Chương 142: Nhiệm Vụ Mới

- Locke đại ca, ngày mai chúng ta trở lại thị trấn có nhiệm vụ gì sao? Một binh sĩ tên là Mali mới gia nhập nhóm Locke mấy này nay nói. Hắn cũng là người của Phong Diệp thôn, nhưng Locke không có ấn tượng sâu sắc về người này, có lẽ hắn ta gia nhập quân đội ở đợt sau. - Hẳn là có. Locke chỉ nói như vậy, không trả lời cụ thể. - Không phải là sẽ tiếp tục đóng quân ở biên giới phía nam chứ? Hank nghi hoặc nói, vị tân binh này mới nhập ngũ mấy tháng, ký ức thảm liệt từ khi công thành Otis cho đến này vẫn còn sống động, hắn cũng không muốn đánh trận nữa. - Không đâu. Locke kiên quyết nói, Lãnh chúa Kedozi trước đó đã đại khái giải thích vì sao doanh đội của bọn họ chạy tới biên giới phía nam, Locke tin tưởng doanh đội của bọn hắn sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục. - Vậy thì tốt. Hank nhếch miệng cười, hắn vừa mới gia nhập quân đội, vốn là nhiệt huyết hừng hực lại bị một quyền đánh trúng mặt, sợ hãi mà lảo đảo lùi về sau. - Hank huynh đệ đừng lo quá, mấy trận ác liệt tuyệt đối không đến phiên chúng ta đâu, cho dù có thì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Mali cười tiếp lời, trong câu nói mang nhiều ý nịnh nọt. Mali đúng là nhập ngũ ở những đợt sau, chiến tranh hai năm hắn mới bắt đầu tòng quân, giờ cũng là lão binh có ba năm trong quân ngũ, chỉ tiếc vẫn ở mức binh tam. Mà Hank có ca ca là trung đội trưởng, lại thêm sự chiếu cố của đám người Locke, mới hơn hai tháng đã thoát khỏi cái danh lính tập sự mà lên cấp binh tam, không thể không nói đặc quyền khắp nơi. Hank cũng khôn khéo lanh lợi, biết Mali đang có ý lấy lòng mình, bèn mỉm cười rồi hòa nhập với mấy binh sĩ bên hắn. Ba người Locke, Hans và Kane đi đầu. - Ngươi đoán được cái gì rồi đúng không? Hans hỏi, hắn là huynh đệ đi theo Locke lâu nhất, biết Locke có khả năng đã đoán được nhiệm vụ kế tiếp. Hans giờ là trung đội trưởng, bớt ngây thơ hơn, suy nghĩ nhiều hơn và cũng trở nên tự tin hơn. - Chắc là đi dẹp đạo tặc và cường đạo chung quanh. Locke thở dài một hơi. Mấy ngày nay hắn dĩ nhiên không phải cứ chơi dài, chỉ biết hưởng thụ cuộc sống. Khi nói chuyện với thôn dân thường xuyên nghe được sự tích đạo tặc hoành hành ở khu vực phụ cận. Chiến tranh liên miên năm năm, vương quốc Faustain đã rút đi mạng nhân khẩu của vô số binh lính trẻ và trung niên, một số người trong số họ không muốn ra chiến trường để nộp mạng, nên đã trở thành thổ phỉ, vào rừng làm cướp, chiếm núi làm vua, dẫn đến tình hình vương quốc Faustain trước mắt, mặc dù đối ngoại đem về thắng lợi hiền hách, nhưng tình hình quốc nội nhiều nơi xảy ra hỗn loạn. Ngay cả ở tỉnh Del phía nam, thuộc khu vực không giàu có ở lãnh địa Kedozi, cũng sinh sôi ra vô số thế lực xấu. Lãnh chúa Kedozi nhiều năm ở tiền tuyến, không chỉ để lại một trung đội binh lính lưu thủ ở lãnh địa Kedozi, hơn nữa còn cử thuộc hạ là một cường giả Kỵ sĩ thực tập sơ cấp lên làm thủ lĩnh. Những tên đạo tặc và cường đạo này không dám đối đầu với quân của Lãnh chúa nên chỉ có thể đi lang thang khắp nơi, hàng năm gây ra nhiều hỗn loạn cho lãnh địa Kedozi. Locke thậm chí còn biết được tin từ trưởng thôn rằng ngôi làng của họ hiện đang bị “bao trùm” bởi một băng nhóm hơn mười tên đạo tặc được gọi là “Dã lang”. Phong Diệp thôn phải giao nộp một lượng lương thực và tiền nhất định cho băng nhóm này mỗi tháng mới không bị quấy rối. Nếu không phải Locke muốn có thêm thời gian cảm nhận hơi ấm gia đình, hắn đã sớm gọi người tới dạy dỗ cho băng nhóm đạo tặc này một bài học rồi. Họ liều mạng chiến đấu trên tiền tuyến, nhưng những kẻ này lại sợ chết không dám tòng quân, đã thế còn hại người dân thôn quê, Locke cảm thấy vô cùng chướng tai gai mắt. Nếu đối thủ chỉ là một đám đạo tặc và cường đạo, Hans căn bản không thèm để ý, hắn tu luyện đấu khí chưa lâu, cho tới bây giờ mới ổn định vòng xoáy đấu khí, cho dù là thế thì Hans vẫn cảm thấy hắn có thể một địch mười. - Ta cũng đã lâu chưa giãn gân giãn cốt. Kane bẻ khớp xương răng rắc, mấy ngày nay hắn chịu đả kích không nhẹ, nếu có thể hạ vài tên đạo tặc làm hại dân làng, thiết nghĩ Ria sẽ coi trọng hắn hơn. Quay trở về thôn, mọi người chào hỏi nhau rồi lại ai về nhà người đó. - Locke đại ca, ta có thể đến nhà huynh ăn cơm không? Kane cố gắng lắm mới bật được câu này ra khỏi miệng, mở to hai mắt mong chờ nhìn Locke. Nhìn cái dáng vẻ tức cười của Kane, Locke không khỏi cảm thấy buồn cười. - Muốn thì cứ đến đi! Locke cười rồi thụi cho hắn một quyền. Locke biết tại sao Kane lại muốn đến nhà mình ăn cơm, vài ngày trước có thể vẫn còn khó chịu trong lòng, nhưng bây giờ thì hết rồi. Locke hiểu rõ tỷ tỷ của mình, mặc dù nàng có tính cách dịu dàng, nhưng lại giống mẫu thân Tia ở điểm có chút bướng bỉnh và có chính kiến riêng, cho nên Kane ấy mà… có lẽ cũng không có cửa. Locke đã gật đầu đồng ý, Kane cũng thoải mái cười toe toét, ném mấy loại động vật nhỏ như thỏ rừng và gà rừng trên lưng cho Hans, đồng thời lấy lại một con hươu trong tay hắn. -Này, để dành cho ta một ít được không? Hans bất đắc dĩ nói. - Không, con này do ra săn được, đương nhiên thuộc về ta. Kane tự tin nói. - Gì cơ, ta cũng góp công mà! Hans nhướn trán nói. - Lần này là của ta, lần sau toàn bộ giao cho ngươi, được chưa. Kane vẫn rất cương quyết. - Ca ca, mau đi thôi. Nhìn thấy có vẻ không ổn, Hank vội vàng kéo Hans đi về nhà, trong đám người chỉ có tên ngố như Hans là không nhìn ra Kane có ý với Ria. Lại nói đến con hươu này, đám người Locke mới vào rừng buổi sáng liền nhìn thấy, bọn hắn phải đuổi theo cả buổi sáng mới bắt được. Con hươu này vừa trải qua một mùa đông khắc nghiệt, đói đến mức không còn chút mỡ nào, thật không biết nó lấy đâu ra sức mà chạy nhanh như vậy, Hans dứt khoát dùng một hòn đá kết liễu nó, cho con vật khỏi giãy giụa. Kane cõng xác hươu trên lưng hào hứng gõ cửa nhà Locke, lão Locke và Tia mở rộng cửa chào đón nồng nhiệt chiến hữu của nhi tử, mà thực ra bọn họ quan tâm đến con hươu kia nhiều hơn. Vào mùa này hiếm khi có hươu xuất hiện, mà cũng rất khó bắt. - Hậu sinh khả úy mà! Lão Locke cảm thán. Kane hiển nhiên rất đắc ý, hắn muốn được Ria khen ngợi cơ, nhưng đáng tiếc vừa bước tới, Ria nhìn thấy đã cau mày bỏ đi. Locke mang theo không ít thú vừa sắn được, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy bộ dáng sượng trân của Kane, không khỏi bật cười, tỷ tỷ Ria của hắn rất ghét mùi tanh, mà giờ toàn thân Kane đều là máu nai, chỉ có lão Locke và Tia không quan tâm đến mà thôi. - Nào đưa đây, ta cầm bớt hộ đệ. Ria nhanh nhẹn đi tới cửa, đưa tay về chỗ Locke. Đương nhiên, Locke cũng không đưa hết xác thú trên người cho tỷ tỷ, mà chỉ giao một hai con, sau đó cả hai cùng nhau đi vào trong kho củi. Bây giờ là giữa tháng hai, thời tiết còn lạnh, để thịt treo trong phòng củi, không lo thực phẩm bị hỏng. Thức ăn chính của tối nay là nai nướng nguyên con và cháo khoai gạo. Locke và Kane dựng một giá nướng ngoài sân, Ria cùng mẫu thân Tia nấu cháo khoai gạo, bỏ thêm chút muối, hoa hồi và gia vị để điều vị, chẳng bao lâu sau mùi thơm đã lan tỏa khắp sân. Locke và Kane đã vệ sinh sạch sẽ con hươu, chỉ lọc lấy thịt và một ít xương gặm được, kế đến xuyên nó vào một thanh gỗ, treo trên đống lửa nướng. Locke cầm dao găm thỉnh thoảng rạch thịt hươu, sau đó rắc gia vị lên, dưới nhiệt độ cao mùi thơm của gia vị hòa quyện vào cùng thịt nai.  Ngoại trừ Kane hỗ trợ một chút trong lúc nướng thịt, còn lại Locke đều tự mình làm hết. Con dao găm bạc sáng loáng và cán dao găm màu đỏ giống như con bướm xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa bên đống lửa. Lão Locke còn nhớ tới lúc mới nhập ngũ nhi tử còn mang theo dao găm này liền kinh ngạc nói: - Nhiều năm như vậy mà vẫn còn tốt thật, con dao găm này xem ra chất lượng không tồi. Còn ánh mắt của Ria lại dừng ở trên chuôi dao găm, mặc dù bị máu nhuộm đỏ, nhưng nàng vẫn có thể đoán được đây là miếng vải năm đó mình đưa cho Locke, Ria bất giác cúi đầu suy nghĩ xa xăm. Nguyên một con hươu nhưng không có nhiều thịt, chỉ trong một bữa ăn đã hết hai phần ba. Thịt hươu phần lớn là thịt nạc, rất dai, Locke ăn rất ngon miệng, hắn cùng Kane là hai cái dạ dày chủ lực trong bữa, lão Locke cùng Tia nhai nuốt đống thịt đó khơi khó, chỉ ăn một chút. Ăn uống no nê đến tối muộn, Kane mới chào tạm biệt gia đình Locke, trở lại nhà Hans ngủ, Locke giúp cả nhà thu dọn ít việc vặt, sau đó leo lên giường đi ngủ sớm. Hắn và tỷ tỷ Ria vẫn ở chung một gian phòng, nhưng trong hai ngày qua, lão Locke và Tia cũng phát hiện như thế không ổn, bọn họ lên kế hoạch tìm thợ mộc và thợ xây trong làng để làm thêm một gian phòng khác cho gia đình mình. Bây giờ hai vợ chồng già có số tiền khổng lồ mà Locke hiếu kính, hoàn toàn không lo thiếu tiền. Nằm trên giường không bao lâu, tỷ tỷ Ria cũng vào phòng, Locke thở đều đều, tựa hồ đã ngủ say. Ria thấy thế khe khẽ trút bỏ y phục của mình, bộ đồ này nàng đã mặc gần một tuần, thay đồ mới rất bất tiện vì Locke vẫn ở cùng phòng. Ria ở bên cạnh thay quần áo loạt soạt, Locke nằm yên nín thở không dám động, Locke là Kỵ sĩ thực tập sơ cấp lại thêm kỹ năng quan sát nhạy bén vào ban đêm, tất nhiên là phát hiện ra tỷ tỷ đang làm gì? Cố nén không nhìn trộm, Locke thầm vận chuyển đấu khí trong lòng, làm dịu tâm trạng đang có chút kích động. Thời gian chẳng hiểu sao vào lúc này lại chậm đến thế, mãi lúc sau Ria mới thay xong y phục và nằm xuống giường. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 142.