Chương 160: Rời Đi

Trong đại điện, lễ phân đất phong hầu vẫn đang diễn ra. Dàn nhạc của vương đô thổi lên một bản nhạc mang khí thế trang trọng, phù hợp với không khí lễ hội với nhiều sắc khí tươi vui, từng hồi bổ nhiệm quý tộc từ các đại diện thay mặt cho quyền lực tối cao của nhà vua, lần lượt được ban bố đến các vị quý tộc có mặt ở đó. - Lãnh chúa Kedozi! Vị quan hầu cận bên cạnh Quốc vương đọc tên của Lãnh chúa Kedozi, cuối cùng cũng đến lượt hắn, Lãnh chúa hít một hơi thật sâu, sải bước ra khỏi hàng ngũ quý tộc, đứng yên ở giữa hồi hộp chờ đợi. - Đội quân đội do Lãnh chúa Kedozi suất lĩnh đã lập được nhiều thành tích lớn trong các trận chiến ở Gordon Heights, hẻm Fermo, thu phục chiến Charlie, công thành chiến Odis,... được trao tặng tước vị Tử tước! Thanh âm của vị quan đó không to không nhỏ, nhưng cũng đủ để Lãnh chúa Kedozi có thể nghe rõ từng từ. Hắn cố nén sự phấn khích trong lòng, rồi làm ra vẻ thong dong nhận lấy tấm lụa chứa những chữ vàng do quan hầu cận trao cho mình. Chỉ là một tấm lụa phong vị nhẹ tênh thôi, cũng đủ chứa đựng câu chuyện cả cuộc đời của Lãnh chúa Kedozi, hắn cả đời phấn đấu cuối cùng đã gặt hái được kết quả. Hơn một nửa số quý tộc có mặt vẫn chưa được phong tước, nhưng Quốc vương Faustain ngồi trên cùng của hội trường cũng không hề tỏ ra mệt mỏi, tất cả các sắc phong của các quý tộc ở Faustain đều do nhà vua đích thân ký tên, đó là quyền lực cũng như trách nhiệm của đức vua. Bên ngoài đại sảnh, Locke cùng một đám “bán Kỵ sĩ” lẳng lặng đứng chờ, mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, chớp mắt đã là giữa trưa. Từng giọt mồ hôi chảy xuống cổ, ánh nắng tháng bảy có chút bức bối không hề dịu chút nào, Locke âm thầm lặng lẽ lưu chuyển đấu khí, hắn không muốn cả người ướt sũng trước khi tiến vào đại điện. Dù là như thế, sau lưng Locke vẫn dính chút mồ hôi, may nhờ Grace chọn y phục không tệ, thân áo đen tuyền, cổ áo trắng tinh, không nhìn kỹ cũng không thể phát hiện chi tiết nhỏ này. Những người khác thì không may mắn như vậy, mặc dù đã thay quân trang, mặc lễ phục quý tộc, nhưng phong cách của họ có phần không đặc sắc và không biết cách chọn đồ, cho nên rất nhiều người quần áo đã ướt sũng, không cách nào làm thoát được hết hơi nước ra ngoài. Khi mặt trời lặn về hướng tây, giọng nói triệu tập họ cuối cùng cũng vang lên từ đại sảnh. Gần ba mươi sĩ quan được quan hầu cận dẫn đầu đưa vào đại điện một cách có trật tự. Có thể là do xuất thân trong quân đội, nên khi bước vào đại điện, bước chân của họ đều đặn đến kinh ngạc, cánh tay vung lên mạnh mẽ rất có nhịp, tạo cho người ta cảm giác hổ hổ sinh uy đầy mạnh mẽ và uy nghiêm. Quốc vương gật gù nhưng không quá lộ liễu. Thực ra, so với hầu hết các lão quý tộc đứng trong đại điện, ông ngưỡng mộ những tân quý tộc này hơn. Hay nói chính xác hơn là chính sự năng nổ và sức sống mãnh liệt của nhóm tân quý tộc này mới khiến Faustain ngày một vững mạnh, bọn họ càng nỗ lực thì quốc gia càng giàu có. Hoàng tử Kensell lúc này ngồi thẳng người, phần lớn các Kỵ sĩ phía dưới đều là hắn đề bạt, những “dòng máu nóng” mới mẻ chảy vào trong vương quốc sẽ tăng thêm quyền uy của Hoàng tử Kensell, khiến tiếng nói của hắn càng thêm có trọng lượng. Từ lúc tiến vào đại điện, Locke luôn cố gắng điều chỉnh tác phong, mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm. Sở dĩ hắn ngoan ngoãn đến thế, là do nhờ vào trực giác nhạy bén cảm nhận được kha khá ánh mắt đang chăm chú quan sát mình. Từ Lãnh chúa Kedozi đứng ở góc đại điện, Hầu tước Mammon đứng ở phía trước đội ngũ quý tộc, Hoàng tử Kensell trên bậc thang quyền uy, thậm chí cả Quốc vương vĩ đại của họ. Những ánh mắt này chỉ dừng lại trong chốc lát, sau đó nhanh chóng tan biến như chưa từng có gì xảy ra, Locke cảm thấy ngột ngạt như muốn ngừng thở đến nơi, mãi sau mới dám lấy lại nhịp thở bình thường, chỉ mấy giây đã khiến sau lưng hắn đổ mồ hôi nhiều hơn khi phải đứng ngoài sảnh nắng nóng. Người có địa vị và quyền hạn nhất định khi đã ở địa vị cao trong thời gian dài, bất kể thực lực của bản thân đến đâu, họ vẫn sẽ luôn mang lại áp lực vô hình cho người xung quanh, Locke đã trải qua áp lực này nhiều lần khi đối mặt với Lãnh chúa Kedozi. Nếu nói trước đây áp lực là nhỏ giọt, thì bây giờ giống như thác đổ, cuồn cuộn bức người. Cũng có thể do Locke kinh nghiệm dày dạn, thần kinh đủ vững vàng nên biểu hiện của hắn từ đầu đến cuối cũng không thay đổi bao nhiêu. Hoặc có thể nói do thần kinh của hắn quá vững, nên từ lúc tuyên dương đến khi nhận danh vị, cuối cùng nhận được thư chỉ định tước vị quý tộc cao quý, quá trình nhanh tới mức Locke vốn tưởng rằng chỉ vừa mới bắt đầu, ấy thế đã kết thúc từ lúc nào. Hắn máy móc cầm quyển lụa trong tay, thẫn thờ đi theo dòng người đến một phòng yến tiệc trong vương cung. Tối nay, sẽ tổ chức một buổi dạ vũ lòng trọng kết hợp yến tiệc linh đình tại vương cung Faustain. Trên đường đi, hầu hết các quý tộc xung quanh đều trò chuyện phiếm với nhau, xã giao là một “khóa học” bắt buộc đối với một quý tộc hợp cách. Chỉ có những quý tộc mới được thăng cấp như Locke là có biểu hiện cứng ngắc, như thể họ thực sự muốn hòa nhập với những quý tộc khác, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. - Locke! Chúc mừng! Lãnh chúa Kedozi từ đâu bước tới bên cạnh hắn, vỗ bả vai Locke chúc mừng. - Đa tạ, Tử tước đại nhân! Biểu cảm của hắn trông nhẹ nhõm hơn đôi chút, gặp được người quen cảm giác thật tốt biết bao. Lãnh chúa Kedozi không còn là Nam tước nữa, Tử tước là tước vị hiện tại của hắn, ngoài danh hiệu danh dự mới nhận, Lãnh chúa Kedozi còn nhận được lãnh thổ mới là hai thị trấn ở phía tây nam của vương quốc Charlie. Trong số rất nhiều quý tộc được phong tặng tước vị ngày hôm nay, thu hoạch của Lãnh chúa Kedozi thuộc hàng đầu. Một tiếng gọi “Tử tước” của Locke khiến Lãnh chúa Kedozi cảm thấy vô cùng hài lòng. - Còn Kỵ sĩ Will đâu? Locke tò mò hỏi. Lãnh chúa Kedozi chỉ về phía bên phải đằng trước mặt, chỉ thấy Kỵ sĩ Will đang trò chuyện và cười đùa với một nhóm quý tộc. Có vẻ như vị Kỵ sĩ đại nhân này không khó gần như vẻ bề ngoài. Mà tất nhiên, Kỵ sĩ Will không còn là một Kỵ sĩ đơn thuần nữa, giờ đây phải xưng hô là Tước sĩ Will mới đúng, đó là danh hiệu mới của hắn. Bữa tiệc tối sôi động cũng không khơi dậy bao nhiêu hứng thú trong Locke, Locke đã tham dự tiệc tối kiểu này mấy lần, cho nên cảm giác sượng sùng xa lạ cũng dần tan biến, về phần vì sao hắn không hòa nhập cùng đám đông, chỉ có thể lý giải vì hắn không thích lắm mà thôi. Đây là “bệnh chung” của tất cả các quý tộc mới được thăng cấp, bởi vì ở Faustain chỉ có một con đường duy nhất để thăng tiến thông qua quân công, tất cả các tổ tiên quý tộc ban sơ đều vốn xuất thân là quân nhân trong quân đội, những lục đục giữa giới quý tộc không thể nhìn ra bằng mắt thường, và những “người mới” này phải mất vài năm, vài chục năm hay thậm chí qua nhiều thế hệ mới học xong. Locke lắc ly rượu vang đỏ, dáng vẻ chán chường không có việc gì làm, nhàn rỗi dựa vào lan can bên cửa sổ sảnh tiệc, nhìn xuống phía dưới những quý tộc ăn mặc sang trọng. Nơi này không tồi, chẳng những ít người qua lại, còn rất yên tĩnh, mà lại chỗ hắn đang đứng là ở lầu hai, Locke có thể dễ dàng phóng tầm mắt nhìn ngắm bất kỳ góc nào trong sảnh. Bên ngoài trăng sáng sao thưa cả một vùng huyền ảo, Locke cảm thấy mình đứng thêm chút nữa có thể trở thành thi sĩ đến nơi, cơ mà người như hắn có nặn cũng không thể thốt được một câu ra dáng thơ ca. Mãi một lúc sau khi yến tiệc bắt đầu, Quốc vương mới xuất hiện, có lẽ bệ hạ đã lớn tuổi, ít tham gia những hoạt động xã giao như vậy giữa các quý tộc, nên chỉ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi rời đi, bên cạnh còn phải nhờ tùy tùng đỡ lấy người. Các quý tộc bày tỏ sự cung kính, cẩn trọng dõi mắt theo Quốc vương rời đi mới thôi. Dù Quốc vương đã rời đi nhưng Hoàng tử Kensell và vương phi Kent đi cùng ông đã trở thành tâm điểm của đám đông. Hoàng tử Kensell không chỉ còn trẻ mà còn là người thừa kế tương lai của vương quốc, cho nên các quý tộc không thể bỏ lỡ cơ hội, từng người kéo đến nâng cốc chúc mừng vui như trẩy hội. Hoàng tử Kensell cũng không làm mọi người mất hứng, hòa đồng trò chuyện lại. Loại rượu vang đỏ dành riêng cho quý tộc này có hương vị ngọt ngào và chỉ có một chút cồn, ngay cả Locke uống rượu không giỏi mà uống xong vẫn chẳng đỏ mặt, huống chi là Hoàng tử Kensell vốn có tửu lượng khá. Bởi vì bữa tiệc tối nay là một bữa tiệc tương đối chính thức, cho nên không có quý tộc nào mang theo gia quyến đi cùng, ở đây chỉ xuất hiện một số ít nữ quý tộc đến từ Vương quốc Faustain góp vui. Tiêu điểm nhất có lẽ vẫn là vương phi Kent quyến rũ, vị muội muội ruột của Hầu tước đến từ Liên minh Ligia này mang đậm phong vị nữ tử phương nam tiểu gia bích ngọc, thêm vào với cương vị thê tử Quốc vương càng tăng thêm sự quyến rũ trưởng thành, hớp hồn không biết bao nhiêu ánh nhìn của các quý tộc. Đáng tiếc Angelina không tới, Locke nhìn thoáng qua rồi thất vọng cúi đầu. Quốc vương Faustain có hơn chục người con, Hoàng tử Kensell và Công chúa Angelina là một trong số đó, có thể nói hai người được Quốc vương quan tâm và sủng ái nhất. Hoàng tử Kensell sở dĩ được tham dự bữa tiệc vì hắn là thủ lĩnh hiện thời của quân đoàn Hùng Sư, còn cái danh phụ trách đội Ma pháp sư của Angelina chỉ là tạm thời, nên là không đủ tư cách tham gia. Locke vừa nhâm nhi ly rượu vừa suy nghĩ xa xôi, tâm trạng của hắn đã thay đổi từ sự phấn khích ban đầu khi được làm quý tộc sang sự trống rỗng và cay đắng khi sắp phải xa người thân. Nửa tháng sau, hắn sẽ rời khỏi Faustain, tiến vào đế quốc Omor mà không biết trước sẽ phải đối mặt với những gì. Locke trước giờ vẫn luôn là người thiên về sống ổn định, hiện tại hắn không thể nói là đã hối hận hay gì, chỉ là bởi sắp rời đi nên vẫn có chút do dự, vấn vương. - Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Locke nói rồi khẽ thở dài một hơi, sau đó uống cạn ly rượu vang đỏ. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Locke mang theo nụ cười tiến vào đại sảnh phía dưới, hắn cần phải kết giao bằng hữu, chí ít cũng phải xã giao với đám quý tộc ở đây, kết giao vài mối. Bao gồm Hoàng tử Kensell, Hầu tước Mammon, Lãnh chúa Kedozi, Kỵ sĩ Will, và một số Kỵ sĩ mới được thăng cấp mà hắn vừa quen, thậm chí Locke còn vừa phát hiện Tử tước Meyerson và chú của hắn - Bá tước George cũng đã đến sảnh tiệc, những người này hắn cần nâng cốc chúc mừng từng vị một. Con người ai rồi cũng phải thay đổi, Locke cũng không ngoại lệ, một người vốn không thích xã giao trò chuyện như hắn giờ đây vẫn phải cố nặn nụ cười đi kết thân. Biết sao được, tất cả cũng chỉ vì sinh tồn. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 160.