Chương 141: Cuộc Sống Nhàn Nhã

Khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, hắn đột nhiên giật mình mở mắt ra, tay trái chạm vào hông để kiếm nhưng không thấy, mãi sau hắn mới nhớ mình đã về nhà, chiến tranh đã kết thúc rồi cơ mà! Locke tựa hồ nhớ tới điều gì, quay đầu liếc mắt nhìn chiếc giường bên cạnh, nhưng người ngủ trên đó đã đi từ lúc nào. Hắn duỗi lưng một cái, vặn vẹo cơ thể phát ra mấy âm thanh “rắc rắc” giòn tan sảng khoái. Áo giáp cùng trường kiếm vẫn nằm ở một góc trong phòng, Locke kệ nó và chỉ mặc quân trang đi ra ngoài. Ngoài sân, mẫu thân Tia đang cho gà ăn, tỷ tỷ Ria đang bổ củi, bên cạnh đặt một nồi bếp nấu canh đang sôi sùng sục. - Để đệ làm! Locke bước tới trước mặt tỷ tỷ Ria, không nói thêm nhiều cứ thế giật lấy chiếc rìu trong tay Ria. Lúc này, Ria lại mặc bộ quần áo vải thô cũ kỹ, đầu quấn vải lanh, tuy so với vẻ ngoài xinh đẹp kiều diễm ngày hôm qua thì kém hơn nhiều, nhưng Locke lại thích bộ dạng hiện tại của tỷ tỷ mình hơn. Hắn bảo Ria đứng tránh ra một chút, sau đó vung tay và bắt đầu bổ củi. Locke là quân nhân, rèn luyện cơ bắp là chuyện bắt buộc thường ngày, bổ củi vừa vặn là chuyện tốn sức, có thể kết hợp tập luyện luôn, huống hồ hắn bây giờ còn là Kỵ sĩ thực tập sơ cấp cường tráng, trong nháy mắt đã chẻ xong một đống củi xếp chỉnh tề cao ngất bằng chiều cao người trưởng thành. Chỗ củi đó đủ để một gia đình dùng trong cả tuần. Vừa bổ củi, hắn vừa hỏi: - Phụ thân đâu rồi? Từ lúc tỉnh dậy tới giờ hắn chưa nhìn thấy lão Locke. - Đi ra đồng nhặt khoai tây và khoai gạo rồi. Hôm nay ăn khoai gạo hầm gà và khoai nghiền đấy nhé. Mẫu thân Tia cười híp mắt. Trong nhà thức ăn ngon không nhiều, nhi tử đi một mạch nhiều năm mới trở về, hai vợ chồng già đã sớm thương lượng xong làm những gì. Locke không cần đoán cũng biết gà để hầm chính là gà mái già trong sân nên cũng không quá để ý. Với tài sản hiện có của Locke, chỉ cần dùng một nửa là đủ để cả nhà nửa đời sau áo cơm không lo, cũng không cần phải chắt bóp tiết kiệm. Hắn đã quyết định một thời gian nữa sẽ đến thị trấn dưới tòa thành của Lãnh chúa để mua bất động sản, đợi khi nhận được phần thưởng sẽ mua một trang viên để phụ mẫu dưỡng già. Hắn vẫn chưa quên Hoàng tử Kensell đã hứa chuyện phong tước vị Kỵ sĩ. Nhưng chuyện vui này hắn chưa vội nói cho người nhà ngươi biết, đến lúc đó sẽ cho bọn họ một bất ngờ lớn, Locke thầm nghĩ. Trong khi Locke bổ củi, Ria cũng không nhàn rỗi, nàng nhanh nhẹn chạy vào trong nhà lấy thêm nhiều rau củ và gia vị để nồi nước canh càng thêm thơm nồng. Lão Locke chẳng bao lâu sau cũng về, cả nhà vui vẻ ngồi quanh bàn ăn cơm trưa, đây là lần đầu tiên Locke quây quần cùng gia đình ăn cơm sau nhiều năm tòng quân. Hans và Kane nhà bên cạnh cũng bị mùi hương thịt gà thơm phức hấp dẫn, mặt dày đến mức tự vác ghế đẩu sang ăn trực. Hai người họ vừa mới tỉnh ngủ, ngủ ở nhà quả thực thoải mái hơn so với ngủ ở hồi còn làm lính bên ngoài, không có binh sĩ túc trực, ngủ thẳng cẳng muốn lúc nào dậy cũng được. Bảy ngày liên tiếp, Locke đều ở nhà với gia đình. Hoặc là đi theo lão Locke bận rộn một phen trên cánh đồng ở phía sau ngọn núi, hoặc giúp mẫu thân và tỷ tỷ làm một số công việc nhà. - Mấy bộ quần áo cũ này bỏ đi, chúng ta đổi vài bộ mới. Locke chỉ vào bộ quần áo cũ trong tay tỷ tỷ đang khéo léo vá lại. - Quần áo còn dùng được, sao mà phải thay. Mẫu thân Tia là người đầu tiên lên tiếng phản đối. - Chúng ta không thiếu tiền mà. Locke cũng cảm thấy bất lực. Hắn vừa mới phát hiện tiền gửi về những năm này đại bộ phận đều được phụ mẫu để dành. - Tiểu tử này, lấy vợ không tốn tiền sao? Xây nhà mới không tốn tiền sao? Mẫu thân Tia tuy tính tình tốt, nhưng khi bộc phát thì cũng không khác Mary đại thẩm là bao. Locke rất muốn nói cho mẫu thân biết, nhi tử của bà cũng đào hoa lắm, ít cũng đã đem về cho bà ba cô con dâu, trong đó hai nàng giàu có kinh người, nàng còn lại rất biết cách kiếm tiền, cho nên nhà chúng ta không cần tiêu tiền. Mà sự thật quả thực là thế, Angelina thì thôi khỏi cần nhắc tới, thân là công chúa Faustain tôn quý, nếu Locke hỏi cưới, tiền sính lễ chắc cũng phải đè chết người, và nguyên của hồi môn cũng đủ mua mấy mỏ quặng rồi đấy. Grace cũng vậy, Locke vẫn chưa quên trang bị không gian nàng ta và Christine giữ, khi bọn họ rời khỏi bảo khố của phủ Hầu tước Philip, cũng đem theo khá nhiều vật phẩm trân quý, đổi thành tiền Diller cũng đủ để dìm chết một người. Còn cả chiếc áo giáp mặc rất tốn sức của Locke nữa, nó càng là trang bị hiếm thấy, toàn bộ Charlie chỉ có hai cái, giá trị có thể đoán được không hề ít, mà lại còn là một kiện áo cấp Kỵ sĩ thực tập cao cấp mới phá được hàng phòng ngự! Thật sự quá quý hiếm. Đương nhiên, cuối cùng còn có Akano, Locke lúc đầu chỉ để lại cho nàng mấy trăm đồng Diller bạc, trong nháy mắt đã kiếm lại gấp mười lần, đầu óc kinh doanh của nàng khó ai bì kịp. Tuy nhiên Locke không thể trực tiếp nói với gia đình mình những lời này, thân phận Angelina không thể tùy tiện tiết lộ; còn bốn nàng Grace thì muốn nói cũng khó. Locke không còn cách nào khác đành chấp nhận ý nghĩ thiển cận từ mẫu thân luôn chỉ biết làm tiểu nông này. Những ngày này, Locke nhận thấy Kane có gì đó không ổn, cách gia hỏa này nhìn tỷ tỷ mình giống hệt như cách hắn nhìn Akano dạo đó. Không biết vì sao Locke cảm thấy có chút không thoải mái, mặc dù bọn hắn đều là huynh đệ tốt, nhưng hắn lại cảm giác đồ vật của mình bị người khác nhìn trộm, Locke rất ghét loại cảm giác này. Cũng may mà Ria luôn có thái độ thờ ơ với Kane, khiến tâm tình Locke bớt bứt rứt khó chịu. Tuy nhiên, sự tự tin của Kane đã bị đả kích nghiêm trọng, vì Ria chẳng mảy may quan tâm tới hắn, thái độ lạnh nhạt khiến gia hoả này trầm cảm mấy ngày liền. Thực ra không phải Ria đối xử lạnh nhạt với hắn mà nàng luôn đối xử với những người theo đuổi mình như vậy, chỉ sau 2 ngày quen biết, Ria đã cảm nhận được chiến hữu của đệ đệ có ý với mình. Tiếc là Ria cũng không thích hắn, nếu không phải Kane là đồng đội của Locke, Ria cũng sẽ đối xử với hắn như mọi nam nhân trong trấn, ngay tới nụ cười xã giao cũng chẳng có. Những ngày này ở nhà có thể nói là khoảng thời gian Locke rảnh rỗi nhất. Mỗi sáng thức dậy hắn đánh một bài quyền, trò chuyện cùng phụ mẫu và tỷ tỷ, không thì lại cùng với Kane và Hans đi săn bắt thú hoang trong khu rừng phía sau núi, vừa nhàn nhã vừa vẫn rèn luyên được thể lực. Locke ngày hôm qua nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định lôi ra một phần tiền tiết kiệm, không nhiều lắm, chỉ là mười đồng Diller vàng thôi, không thể dọa chết người thân. Khi lão Locke và Tia nhìn thấy, cả hai người đều cho rằng đó là đồng Diller. - Sao chân dung đồng Diller lại đội vương miện nhỉ? Lão Locke cau mày, mở to hai mắt cẩn thận nhìn, hắn sợ gặp phải tiền giả. Lúc Locke nói đó là Diller vàng, cặp vợ chồng già kinh ngạc nhìn lấy Locke, vội vàng hỏi dồn có phải hắn ăn cắp không, Locke dở khóc dở cười, hắn là trung đội trưởng của một trung đội kỵ binh, cần gì phải trộm cắp chứ? Cũng khó trách lão Locke cùng Tia làm ầm ĩ, mười đồng Diller vàng đáng giá một nghìn Diller bạc, mấy năm nay Locke đều gửi quân lương cho gia đình, hai vợ chồng lão Locke tiết kiệm cùng lắm cũng mới góp đủ một trăm đồng Diller bạc. Số tiền đó đủ để làm tiền sính lễ kha khá và cưới về một cô con dâu tử tế. Nhận lấy số vàng Locke đưa cho, hai vợ chồng già vô cùng cảm thán, cũng không nhắc tới chuyện để dành tiền cho hắn đi hỏi vợ nữa, tiền đồ của Locke sáng lạn như vậy, các cô nương ở trong thôn hai vị cũng bắt đầu nhìn không lọt mắt nữa. Tiểu tử Locke nhà hắn tài giỏi thế kia, phải lên thị trấn hoặc thậm chí là tới trấn của tòa thành Lãnh chúa tìm vợ ấy chứ. Hai vợ chồng già không muốn nhận số tiền này, bởi vì cả hai đều đã có tuổi rồi, không cần nhiều tiền, nhưng Locke nhất quyết đưa cho phụ mẫu, nói là để tận hiếu. Đứa con trai gày gò và nghịch ngợm một thời cũng biết báo hiếu rồi, lão Locke còn đỡ, nhưng Tia thì xúc động không thể ngừng khóc. Hôm nay, nhóm Locke và Hans lại đến phía sau núi để săn bắt, không phải gà nhà không ngon, mà là gia cầm mà phụ mẫu họ đã nuôi mấy năm, ít nhiều cũng sinh tình cảm, mà lại mấy con gà bao tử cũng không đủ lấp đầy dạ dày của các thanh niên sức dài vai rộng, vẫn cứ phải cỡ mấy con hươu nai, thỏ rừng, lợn rừng… mới đủ. Ngoài ba người Locke ra, còn có vài binh sĩ nữa đi cùng, tất cả đều là người của Phong Diệp thôn, họ hy vọng có thể nhân cơ hội này để kết giao bằng hữu với hai vị trung đội trưởng. Mãi đến chiều tối, một đoàn người từ trên núi đi xuống, nói cười xôm tụ, trên người ai cũng đầy chiến lợi phẩm. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 141.