Chương 144: Nhiệm Vụ Đơn Giản

Lão Billy không trả lời vào vấn đề chính, mà nói: - Xung quanh có ba băng nhóm đạo tặc lớn nhất, Hồng Phong đạo, Cự Thạch huynh đệ đoàn, Gilt sơn tặc. - Vậy thì bổ đầu ba nhóm này trước đi! Yorkshire nhanh chóng ra quyết định. - Chúng ta nên bắt đầu với nhóm nào trước? Có cần ta tư vấn không? Lão Billy nhiệt tình giới thiệu. - Hồng Phong đạo là một nhóm đạo tặc đến từ phía đông. Có hơn ba mươi người và một vài con ngựa. - Cự Thạch huynh đệ đoàn là hai huynh đệ sinh đôi không biết từ đâu chui ra. Cả hai có sức lực kinh người, dưới trướng còn có một nhóm lưu manh. - Còn Gilt sơn tặc… Lão Billy dừng một chút mới nói tiếp: - Hầu hết bọn hắn đều là dân thị trấn khai thác mỏ chúng ta trốn tránh không tòng quân, tạo thành một nhóm lưu manh vô lại. Bọn hắn cũng chẳng nể tình đồng hương, dân ở đây cũng sớm không coi bọn hắn là người trong trấn. Không chỉ lão Billy, cơ hồ tất cả người dân ở thị trấn khai thác mỏ đều lấy làm hổ thẹn về nhóm Gilt sơn tặc. - Thị trấn khai thác mỏ chúng ta có bốn trung đội trưởng, việc trấn áp bọn thổ phỉ hẳn phải nhanh hơn những thị trấn khác. Lão Billy cười nói. Nói cho cùng đây cũng là “vốn liếng” để hắn khoe khoang với những đồng liêu cũng là trấn trưởng như hắn ở các thị trấn khác. Dưới quyền của Lãnh chúa có tổng cộng bốn trung đội bộ binh, trong đó thị trấn khai thác mỏ của bọn bọ đã có tận bốn trung đội trưởng, mà lại còn có một trung đội trưởng của trung đội kỵ binh, cứ hễ nhắc đến chuyện này là lão Billy lại rất mát mặt, hãnh diện hơn rất nhiều so với các trấn trưởng khác. - Không cần phiền phức như vậy! Yorkshire phẩy tay cắt ngang. - Mỗi người chọn một nhóm đi. Nói rồi hắn quay sang nhóm Locke. - Để ta suất lĩnh trung đội kỵ binh đi nghênh đón Hồng Phong đạo. Locke là người đầu tiên nói, nếu nhóm đạo tặc này có ngựa, Locke dẫn trung đội kỵ binh đi ngăn cản là vừa vặn, tránh cho việc cá lọt lưới. - Cự Thạch huynh đệ đoàn giao cho ta. Hans nhếch miệng cười một tiếng, hắn muốn xem hai vị huynh đệ này thực lực đến đâu, có thể chịu được một quyền của hắn hay không. - Thế thì nhóm sơn tặc Gilt sẽ là của ta rồi. Yorkshire cười nói. - Còn ta xem ra chỉ có thể trông nhà. Karl tự giễu bổ sung một câu. Cũng bởi vì hắn mất đi một cánh tay, hiệu quả chiến đấu giảm đi rất nhiều, lần hành động quét sạch đạo tặc này, tốt nhất là trung đội trưởng Karl nên ở lại thị trấn khai thác mỏ. Cho dù hắn bị mất một cánh tay, nhưng những tên đạo tặc bình thường đừng nghĩ đến việc làm tổn thương Karl. - Vậy cứ quyết định như thế! Yorkshire ấn định mục tiêu, bắt đầu triệu tập binh lính, trong quân đội đều có kiểu nói là làm luôn, mau lẹ không trì hoãn. Hắn dự định buổi chiều sẽ phái binh lính ra trấn áp bọn đạo tặc. - Chỉ còn Karl liệu có đủ không? Lão Billy do dự một chút, hắn là người hiểu rõ nhất thực lực của bọn đạo tặc quanh thị trấn khai thác mỏ, cảm thấy bọn người Yorkshire đưa ra quyết định quá vội vàng. - Đừng lo, ta bảo đảm! Yorkshire trấn an trấn trưởng. Chỉ có khoảng hơn chục kỵ binh ở thị trấn khai thác mỏ, cho dù quân lực có ít, Locke vẫn tự tin dưới sự lãnh đạo của mình sẽ quét sạch Hồng Phong đạo. Đêm đông luôn đến rất nhanh, sau khi ra quyết định xong, rất nhanh mỗi người đều tự suất lĩnh đội của mình lên đường, trong đó một nhóm hơn mười kỵ binh gầm thét xuyên qua núi vào chạng vạng tối. Mỗi một tên kỵ sĩ toàn thân tắm trong máu, như thể vừa trở về từ địa ngục vậy. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên hông chiến mã có treo những chiếc túi vải, túi vải có hình cầu lồi ra ngoài, nếu là người hiểu biết nhìn thoáng qua có thể nhận ra đó đều là đầu người. Đội huyết sắc kỵ binh lao nhanh như con thoi khiến vô số loài chim trong rừng giật mình bay loạn xạ. Người dẫn đầu là một kỵ sĩ mặc áo giáp màu vàng rực rỡ, dưới chiếc mũ giáp chỉ lộ ra một đôi mắt lãnh đạm. Người này chính là Locke, hắn vừa dẫn đầu một đội đi đồ sát Hồng Phong đạo, hầu hết mỗi binh sĩ đều vừa giết ít nhất một tên đạo tặc. Thật nực cười khi đại bản doanh của nhóm Hồng Phong đạo này lại nằm trên con đường yếu đạo giữa thị trấn khai thác mỏ và phía bên ngoài, nằm ở khu Phong Diệp lâm bên ngoài thị trấn, thậm chí còn rất gần Phong Diệp thôn của Locke, quả đúng là chán sống mà. Nếu như hai ngày trước Locke biết nhóm đạo tặc kia ở gần như vậy, có lẽ đã trực tiếp gọi đám Hans tới gây sự, hai vị cường giả tu luyện đấu khí đi dẹp một nhóm người bình thường không có đấu khí, chẳng phải quá đơn giản sao. Trong chuyến đi này, kỵ binh dưới trướng Locke cũng kinh hỉ, bọn hắn chưa từng gặp phải đối thủ yếu như vậy, chẳng qua chỉ là đám người biết cưỡi ngựa. Với áo giáp kiên cố, trường thương của kỵ sĩ, đội hình chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu chống lại địch nhân dày dặn của kỵ binh lãnh địa Kedozi, chống lại nhóm đạo tặc chỉ biết thị uy trước mặt dân thường này, đơn giản chỉ là một cuộc thảm sát nghiêng về một phía. Cũng do thời gian cấp bách, chuyến đi này chỉ là tàn sát 32 thành viên của băng đảng Hồng Phong đạo, những con ngựa và tài bảo của nhóm đạo tặc đó vẫn ở nguyên vị trí của chúng, ngày mai nhóm Locke sẽ quay lại xử lý sau. Trong mắt Locke, việc dành thời gian với người thân của hắn bây giờ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Trước khi màn đêm buông xuống, tiếng hú hét quay trở lại của kỵ binh vang vọng khắp thị trấn khai thác mỏ. Thị trấn khai thác mỏ vào ban đêm rất mực yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thì thầm từ một số hộ dân trong thị trấn, hầu như không còn âm thanh nào khác. Sự trở lại của đội kỵ binh đã mang lại những gợn sóng cho thị trấn khai thác mỏ yên bình. Trấn trưởng lão Billy từ khi đám người Locke rời đi vẫn luôn lo lắng dính lấy Karl, đồng thời bắt hắn canh canh giữ ở cửa thị trấn cùng mình. Trong miệng nhai bữa tối mẹ vợ mới mang tới, lão Billy vừa nói chuyện phiếm với Karl, vừa thỉnh thoảng cảnh giác liếc nhìn con đường bên ngoài thị trấn. Karl biết trong lòng lão Billy vẫn còn rất lo lắng, bèn cười an ủi nói: - Yên tâm, bọn chúng chỉ là mấy tên đạo tặc mà thôi. Mặc dù Karl đã hết lời trấn an lão Billy, nhưng hắn không thể ngừng dòng suy nghĩ chảy trong đầu, dù sao lão Billy đã phải nhịn nhục chịu đựng những tên đạo tặc này suốt những năm qua. Khi trung đội kỵ binh do Locke suất lĩnh vừa quay về, lão Billy liền không thèm để ý đến mồm còn nhai cơm, dùng ống tay áo quẹt vội miệng, đứng phắt dậy chạy qua đó. Tiếng vó ngựa nã xuống đất của đội kỵ binh tạo thành tiếng ồn rất lớn, hầu hết người dân trong thị trấn khai thác mỏ đều chạy ra ngoài để xem nhóm người vừa trở về. Móng ngựa bọc sắt phát ra âm thanh giẫm đạp trầm đục, cùng với đội kỵ binh xếp hàng có trật tự, mỗi người dân trong trấn đều cảm nhận được cảm giác an toàn vô cùng chân thật. Nhóm kỵ binh này như thể vừa tắm trong máu tươi trở về vậy, rất nhiều người từ tận phía xa đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh kích thích lỗ mũi. Lão Billy cố nén sự khó chịu mà mùi tanh mang lại, tiến về phía trước. Thủ lĩnh độ kỵ binh chính là Locke, áo giáp vàng óng trên người đã nhuốm máu đỏ tươi, thêm vào phía xa một tia hoàng hôn cuối cùng chiếu tới, Locke trong mắt đám dân thường tựa như là huyết sắc Ma Thần. - Tình hình thế nào rồi? Tuy rằng từ khí thế hùng hổ của đội kỵ binh trở về đã đại khái đoán được đáp án, nhưng lão Billy vẫn không nhịn được hỏi, bởi vì sắc trời đã tối, hắn cũng không biết kỵ binh có giảm quân số hay không. Locke dùng hành động đáp lại lão Billy, chỉ bằng một tiếng huýt sáo, mỗi một kỵ binh đều ném túi vải buộc ở sau hông ngựa, khiến gần ba mươi vật thể hình cầu bay ra, kèm theo máu tươi bắn tung tóe. Có người dân thị trấn gan lớn bước lên nhìn cho kỹ trong túi vải có gì. “Oẹ!” Và thế là hầu như tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này đều xoay người ôm bụng nôn mửa. Lão Billy là người ở gần Locke nhất, nhìn thấy rõ ràng nhất, cái đầu từ trong tay Locke ném ra chính là thủ cấp của tên cầm đầu băng nhóm Hồng Phong đạo, cũng là kẻ thường xuyên quấy rối và gây ra nhiều thiệt hại nhất đối với thị trấn khai thác mỏ của hắn. Trên mặt nam tử này có một vết sẹo, thậm chí còn đến thị trấn vào tháng trước để moi tiền và lương thực của lão Billy. Nhưng hiện tại, lão Billy chỉ còn nhìn thấy đầu của hắn, trên mặt gã có một vết sẹo, dường như đã chịu đựng một loại đau đớn kịch liệt nào đó vặn vẹo đến biến dạng, giống như một con rết nhiều chân nằm trên quả bầu khô héo, khiến lão Billy ớn lạnh. Lão Billy cũng xứng danh trấn trưởng, hắn ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi tiếp. - Không có con cá nào lọt lưới đúng không? Bởi vì băng nhóm Hồng Phong đạo có ngựa, nếu có kẻ trốn thoát, thị trấn của lão sẽ phải đối mặt với những cuộc trả thù không hồi kết. - Không còn đâu. Lão Karl trả lời thay Locke, hắn vỗ vỗ bả vai lão Billy nói: - Yên tâm đi, không kẻ nào trốn thoát khỏi móng ngựa của trung đội kỵ binh Lãnh chúa đâu, huống chi còn do Locke dẫn đội. Lão Billy mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì hắn chưa nhìn thấy ngựa dự phòng hay kho báu mà bọn đạo tặc Hồng Phong đạo đã cướp đi. Karl không có hứng thú giải thích cho lão Billy biết chiến lực cường đại của Kỵ sĩ thực tập sơ cấp kinh khủng cỡ nào, cũng mặc kệ lão Billy đang trầm ngâm, hắn tiến lên một bước nói với Locke: - Trở về nghỉ đi, có ta ở lại trấn trông coi rồi! Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 144.