Chương 164: Kích Thích

Tia nắng cuối cùng cũng lặn xuống, đoàn xe sứ giả bắt đầu dừng bước chân. Locke là phó đội trưởng, đang chuẩn bị hạ lệnh cho binh lính lần lượt dựng doanh trướng, thiết lập cự mã và cạm bẫy, trước đó còn cần báo cáo tình hình cho đội trưởng đoàn xe sứ giả. - Tử tước Cage, hiện tại chúng ta có thể dựng cơ sở tạm thời rồi chứ? Locke cưỡi ngựa đi tới phía trước đội ngũ, hỏi một nam tử cưỡi ngựa màu nâu, tướng mạo nghiêm nghị và chính trực. - Được, Kỵ sĩ Locke! Tử tước Cage đồng ý. Locke nhận lệnh và bắt đầu ra lệnh cho tất cả binh lính cùng tùy tùng mỗi người một việc. Lại nói đến đội trưởng Tử tước Cage, Locke có ấn tượng khá tốt với hắn, hắn hầu như không có cái gọi là đạo đức giả trong giới quý tộc, bất kể là trong lúc làm việc hay trong lời nói đều đâu ra đấy, nếu như không phải do đích thân Tử tước Cage thừa nhận bản thân chưa từng tham gia quân ngũ, Locke đã thực sự cho rằng hắn xuất thân từ quân đội. Vị Tử tước Cage này cũng đối xử với Locke tương đối tốt, không hề lấy thân phận người phụ trách trong đoàn sứ giả hay là chức tước cao hơn để đì hoặc chèn ép Locke. Đây là góc nhìn của người ngoài cuộc, còn bản thân Tử tước Cage lại không nghĩ như vậy. Hắn nào dám trấn áp Locke, tạm bỏ qua chuyện trong đoàn sứ giả còn có đại nhân vật cấp cao hơn, chính sự thân mật mà công chúa Angelina thể hiện ra với Locke cũng đủ khiến Tử tước Cage không thể động đến hắn. Tử tước Cage được gia tộc cử đi lấy tiếng, thêm vào lại có danh tiếng tốt trong giới quý tộc nên quốc vương Faustain đã giao cho hắn một công việc nhàn nhã như vậy, thế nên hắn cũng không muốn gây chuyện không đâu. Trong trường hợp cần thiết, một đội trưởng chính quy như hắn thậm chí có thể nghe theo ý kiến của Locke, đây cũng là ranh giới cuối cùng hắn đặt ra cho mình. Thực ra cũng là không còn sự lựa chọn nào khác, nói một câu phạm thượng vương quyền thì thông qua tiếp xúc nửa tháng, cái cách mà công chúa Angelina nhìn Locke như nhìn một tình lang, cả đoàn xe không ai không nhìn thấy điều khác lạ đó. Tử tước Cage sớm đã phát hiện, chính hắn cũng sửng sốt không thôi, có điều cuối cùng hắn vẫn giả vờ như không biết gì. Không chỉ mình hắn, mà tất cả mọi người trong đoàn xe đều như vậy, đặc biệt là đám con cháu của quý tộc được gửi vào đoàn xe, bọn họ đố kị và ghen tị với vận may của một tân quý tộc như Locke đến cực điểm, hà cớ gì bọn hắn lại không được công chúa sủng ái như thế. Điều khiến mọi người “mù” tạm thời chính là vị đại nhân vật trong đội xe không lên tiếng và biểu lộ thái độ, mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc đồng ý, cứ thế tất cả mọi người đều ngầm đồng ý như vậy. Ở giữa đoàn xe, trong cỗ xe gần nhất với cỗ xe của Công chúa Angelina, Kỵ sĩ Roma đang nhắm mắt tu luyện. Để đạt tới trình độ như hiện giờ giống hắn, tuổi thọ tạm thời không còn là gông cùm trói buộc, nhưng hắn vẫn chăm chỉ không ngừng luyện tập mỗi ngày, tư chất của Kỵ sĩ Roma không tốt như người ngoài tưởng tượng, có thể nói hắn đạt được thành tựu như ngày hôm nay, trổ hết tài năng trong hàng nghìn người chính nhờ dựa vào sự chăm chỉ. Đang yên ắng bỗng cảm giác được có người ở ngoài xe ngựa, Kỵ sĩ Roma bèn dừng việc tu luyện lại, nhẹ giọng nói: - Mời vào! Bên ngoài xe ngựa, Angelina vén váy duyên dáng tiến vào trong, chiếc xe ngựa này thoạt nhìn bề ngoài không lớn bằng xe ngựa của Angelina, trông chẳng khác gì chiếc xe ngựa bình thường, nhưng bên trong ẩn giấu càn khôn, không gian lập thể gần như bằng kích thước của một căn phòng rộng rãi, đây là trang bị riêng của Kỵ sĩ Roma. - Xin chào, Roma gia gia. Angelina lễ phép chào hỏi. Quốc vương Faustain có thể gọi thẳng Roma là “Kỵ sĩ Roma”, cũng do Roma năm đó đã thề trung thành với vương thất Faustain cả đời nên quốc vương mới có thể đứng ngang hàng với bề trên như vậy. Nhưng Angelina không được phép như thế, hoặc giả có thể ca ca Hoàng tử Kensell của nàng, với tư cách là người thừa kế của vương quốc, có thể miễn cưỡng gọi trực tiếp tên của Kỵ sĩ Roma. Roma đã 198 tuổi đủ để làm gia gia của Angelina, dù việc gọi một người đàn ông trung niên là “gia gia” rất bất thường, nhưng cả hai bên đều cảm thấy đấy là chuyện tất nhiên. - Ừm. Kỵ sĩ Roma đáp lại một tiếng, có thể khiến cho Địa Kỵ sĩ Garcia yêu mến, hơn nữa nàng cũng có thân phận là thành viên vương thất, cho nên hắn rất thân thiện với Angelina. - Ta nhiều nhất sẽ ở lại đoàn xe hai ngày nữa rồi rời đi, đến lúc đó Nolan sẽ hộ tống ngươi. Kỵ sĩ Roma nói. Nolan là một vị Ma pháp học đồ cao cấp được quốc vương Faustain điều đến đoàn sứ giả, ngoài ra còn có hai đội trưởng đội Ám vệ và một chỉ huy đội cấm vệ quân, tất cả đều là cường giả Kỵ sĩ thực tập cao cấp, quốc vương đã cử gần như toàn bộ lực lượng rảnh rang phân phối tới đoàn sứ giả. Trong số đó, ngoại trừ Kỵ sĩ Roma ra, Ma pháp sư Nolan đương nhiên là người mạnh nhất trong đội xe. - Có đại sư Nolan ở bên, ta đương nhiên yên tâm. Angelina nghiêm túc nói. - Được, ta sẽ đưa cho ngươi những chiếc vảy màu tím của con Bá chủ Hạt Long đã rụng trước khi rời đi. Ngươi có thể đặt chúng xung quanh quả trứng Hạt Long, chúng sẽ giúp việc gấp thu và nở trứng thuận lợi hơn. Kỵ sĩ Roma nói. - Vâng. Angelina vui vẻ đáp lại, từ khi mang trứng Hạt Long về, thầy cố vấn của nàng đã hỗ trợ nàng ký khế ước chủ tớ với con Hạt Long chưa thành hình này, nhưng đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì. Nếu không phải quả trứng Hạt Long đó vẫn có một ít phản ứng của sự sống, chính nàng cũng sẽ hoài nghi quả trứng đã chết rồi. Trước khi trở thành Ma pháp sư, một người tốt nhất chỉ nên ký khế ước với một con Ma thú, nếu như thường xuyên thay thế sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn đối với tinh thần của Ma pháp sư, đây là điều mà Angelina lo lắng.  Nếu như quả trứng Hạt Long này cuối cùng biến thành một quả trứng chết, nàng sẽ yếu hơn ít nhất 30% so với pháp sư cùng cấp, đây là do tinh thần lực không đủ gây ra, nếu đối thủ có Ma sủng, khoảng cách thậm chí còn dài hơn. Sau khi nhận được lời hứa từ Kỵ sĩ Roma, Angelina nói lời tạm biệt rồi bước ra khỏi xe ngựa của hắn với tâm trạng vô cùng thoải mái. Roma nhìn Angelina nở nụ cười tươi rói, ngoài mặt vẫn là thong dong không hề bận tâm, nhưng nội tâm đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn. Hắn quả thực không thèm bỏ vào đầu chuyện giữa Angelina và Locke, chủ yếu là bởi vì hắn không có trách nhiệm này, cũng lười quản. Bên cạnh đó với tư cách là một trưởng bối, hắn cũng muốn hậu bối tự do trưởng thành. Ai rồi cũng phải trưởng thành và quá trình ấy không ai giống ai, đều có một kiếp người riêng biệt, Roma không muốn can thiệp vào cuộc sống của người khác. Có lẽ là do bỗng nhiên suy nghĩ nhiều, Roma ngây ngốc mỉm cười, hắn làm sao vậy, hắn còn chưa tới hai trăm tuổi, so với tuổi thọ của Địa kỵ sĩ là gần nghìn năm thì hắn còn trẻ mà, sao lại cứ luôn có những suy nghĩ già nua như vậy. Chẳng lẽ là do Angelina gọi hắn là “gia gia” nên hắn cũng tự cho mình già thật rồi cũng nên. Khi dựng trại vào ban đêm, Locke đặc biệt chọn một vị trí có bóng râm, mấy ngày nay mưa lất phất liên tục khiến hắn vô cùng khó chịu. Vị trí đầu tiên trong đội được kết nối với nhau, tạo thành một vòng tròn. Các binh lính của đội cấm vệ quân canh gác ở ngoài cùng của đoàn xe, bên trong là đội Ám vệ được bố trí ẩn hiện, những người hầu theo lệnh của chủ quản điều phối bắt đầu đốt lửa nấu cơm. Locke lúc này đang ngồi đốt lửa trại ở giữa đoàn xe, nướng đồ vật, binh lính gần đây bởi vì đi tắt qua Melmos tùng lâm mà săn được rất nhiều dã thú, động vật cỡ lớn không có, nhưng mà những loại như thỏ, linh miêu, hay mèo rừng thì nhiều vô số. Ngồi cách Locke không xa còn có mấy vị tướng quân, bọn họ đều là đội trưởng của đội Ám vệ và cấm vệ quân. Bởi vì Locke là phó đội trưởng đoàn sứ giả, cho nên những người này trên danh nghĩa đều là thuộc hạ của Locke. Hắn mới chỉ ở thực lực Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, ấy thế mà cầm đầu một đám Kỵ sĩ thực tập trung cấp thậm chí có cả Kỵ sĩ thực tập cao cấp, Locke không để đâu cho hết cảm giác sung sướng này. Cấm vệ quân là một đội ngũ tuân thủ mệnh lệnh một cách nghiêm chỉnh, còn đội Ám vệ binh là con dao sắc bén trung thành tuyệt đối với vương thất, toàn bộ đoàn sứ giả chỉ có 20-30 con cháu quý tộc không nghe theo chỉ thị của Locke. Mà hắn cũng không thèm để ý những vị quý tộc trẻ tuổi đó, miễn là bọn họ không làm phiền đến hắn là được. Locke ăn xong tùy tiện lấy ống tay áo quẹt lau miệng, sau đó chào hỏi phụ tá một câu rồi đi về hướng nhóm Grace trong đoàn xe, lưu lại bóng lưng đám người hâm mộ đang dõi theo. Đoàn sứ giả tổng cộng không đến 300 người, thế mà một mình Locke tàng tư đưa năm nữ nhân đi cùng, ai cũng phải tặc lưỡi, tất cả đám con cháu quý tộc đều nghiến răng nghiến lợi, thầm than công chúa Angelina sao lại đem lòng mến mộ tên biến thái háo sắc nhường vậy. Khi đến xe ngựa của Grace, mấy nàng cũng vừa mới dùng bữa xong, thường thì cả ba bữa Locke đều cử binh lính chuyên mang bữa ăn tới cho bọn họ. Khi tới nơi Grace, Lafite và Akano đều có mặt đông đủ, mỗi tiểu cô nương Christine không có ở đó, chắc hẳn đã tìm tỷ tỷ Ria của hắn chơi cùng rồi. Không chần chừ thêm nữa, Locke rất nhanh chóng kéo Grace lên xe ngựa, không quên liếc mắt đầy yêu thương với Akano ở bên cạnh, xe ngựa quá nhỏ, nếu không nàng ta cũng sẽ không thể chạy thoát. Grace biết Locke gấp lắm rồi nên cũng chỉ đành thuận theo hắn. Xe ngựa dần dần lắc lư, âm thanh du dương cũng mỗi lúc một phiêu du xa hơn, Akano và Lafite đỏ mặt chép miệng một tiếng rồi trở về xe ngựa của mình. Hơn nửa giờ sau, Locke đang hồi chiến đấu sung mãn nhất, chuẩn bị phát động công kích, bỗng màn cửa xe ngựa đột nhiên bị vén lên, hai người đang hồi cao trào trong xe không khỏi kinh hãi, Locke sợ tới mức thiếu chút nữa hạ “vũ khí” xuống. - Cô cô, cô có ở đó không? Giọng Christine từ trong bóng tối truyền đến. Grace không đáp lại, chỉ cố gắng điều chỉnh nhịp thở cho đều trở lại một chút. Christine tưởng cô cô đã ngủ say bèn leo thẳng lên xe ngựa, hôm nay vui đùa cả ngày tới giờ cũng thấm mệt, tối nay nàng muốn ngủ cùng cô cô. Sau khi lên xe ngựa và nằm xuống bên cạnh Grace, Christine lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn, tại sao chiếc chăn bông của cô cô lại phồng cao như vậy? Ngay sau đó nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên. Lúc này Locke xấu hổ không thể tiếp tục vờ làm người vô hình, bất đắc dĩ vén chăn lên lộ ra một nụ cười gượng gạo, đưa ngón tay lên môi, ra hiệu Christine ngủ tiếp. Christine bối rối gật đầu. Dù sao mọi chuyện cũng đã thế rồi, Locke không thể dừng câu chuyện đang dang dở bèn tiếp tục động tác, mặc kệ đôi bàn tay búp măng của Grace đang nhéo eo mình càng lúc càng mạnh. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 164.