nói thúc giục của Mary đại thẩm từ trong sân vọng ra. - Con ra ngay! Ria đáp. Có hai chiếc khăn lụa vấn tóc trong ngăn tủ đầu giường, một chiếc màu xanh lá cây và một chiếc màu trắng, nàng nhanh chóng chọn lấy chiếc màu trắng. Vội đeo chiếc khăn lụa lên, Ria chỉnh lại y phục rồi chạy ra ngoài, ôm lấy cánh tay Mary đại thẩm chạy ra đầu thôn. Mary mới đầu không biết Ria làm gì, một giây trước còn phàn nàn đứa nhỏ chậm chạp lề mề, nhưng lúc sau nhìn thấy diện mạo thay đổi quá đỗi kiều diễm của nữ tử liền kinh ngạc không thôi. Ria lúc này đang mặc bộ y phục mới tinh tươm, cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu của phụ nữ nông thôn và vấn một chiếc khăn lụa trắng lên tóc, thêm vào dung mạo vốn không tầm thường, khiến cho một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi như Mary đại thẩm cũng nhìn ngây người. - Ria, con ăn mặc như thế này để mê hoặc chết lũ con trai trong thị trấn này đấy à! Mary cười phá lên. - Ôi, đại thẩm đừng có giễu cợt con chứ, chúng ta nhanh đi. Ria nhẹ đẩy Mary, sau đó không chút chậm chạp chạy đuổi theo lão Locke cùng Tia. Nhìn thấy Ria xinh đẹp như vậy, lại thêm ngày thường vô cùng siêng năng, biết cần kiệm quán xuyến tốt việc nhà, Mary bỗng cảm động, nói: - Gia hỏa Hans nhà ta lần này cũng trở về, nó cũng không còn nhỏ nữa, ta nên tìm cho nó một nàng dâu tốt. Ria không có ấn tượng sâu sắc về Hans, trong mắt nàng, Hans là đứa trẻ thò lò mũi xanh luôn đi theo sau đệ đệ mình, chơi cùng với Locke từ khi còn nhỏ. - Vâng, Hans cũng sắp trở về, Mary đại thẩm có khi cũng sắp được lên chức rồi. Ria giả bộ không hiểu ẩn ý trong lời Mary, chỉ là tìm câu thích hợp để đáp lại. - Muốn tìm con dâu, cũng là phải tìm người xinh đẹp đoan chính như Ria ấy. Mary đại thẩm híp mắt cười nói. Ria hiểu ý tứ của Mary đại thẩm, bèn uyển chuyển từ chối. - Hans giờ là trung đội trưởng, nhất định có thể tìm một người tốt hơn. Việc Hans tấn thăng lên trung đội trưởng đã được báo về thị trấn khai thác mỏ hai tháng trước, trước thời điểm thành Otis bị công hạ. Mary cũng nghe ra ý cự tuyệt của Ria, nhưng cũng bỏ ngoài tai. Nửa năm nay kể từ khi Locke tấn thăng lên làm trung đội trưởng, trong trấn không thiếu những hộ tai to mặt lớn đến cầu hôn. Ngoài chuyện gả nữ nhi, phần nhiều cũng do Ria có dung mạo xinh đẹp động lòng không ít công tử, thực lòng muốn kết làm thân gia với lão Locke. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị lão Locke và Tia từ chối, hai người họ lấy lý do con gái mình vẫn còn trẻ, không muốn gả đi sớm như vậy. Làm hàng xóm với gia đình lão Locke nhiều năm như vậy, người khác không biết, chứ Mary lại không nhìn ra sao, rõ ràng là do Ria không nguyện ý. Trong làng của họ, có rất nhiều cô nương kết hôn ở tuổi 16, Ria nay đã 21 tuổi, tính theo xu hướng chung cũng không còn trẻ. Lão Locke và Tia không vội, nhưng người hàng xóm là Mary nhìn cũng thấy sốt ruột thay. Thôi thì Mary đành mặc kệ gia đình lão Locke, nắm tay Ria bước nhanh đến cửa thôn. Không chỉ họ nhận được tin, cả làng đều biết tin nam nhân tòng quân trở về, những gia đình có nam nhân đi lính hôm nay đều kéo người nhà lên trấn nghênh đón. Khi Mary và Ria ra đến cổng thôn, khá nhiều dân làng đã tập trung ở đây, tất cả đều là người của Phong Diệp thôn. - Mọi người đều đến đông đủ rồi chứ? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi! Đứng trên phiến đá lớn ở cửa thôn là một lão giả còng lưng, người này chính là trưởng thôn của Phong Diệp thôn. Trưởng thôn phất tay một cái, hầu như toàn bộ người dân trong thôn đều trùng trùng điệp điệp đi lên trấn, trận thế này so với phiên đi chợ dạo trước còn náo nhiệt gấp mấy lần. Cạnh phiến đá đầu làng có một cây phong trăm tuổi, lá khô héo vàng theo gió phiêu đãng rơi xuống, lộ ra vài mầm xanh tươi mơn mởn đâm chồi nảy lộc. Ban đêm, bên đống lửa trại, hơn mười binh sĩ mặc quân phục Faustain ngồi vây chung một chỗ nướng đồ ăn. Trong đó một thanh niên tóc xám ngồi ở trung tâm, những người lính xung quanh đều ngầm cho biết người thanh niên này là thủ lĩnh đứng đầu. - Ta biết khu rừng này! Người thanh niên đang nướng thịt thỏ rừng đột nhiên nói. Lời này khiến các binh sĩ xung quanh chú ý. - Locke đại ca, đây là nơi nào? Một binh sĩ đi tới chỗ Locke hỏi. - Đây hình như là khu rừng dài năm dặm bên ngoài thị trấn khai thác mỏ. Locke trả lời: - Năm đó khi ra khỏi thị trấn khai thác mỏ, ta đã đi ngang qua khu rừng này. Khi nghe Locke nói vậy, những người lính xung quanh như bừng tỉnh nhận ra hầu hết bọn họ cũng đã tòng quân từ sáu năm trước. - Có vẻ như là thật! Người lính kia kích động hô lên. - Nếu đúng, chúng ta cũng sắp về rồi. Locke tiếp tời. - Đoán chừng ngày mai chúng ta có thể về tới thị trấn khai thác mỏ! Những binh sĩ xung quanh đều không giấu được nụ cười trên môi, mọi người đều nóng lòng muốn gặp người thân của mình. - Nhóm người trung đội trưởng Yorkshire đâu? Locke hỏi một binh sĩ bên cạnh. Binh sĩ đó suy nghĩ một chút rồi trả lời: - Trung đội trưởng Yorkshire và những người khác cách chúng ta không xa. Nhiều nhất mất nửa ngày đường, ngày mai có lẽ cũng sẽ có mặt ở thị trấn khai thác mỏ. Nghe vậy Locke cảm thấy yên lòng hơn nhiều. Xem ra những binh sĩ do Yorkshire đại thúc suất lĩnh cũng sốt ruột nhớ nhà, so với tốc độ của kỵ binh cũng không kém là bao, chỉ cách có nửa ngày đường. Hai ngày trước, kể từ khi Lãnh chúa ban lệnh giải tán trở về nhà, mỗi người lính dưới sự chỉ huy của trung đội trưởng đều như dồn hết sức lực để lên đường. Bốn nàng Grace và Akano được Locke thu xếp ở một thị trấn bên ngoài lâu đài của Lãnh chúa, không giống như quý tộc Charlie thích đem phủ đệ của mình xây ở trong thị trấn, các quý tộc của Faustain hầu hết đều thích tu kiến thành lũy hơn. Mỗi một tòa thành của quý tộc đều là một cứ điểm quân sự nhỏ, đây có thể là một trong những nguyên nhân khiến sức mạnh quân sự của Faustain hùng mạnh cường thịnh hàng trăm năm. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 138.