Chương 159: Phân Đất Phong Hầu

Lúc Locke trở lại khách điếm cũng đã là chập tối, trong ngực ôm một đống hộp quà to nhỏ, phía sau còn có Barton cùng Swell hỗ trợ xách hộ một ít món. Hai người bọn họ tận mắt thấy được sự tận tình chu đáo của Tử tước Meyerson đối với Locke, mặc dù cả hai không biết Locke làm sao quen biết đại nhân vật như vậy, nhưng cũng không tránh khỏi hâm mộ Locke. - Ta nghĩ mình nên gọi ngươi một tiếng ca ca rồi. Barton chặc lưỡi nói, đúng ra tính về tuổi tác thì hắn lớn hơn Locke vài tháng. Tử tước Meyerson rất hào phóng, so với đống bảo bối trong chiếc nhẫn không gian của Christine, thì những chiếc dây chuyền mà Locke nhận được cũng đều là sản phẩm chất lượng cao, giá trị ước tính của mỗi chiếc không dưới 50 Diller vàng, ấy thế mà Tử tước mập còn mặt không đổi sắc, một hơi tặng hắn những mười chiếc. Locke chia cho Barton và Swell mỗi người một chiếc, tặng cho bốn nàng Grace và Akano mỗi nàng một chiếc, và tất nhiên không thể thiếu phần cho Angelina. Còn lại ba chiếc hắn tặng cho mẫu thân và tỷ tỷ. Lão Locke và Tia mấy ngày nay dẫn con gái đi thăm thành phố Flor, Locke đưa cho bọn họ rất nhiều tiền, trong túi hai vị lúc nào cũng rủng rỉnh tiền tiêu, nhưng mà lão Locke không phải là người thích tiêu tiền, Tia càng là người rất tiết kiệm, cho nên số tiền con trai đưa cho mấy ngày nay hầu như vẫn còn nguyên. Thay vào đó, họ mua khá nhiều đồ ăn ngon cũng như vài món đồ nho nhỏ giá cả hợp lý mang về cho binh lính và người của lữ điếm cùng ăn, tạo mối quan hệ. Lão Locke và Tia trong mắt nhóm người này giờ đây đã trở thành hai “người tốt” chính hiệu. Thấy con trai mua chiếc vòng cổ trang sức giá trị lại đẹp đến nao lòng thế kia về tặng, Tia vốn dĩ muốn trách móc Locke không biết tiết kiệm, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy viên ngọc lục bảo xinh đẹp, bà liền quên sạch những lời định nói vào lòng. Phụ nữ yêu cái đẹp, kể cả khi đã có tuổi vẫn không thể thay đổi được bản chất vốn có đó. Tia nào có món đồ trang sức gì, chứ chưa nói tới châu báu ngọc ngà, chiếc nhẫn bạc mà Locke mua tặng bà lúc vào thành phố chính là món có giá trị nhất lúc ấy. Về phần lão Locke khi cưới bà, cũng chỉ mang theo hai con cừu cùng một chiếc nhẫn đồng làm sính lễ. Chiếc nhẫn đồng tuy không mấy giá trị nhưng Tia vẫn đeo trên tay, chiếc nhẫn đồng nguyên bản màu vàng giờ đã chuyển sang màu đỏ tươi, những hoa văn phức tạp trên đó đã phai mờ theo năm tháng, nhưng Tia sẽ mãi đeo chiếc nhẫn có tính biểu tượng hạnh phúc của cả đời mình. Đây là nhân chứng cho mối lương duyên một đời của đôi vợ chồng già. Lão Locke ngậm tẩu thuốc lá mới mua trong miệng, rất khoan thai từ tốn, chốc chốc lại cắn lấy đầu tẩu, là một người cha, ông thực sự rất hài lòng và tự hào về nhi tử vô cùng tài giỏi của mình. - Để ta đeo cho bà! Chợt, lão Locke đặt tẩu thuốc xuống, tác phong nhanh nhẹn chạy tới đeo chiếc vòng lên cổ cho Tia. - Ta cảm thấy chiếc vòng ngọc lục bảo này thích hợp với bà, Tia cũng ngẩng đầu lên khẽ nheo mắt lại, lẳng lặng ngồi ở trên ghế chờ lão Locke đeo giúp mình. Nói rồi lão Locke bèn cầm lấy một món trong đó. Locke thấy vậy rất muốn đeo hộ tỷ tỷ, nhưng đáng tiếc Ria đã tự làm rồi, không cho Locke cơ hội có một không hai đó. Ria chọn chiếc vòng cổ đá quý màu xanh nước biển, trên nền da trắng ngần càng tôn lên vẻ xinh đẹp của những viên đá quý. - Trông thế nào? Ria hồi hộp hỏi Locke ở trước mặt, dáng vẻ có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên nàng đeo trang sức trân quý như vậy. - Rất, rất đẹp! Locke có chút lúng túng đáp, cho tới hôm nay, mặc dù gặp qua các loại tuyệt sắc mỹ nữ như Angelina hay Grace, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy tỷ tỷ của mình là đẹp nhất. Trong hộp quà vẫn còn một sợi dây chuyền vàng. - Chiếc còn lại cho Ria nhé. Tia nói, trong nhà Locke, mẫu thân Tia mới là chủ gia đình, bà là người ra quyết định cuối cùng. Ba ngày sau, lễ phân đất phong hầu bắt đầu, Locke từ sáng sớm đã mặc lễ phục chỉnh tề, đây là lễ phục đặc biệt thiết kế dành riêng cho Kỵ sĩ, bên phải lễ phục còn có một bao kiếm chữ thập, ủng là màu đen da bò, không chỉ bền mà còn nhìn không phô trương. Hắn đội một chiếc mũ có mái xéo trên đầu, tất cả từ phụ kiện đến thần thái đều khiến Locke trông giống một Kỵ sĩ cao quý hơn là một người lính phổ thông. Công lớn này là nhờ Grace giúp hắn lựa chọn bộ đồ phù hợp, làm cho Locke cũng sáng mã hơn bình thường vài phần. Bộ lễ phục hắn mặc trên người khiến cho không ít người ở khách điếm phải trầm trồ kinh ngạc. - Ôi, lễ phục đẹp thế, ngươi mua ở đâu vậy? Barton vô cùng tò mò hỏi. Bên ngoài khách điếm đã có người hầu của cung đình chờ sẵn, thông báo Locke được phong tước Kỵ sĩ quý tộc cũng là tin tức được những người này truyền đến. Theo sau những người hầu cận, Locke thận trọng bước vào vương cung của thành phố Flor cùng một nhóm người trông giống như hạ sĩ quan trong quân đội. Bọn họ đều là những thường dân bình thường sắp được phong tước, vì thành tích xuất sắc trên chiến trường nên sẽ được đặc biệt thăng cấp quý tộc trong buổi lễ trọng đại này. Thông qua vài câu tán gẫu, Locke biết nhóm người này đại đa số đều là thăng cấp Kỵ sĩ quý tộc, chỉ có một số ít được phong tước vị Huân tước, những người được phong vị lần này không cần nói nhiều cũng hiểu bọn họ đều lập nên đại công mang tính quyết định trong chiến tranh. Locke cũng tự biết mình là ai, nếu không phải ngẫu nhiên cứu được công chúa Angelina, cái chuyện phong làm quý tộc tốt đẹp này cũng sẽ chẳng đến phiên hắn, cho nên hắn nhiệt tình kết giao với những đồng liêu ở chung quanh cũng sắp trở thành Kỵ sĩ quý tộc. Có 20-30 quân quan ở đây, tất cả đều là những quý tộc mới được thăng chức, nền tảng của họ còn yếu, và đây là thời điểm tốt để họ kết bạn và xây dựng mối quan hệ. Thêm vào đó đều cùng có xuất thân từ doanh trại nên ai nấy đều rất hào sảng, hòa đồng, cả nhóm trò chuyện vô cùng vui vẻ. - Yên lặng nào! Có vẻ như âm thanh chuyện trò càng lúc càng lớn, một vị thủ lĩnh của nhóm tùy tùng đi ở phía trước không ngần ngại mà hô lên một tiếng. Tiếng ồn trong nháy mắt biến mất, tất cả mọi người giống như chim cút cúi đầu ngoan ngoãn, kể cả Locke, bọn họ lúc này chưa phong tước Kỵ sĩ, đành phải cúi đầu. Việc này cũng nhờ phần lớn thực lực của Kỵ sĩ thực tập cao cấp do người đứng đầu nhóm tùy tùng trong cung điện tản mát ra ngoài, khiến nhóm bán Kỵ sĩ quý tộc càng thêm run sợ, cung điện quả thực là nơi ngọa hổ tàng long. Locke và những quân quan khác đều xuất thân từ trong quân đội mà ra, các cái khác có thể không phục, chỉ phục những kẻ mạnh hơn mình. - Vương cung của chúng ta hoành tráng hơn nhiều so với cung điện của Charlie. Một trung sĩ có râu trong đội ngũ nghiêng đầu thì thầm. - Sao ngươi biết hay vậy? Bên cạnh có người cũng thấp giọng hỏi ra vẻ vô cùng tò mò. - Cái hồi mà chúng ta lần đầu tiên tấn công cổng phụ của cung điện Quốc vương Charlie, là do ta dẫn đội. Tường cung điện của họ tuy nguy nga nhưng không cao bằng của chúng ta. Người đó đáp. Khi Locke ở thành Otis, bởi vì thuộc quân tư nhân của quý tộc địa phương, nên không tham gia trận công thành trong cung, người này vừa giới thiệu, Locke đã chớp cơ hội vểnh tai lên nghe ngóng tin tức mới lạ. Các thị vệ đi đầu cũng mặc kệ đám người phía sau xì xào bàn tán, chỉ cần thanh âm không quá lớn, bọn họ cũng không để ý, dù sao bọn họ cũng chỉ là nô bộc, không phải quý tộc. Đi được nửa canh giờ, bên ngoài một đại điện đã có một đám người đứng chờ đợi. Lúc này trời vừa rạng sáng không lâu, ngoài cung chỉ có đội thị vệ tuần tra, cung nữ và tùy tùng cũng ít xuất hiện trong khu vực này. Thời gian dần trôi, người bên ngoài đại sảnh cũng bắt đầu trở nên đông đúc hơn, từng vị quý tộc ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi vào đại sảnh trăm bậc. Locke đứng như trời trồng giữa buổi sáng sớm, dùng ánh mắt quét nhìn cẩn thận chung quanh và phát hiện ở đây không có một người nào hắn quen biết. Locke ước tính có khoảng một trăm bốn mươi quý tộc bước vào hội trường. Chờ đợi lúc nào cũng vừa lâu vừa khó chịu, cũng may ở đây toàn là quân quan, Locke cũng phát hiện hầu hết mọi người đều là cường giả Kỵ sĩ thực tập sơ cấp trở lên, cho nên cũng không có gì quá mệt mỏi, cho dù đứng đợi một ngày, bọn họ cũng không cau mày lấy một cái. Trong sảnh chính, Quốc vương Faustain đương nhiệm ngồi trên ngai vàng với sự hỗ trợ của những người hầu cận, hai bên trái phải là vương phi Kent và Hoàng tử Kensell vừa từ tiền tuyến trở về chưa lâu. Ba trong số bốn đại Hầu tước của vương quốc đứng đầu các quý tộc bên dưới, còn Hầu tước Wood mới được bổ nhiệm vẫn đang ở Charlie tọa trấn. Đứng bên dưới là hàng trăm quý tộc Faustain, tất cả đều sẽ là những người được phong đất phân hầu trong buổi lễ phong chức ngày hôm nay. Lãnh chúa Kedozi cũng nằm trong số đó, chỉ có điều vị trí của hắn tương đối hẻo lánh, đứng ở góc tây nam của hội trường. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, vị trí của những quý tộc này cũng là có chủ đích, nếu vạch một đường, cảm giác phân biệt rất là rõ ràng. Trước mặt Lãnh chúa Kedozi là vị trí của Hầu tước Sandrew, những quý tộc khác cũng tương tự như vậy, ai cũng đều có những ngọn núi “Thái Sơn” riêng để dựa vào. Ngoài ra còn có rất nhiều quý tộc đứng ở hai bên đại sảnh, họ là những tín đồ trung thành của vương phi Kent và Hoàng tử Kensell, hầu hết các quý tộc ủng hộ vương phi Kent đều hoạt động trong lĩnh vực thương nghiệp và kinh tế, còn những quý tộc ủng hộ Hoàng tử Kensell hầu hết là trong quân đội và phần lớn là thanh niên trẻ tuổi. - Vậy thì hôm nay, chúng ta đến đây để thảo luận về việc truy tặng người có công sau chiến tranh! Quốc vương Faustain trông không già chút nào, lời nói rõ ràng đĩnh đạc, thanh âm lớn và vang tới nỗi váng cả đầu. Nói là thảo luận, nhưng trên thực tế việc nên thảo luận đã thảo luận xong hết rồi, bất kể là Nghị Viện quý tộc hay là Trưởng Lão Viện, bọn họ đều đã chia nhau chiến lợi phẩm thỏa mãn, đương nhiên cũng có một số những việc không quang minh chính đại, do đó cần đương sự các bên điều chỉnh lại từ từ. Mỗi quý tộc đều tiến lên để nghe điều lệnh của việc phân đất phong hầu, hoặc tước vị được nâng lên một cấp, hoặc được nhận một mảnh lãnh thổ rộng lớn, hoặc được phân tài bảo vàng bạc phong phú. Không thể phủ nhận là nguồn tài nguyên dồi dào của lãnh thổ Charlie đã vỗ béo cho vô số quý tộc Faustain. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 159.