Chương 145: Mùi Máu Tanh

Locke đang mặc áo giáp gật đầu, thúc vào mông ngựa rồi cưỡi thẳng về Phong Diệp thôn. Dưới sự chỉ huy của Karl, số kỵ binh còn lại tiến vào thị trấn khai thác mỏ tu chỉnh một cách có trật tự. Cưỡi ngựa phi nước đại trên đường núi gập ghềnh, Locke đội mũ sắt tâm trạng rất phức tạp, hắn đột nhiên ý thức được mình cùng người bình thường giờ đây có khoảng cách khác biệt rõ ràng. Khi đội kỵ binh chiến thắng trở về, thứ nghênh đón họ không phải là tiếng reo hò của người dân thị trấn khai thác mỏ, mà là sự kinh ngạc và xa cách, thậm chí hắn có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt những người đang nhìn mình. Bất kể là Locke hay những người lính trở về lãnh địa Kedozi, bọn họ đương như đã chai sạn với máu tươi và cái chết, đừng nói đến hàng chục cái đầu, họ đã từng nhìn thấy những cảnh tượng còn thảm liệt hơn nhiều, chỉ là mùi máu tanh đơn thuần không là gì đối với họ. Nhưng dân thường thì khác, hơn một nửa người dân thị trấn khai thác mỏ cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc ở cự ly gần đều che miệng muốn nôn, còn những người không nôn mửa chẳng qua là mũi ngửi thấy mùi lạ nhưng mắt chưa thấy trong túi vải có gì mà thôi. Cưỡi ngựa phi nước đại trong đêm tối, điểm điểm tinh quang vừa mới lộ ra, Locke đã có thể nhìn thấy cây đại thụ ở lối vào Phong Diệp thôn. Không vội vã vào làng, Locke cưỡi ngựa đến bờ sông ở đầu làng. Thời tiết tháng ba, nước sông đã tan băng nhưng vẫn toát ra hơi lạnh giá, nhất là lúc này đã là đêm khuya. Sau khi xuống ngựa, Locke trực tiếp thả mình nhảy vào trong nước, nước sông lạnh thấu xương kích thích thần kinh Locke, rửa sạch vết máu cùng mùi tanh trên người hắn. Con chiến mã của hắn đứng trên bờ nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình thực hiện một loạt hành động kỳ lạ như vậy liền khịt mũi, như thể đang chế nhạo chủ nhân của nó hẳn đang lên cơn thần kinh. Locke ở trong nước nhìn thấy trên thân ngựa cũng bị bắn lên nhiều vết máu, khi con chiến mã phát ra một tiếng kinh hãi, là lúc nó bị Locke không chút lưu tình kéo xuống “tắm” cùng mình. Locke có sức mạnh của Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, khỏe không kém một con gấu nâu, một tay cũng đủ lôi con ngựa to lớn xuống. Sau khi ngâm mình đủ ba phút, mùi tanh gần như biến mất, Locke mới nhảy lên bờ. Con ngựa có vẻ bơi lội không tốt lắm nên điên cuồng giãy giụa ở trong nước, Locke phải dùng một chút đấu khí, hữu kinh vô hiểm kéo con ngựa này đưa lên bờ, cuối cùng suýt bị nó đạp cho một cước trả thù, may sao Locke đang vận chuyển đấu khí đỡ kịp. Con ngựa lên được trên bờ có chút run sợ nhìn Locke, phát ra những tiếng động khẽ khẽ. Locke không quan tâm cứ thế lên lưng ngựa, không có động tác thừa, con chiến mã hí lên một tiếng rồi phi về trước theo bản năng. Nó vừa chạy vừa lắc lắc bộ lông, khi chạy tới cửa thôn, trên người gần như không còn một giọt nước. Cửa thôn còn có mấy tên binh lính đứng gác, ban ngày hắn bận diệt thổ phỉ, an trí vài người ở lại canh giữ,  bọn họ cũng rất tận chức trách, không ai lười biếng. - Locke ca ca! Hắn vừa tới gần, binh lính liền nhận ra, có trách thì trách áo giáp Locke mặc quá mức nổi bật. - Ừm. Locke đáp lại một tiếng. - Các ngươi không cần ở hết đây canh giữ, phân thành hai nhóm nhỏ lần lượt quan sát là được. Dứt lời, Locke phi ngựa rời đi. - Rõ! Phía sau vọng lên câu trả lời của các binh sĩ. Về trước cửa nhà, cánh cổng đã mở rộng chào đón, lão Locke biết Locke là trung đội trưởng trung đội kỵ binh, trong thôn vừa nghe tiếng móng ngựa, liền biết nhi tử đã trở về, cho nên lão vội chạy ra mở cổng. Quả đúng là vậy, đó thực sự là con trai của họ. Tia đi đóng cửa sân lại, lão Locke kinh ngạc nhìn con mã chiến mà Locke mang về trong sân. - Trông khỏe khoắn hơn so với ngựa ở trạm dịch trong trấn, lại có thần khí hơn ngựa trong thương đội của Lãnh chúa nhiều! Lão Locke vươn tay, định sờ lông trên cổ ngựa, nhưng con ngựa lại lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn lão Locke, một cái chân sau đã nửa nhấc lên, tựa hồ có thể sẽ tung cước bất cứ lúc nào. - Ngoan! Locke trừng to mắt, không biết từ lúc nào một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt trên lưng ngựa, chiến mã trong nháy mắt yên tĩnh như một đứa bé ngoan ngoãn, mặc cho lão Locke xờ mó bộ lông mượt mà xinh đẹp. - Sao người ướt nhẹp như này? Mau cởi y phục ra, để tỷ tỷ Ria giặt cho con! Tia không quan tâm đến ngựa, mắt dán lên xem con trai có sứt mẻ miếng nào không. Cởi bỏ bộ áo giáp nặng nề, Locke đưa bộ y phục ướt sũng bên trong cho Ria vẫn đứng bên yên lặng quan sát nãy giờ. - Con ăn gì chưa? Chưa ăn thì ta vào nhà lấy cho, vẫn còn dư mà. Tia hỏi. - Con chưa. Locke đáp. Tia vừa nghe thấy thế lập tức quay vào nhà để lấy thức ăn cho Locke, còn lại hai chiếc bánh lúa mạch và nửa nồi súp rau từ bữa tối, giờ chỉ cần hâm nóng lại cho Locke ăn là xong. - Con ngựa này ăn cái gì? Lão Locke vẫn còn chú ý tới con chiến mã mà Locke mang về, con chiến mã này vốn đã thần tuấn dị thường, lại bị lão Locke lật lông lên xuống xem xét càng giống như một con nhím lớn. - Phụ thân cứ kệ nó đi, không chết đói được đâu. Locke nhàn nhạt trả lời, đây là do hắn sơ suất, trong thôn không có cỏ khô chuyên dụng cho ngựa, muốn cho nó ăn phải đợi ngày mai lên thị trấn mới được. Nhưng dù sao nó cũng là chiến mã thượng phẩm của kỵ binh đoàn, đói một hai ngày cũng không thành vấn đề lớn, có lúc hành quân gấp gáp, chiến mã không ăn suốt một ngày đêm cũng là chuyện bình thường. Cũng may chiến mã không hiểu tiếng người, nếu không nó hẳn sẽ ủy khuất khóc ngất mất, nó cùng Locke chinh chiến cả ngày, cuối cùng không chỉ tắm nước lạnh mà ngay cả cơm tối cũng không được ăn. Chiến đấu cả một ngày, hôm nay Locke đi nằm nghỉ sớm. Ria chưa đi ngủ, nàng vẫn đang giúp Locke giặt quần áo, chiếc mũi nhạy bén của nàng hình như đã ngửi thấy mùi gì đó rất lạ bèn đưa lên mũi ngửi, một mùi máu tươi nhàn nhạt xông vào mũi Ria, xem lẫn đó là mùi nam tính của Locke. Ria đỏ mặt, vội vàng dìm quần áo vào trong nước, nàng mặc kệ máu kia từ đâu ra, chỉ cần không phải của Locke là được. Vừa rồi khi Locke cởi y phục, trên người tuy rằng có rất nhiều vết sẹo, nhưng đều là vết thương cũ đóng vảy, Ria cũng không phát hiện ra vết thương nào khác. Tựa hồ nhớ tới Locke vô tình để lộ ra cơ bắp rắn chắc, tâm tư Ria càng thêm rối loạn, chỉ có thể dùng sức vò y phục trong tay, cố làm bản thân phân tâm không nghĩ đến nữa. Tia đã ngủ say, nhưng lão Locke thì không. Hắn luôn cảm thấy mình nên cho chiến mã ăn thứ gì đó, nếu không con vật này bị đói chết thì làm sao, nếu nó chết đói, nhà hắn có thể phải bồi thường rất nhiều tiền. Càng nghĩ lão Locke càng cảm thấy không ổn, hắn nửa đêm lọ mọ thức dậy và đi đến nhà kho chứa củi, chỗ Locke cột con mã chiến ngủ ở đó. Trong phòng chứa củi, con ngựa đăm chiêu nhìn lão Locke len lén bước vào, nó vẫn bị ám ảnh lúc chủ nhân “nhắc nhẹ” nó ban nãy, cho nên không dám làm bậy với lão giả trước mặt. Chiến mã sốt ruột khịt mũi, cho rằng lão Locke lại đến nghịch lông nó, nên cố ý nhích cổ lại gần, muốn cho hắn sờ nhanh để nó còn đi ngủ. Nhưng không, lão tới là có việc thật, vài miếng bã khoai tây chiên cùng khoai gạo xuất hiện ở trong tay lão Locke, con ngựa cúi đầu trợn to hai mắt nhìn thứ mà nó chưa từng ăn bao giờ. Mã chiến đưa mũi cúi xuống hít ngửi, ăn được không nhỉ? Nhưng chính đôi mắt cười híp tịt của lão Locke đã trả lời điều đó. Ngày hôm sau, Locke mãi đến mười giờ mới dậy, duỗi eo đấm lưng vài cái theo thói quen, mặc dù không ai dạy nhưng Locke phát hiện những động tác này rất hữu dụng, đỡ mỏi hẳn. Hắn vốn định lên thị trấn vào buổi trưa để xem bọn Hans đã quay lại hay chưa, nhưng kế hoạch này phải bị gác lại. Bởi vì con chiến mã của hắn hình như đã bị đau bụng đi ngoài rồi. Trong sân, Tia không ngừng quở trách lão Locke, còn hắn đang cúi gằm mặt xuống đất hối lỗi: - Sao ông có thể cho ngựa ăn mấy thứ như thế nhỉ, nó là bã khoai tây cùng khoai gạo đã để không biết bao nhiêu ngày rồi đấy? - Chỉ là một con thú mà thôi, ta nào biết nó được chiều quen không ăn được mấy đồ như vậy. Lão Locke vẫn cố cãi. - Ông cho rằng nó là con lừa sao? Thấy lão Locke còn dám nói lại, Tia tay chống nạnh càng thêm lớn tiếng. Locke đứng bên cạnh khóe miệng co giật không nói nên lời, trong thôn những gia súc như bò lợn đúng là cái gì cũng có thể ăn, đừng nói là thức ăn hư hỏng, thậm chí ngay cả vỏ cây hoặc rễ cây thối chúng cũng nhai hết. Nhưng đó là vật nuôi trong nhà, không phải ngựa chiến. Theo như Locke biết, con ngựa của hắn thường xuyên được Lãnh chúa mời một người chuyên môn cho ngựa ăn và chăm sóc đặc biệt, thức ăn của nó cũng khá phức tạp, phải là thực phẩm hỗn hợp giữa lúa mì và đậu nành hảo hạng, còn ngon hơn đồ ăn của đám lính tập sự trong quân đội ăn ấy chứ. Sở dĩ nói ngựa đắt hơn người, chính là ngoài giá trị của bản thân ngựa mang lại, chi phí chăm sóc rồi tiền lương thực chi cho những con ngựa chiến này cũng không phải là một khoản tiền nhỏ. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 145.