Chương 163: Melmos Tùng Lâm

Một đoàn xe mấy trăm người có thừa chậm rãi di chuyển trên đường cái, tiếng vó ngựa đạp xuống nền đất tạo nên từng hồi “lộc cộc” đều tai. Nói đây là “con đường” cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì nó là một đường mòn có nền đất màu vàng đã cũ, chắc hẳn được hình thành từ những động vật di cư giẫm đạp lên. Khu vực xung quanh được từng khóm bụi cây bụi cỏ bao phủ kín lấy, trong đó mọc nhiều quả mọng màu tím đen. Xa xa có những ngọn núi trập trùng nối tiếp nhau, nhìn không thấy điểm cuối, vài con hồng nhạn chơi đùa quanh khe núi, từng đám mây trắng phủ kín trời tạo nên phong cảnh hết sức hữu tình. Locke trên mình mặc áo giáp, leo xuống ngựa, đôi ủng nhẹ nhàng giẫm lên vết bùn dưới đất, hắn khom người nhặt một quả mọng bên đường, dùng tay áo lau qua loa rồi ném luôn vào trong miệng. Quả mọng vừa vào miệng đã suýt “giết chết” vị giác của Locke. “Ôi chua thế!” Locke nhăn mặt, thực sự rất chua, hắn cố ngậm thêm một chút rồi cũng phải chào thua nhổ ra. - Bender, chúng ta đi đến đâu rồi? Locke vẫy tay về phía phụ tá hỏi. Bender vội vàng đi tới, lấy ra tấm bản đồ kẹp dưới nách, một tay xòe ra, một tay làm dấu: - Chúng ta sắp ra khỏi Melmos tùng lâm rồi, nhiều nhất tầm nửa ngày nữa! Locke gật đầu biểu thị đã hiểu với phụ tá, sau đó quay người lên ngựa đi về phía chiếc xe ngựa nằm giữa lòng đội xe. - Sắp ra ngoài rồi à? Trong một chiếc xe ngựa tinh xảo, Angelina nằm trên một chiếc đệm màu đỏ, có chút lười biếng nhưng vẫn không kém cơ trí lật giở một cuốn sách dày cộp. - Sắp rồi! Locke tham lam liếc nhìn phần cổ trắng nõn lộ ra ngoài của Angelina, kế đó cũng biết điều quay đầu nhìn sang nơi khác. Hắn biết rõ những người hiện đang tọa trấn trong đoàn xe là những ai, cho nên cũng không dám làm càn. Trò chuyện với Angelina một hồi, Locke không quấy rầy nàng đọc sách, tiếp tục đi về phía sau đoàn xe. Bốn nàng Grace được chia ra ngồi trong hai chiếc xe ngựa, một chiếc dành cho Akano và Lafite, một chiếc dành cho Grace và Christine. Đầu tiên là chiếc xe ngựa mà Akano đang ngồi. Vừa thấy Locke đi tới, nàng đã vui tới nỗi ngó hẳn đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa, vòng tay ôm lấy cổ hắn và không quên tặng cho Locke một nụ hôn ngọt ngào. - Cẩn thận, gãy eo bây giờ! Locke cũng cúi người đáp lại, trên mặt đã có thêm một dấu môi đỏ chót. Locke cưỡi trên lưng ngựa, còn Akano đang ngồi trong xe ngựa, cho nên cả hai đều có thể thực hiện những “động tác” khó như vậy, không phải vì kỹ năng đánh xe của phu xe điêu luyện, mà là do cả hai thường xuyên “luyện tập” mới được như thế. - Nhớ ghê! Khuôn mặt Akano có chút ửng đỏ, nói. Khóe miệng Locke khẽ cong lên trông vô cùng “nguy hiểm”, cười đáp: - Tối hôm qua không phải vừa mới cho nàng ăn no rồi sao? Akano nghe xong càng xấu hổ hơn, đôi bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền giả vờ thụi cho hắn một cú. Khó chịu nhất lúc ấy phải kể đến Lafite, nàng ta dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, biểu lộ tình cảm như không có người ở chung quanh, cuối cùng bất lực làm bộ ho khan hai tiếng, Akano bấy giờ mới thu cơ thể vào trong xe, miễn cưỡng kiềm chế lại, nhưng đôi mắt phượng kia vẫn không ngừng nhìn chằm chằm lấy Locke. Locke nhìn thấy Lafite cũng mặc áo giáp, bèn than thở một câu: - Ngươi ngồi xe ngựa còn mặc áo giáp làm gì, không nóng sao? - Không khiến người quan tâm! Lafite quay đầu không thèm nhìn mặt Locke, mặc dù biết tiểu thư của mình đã đi theo nam nhân này, nàng tuy thân là thị nữ, nhưng sắc mặt đối với Locke vẫn không thay đổi. Locke chẳng buồn để ý đến nàng, nhưng không thể phủ nhận là Lafite mặc một thân quân phục trông rất hút mắt, tư thế hiên ngang, nhưng đối với Locke mà nói nàng chỉ như bình hoa, để ngắm còn được. Sau khi vuốt ve an ủi với Akano một lúc, cuối cùng bị ánh mắt trừng trừng của Lafite làm mất hứng, Locke đành đi đến chiếc xe ngựa khác. - Ca ca! Tiểu cô nương Christine đã nhìn thấy Locke đi tới từ lúc trước, nhưng Locke lại dừng lại bên cạnh xe ngựa của Akano rất lâu, khiến cô bé làu bàu suốt, trong lòng thầm nguyền rủa tiểu yêu tinh Akano, chỉ biết dụ dỗ ca ca nàng là nhanh. Mối quan hệ giữa Christine và Akano luôn rất tốt, nhưng đấy là tùy từng trường hợp, bất cứ chuyện gì liên quan đến Locke, ngoại trừ cô cô của mình Christine sẽ không nhường cho bất kỳ ai. Christine cũng học theo Akano, nhoài người ra ngoài ôm lấy Locke, hàng động đột ngột đó khiến Locke trên ngựa và Grace đang trong xe phải hết hồn. - Cẩn thận ngã đấy! Grace vội vàng ngăn lại, vỗ nhẹ một cái lên đầu tiểu cô nương cảnh cáo. Christine phồng má mím môi ra điều rất bất đắc dĩ không muốn buông tay, nàng cứ muốn ôm đấy, làm gì được. Locke khẽ thở dài, chỉ đành đưa tay ra, tiểu cô nương vô cùng hài lòng vui vẻ ôm lấy, sau đó được Locke dùng lực nhấc ra ngoài. Chỉ có thể nói Christine quá gầy và nhỏ nhắn, mặc dù đã mười bốn tuổi nhưng thân mình vẫn phẳng lì như tờ giấy, nàng như vậy nói mười tuổi người ta cũng tin. - Có bị vướng không? Locke quan tâm hỏi han, hắn mặc dù không mặc áo giáp toàn thân, nhưng cũng mặc giáp lưới không hề nhẹ, trên phần nối của giáp còn có nhiều miếng sắt dựng ngược lên. - Không có! Christine đặt cằm lên vai Locke, quơ đôi bàn tay tò mò chơi đùa, mấy ngày nay chỉ có thể ở trong xe ngựa khiến nàng buồn chán vô cùng. Trong lúc Christine đang chơi đùa, Locke bèn tranh thủ nháy mắt ra hiệu với Grace. “Tối nay ta sẽ đến chỗ nàng!” Đây là dấu hiệu bí mật của riêng hai người họ, một đêm phu thê bách dạ ân, Locke ra ám hiệu như vậy đủ để Grace biết ý. - Không được, Christine còn ở đây mà! Grace lắc đầu từ chối, nhưng Locke không cho nàng cơ hội cự tuyệt, xoay người dẫn Christine đi tới phía sau đoàn xe. - Vừa rồi cô cô nói cái gì không được? Christine kỳ quái hỏi, nàng khi nãy bận chơi không nghe thấy Grace nói cái gì. - Cô của nàng nói nàng không được gầy như vậy nữa, nhìn xem nàng nhẹ thế này này! Vừa nói Locke vừa nghịch ngợm đưa cánh tay cử động lên xuống như nhảy múa, Christine cười khúc khích càng lôm chặt lấy cánh tay Locke hơn. Đùa nghịch hồi lâu, sau khi dừng lại Christine liền đỏ mặt như quả táo đỏ, làm người ta muốn cắn một miếng. - Gầy cũng không phải lỗi của người ta mà! Christine thở hắt ra, chu cái miệng nhỏ nhắn nói. Nàng vô cùng ghen tị với vóc dáng gợi cảm của Akano, mỗi lần tắm chung nàng đều thầm so sánh cơ thể với nàng ta và vô cùng không hài lòng với hai vị trí rèn sắt không thành thép của mình. Của cô cô Grace cũng rất phổng phao, Christine cũng từng hỏi Grace làm thế nào để phần ngực mình lớn hơn, cuối cùng bị Grace bực bội trừng mắt lên cảnh cáo. Christine nắm lấy cánh tay Locke, hệt như một con mèo ngoan nằm ở trên vai hắn, khuôn mặt đỏ bừng, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhân lúc Locke không chú ý liền làm vài động tác hôn lên cổ Locke rất nhanh, hắn chỉ có thể giả bộ không thấy. Cuối cùng hắn đến chiếc xe ngựa tỷ tỷ Ria đang ngồi, nàng đang ở trong xe thêu thùa, đây là kỹ nghệ nàng mới học được không lâu, được quý tộc từ kinh đô tới bái phỏng Locke lần trước dạy cho nàng. Các quý phụ của Faustain rất thích y phục và khăn tay tinh xảo, đặc biệt là các quý tộc sống ở vương đô, mỗi chiếc khăn tay hay dải ruy băng tinh xảo do chính tay họ làm đủ để khiến họ khoe sắc trong vài tuần. - Cẩn thận lại đâm vào tay đấy. Locke nói vọng vào trong xe ngựa. Trước đó hắn đã cố gắng thuyết phục vài lần nhưng Ria không nghe. Hôm trước xe ngựa đi vấp phải một tảng đá khiến ngón trỏ của nàng bị kim đâm một lỗ sâu, chảy rất nhiều máu. Vì tỷ tỷ không nghe lời, Locke chỉ có thể mắng mỏ nặng nề người phu xe, sau đó thay bằng một người khác lành nghề kỹ nghệ cao hơn. - Ừm. Lần này ngạc nhiên là Ria rất nghe lời, bởi vì nàng nhớ đến việc đệ đệ đã cầm máu cho mình ngày hôm đó như thế nào. Thực ra Locke cũng chỉ là dùng cách truyền thống, ngậm ngón tay Ria trong miệng hồi lâu mới buông ra, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Ria xấu hổ đỏ mặt. - Không đi thăm mấy mỹ nữ của đệ à? Ria vừa nói vừa đặt khung thêu xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. - À thì… Locke không biết đáp lại như thế nào, từ khi đưa theo bốn nàng Grace theo đoàn xe, Locke đã biết trước kiểu gì cũng xảy ra chuyện này, hắn vốn tưởng rằng Angelina sẽ là người gây chuyện, nào ngờ Angelina lại tỏ ra thờ ơ, ngược lại Ria không vui ra mặt. Thấy Locke xấu hổ im lặng, Ria cũng không làm quá lên, chuyển sự chú ý sang tiểu cô nương. - Lại đây Christine, tỷ tỷ ôm nào! Ria gọi Christine đang quấn lấy Locke. Lần đầu tiên nhìn thấy Christine, Ria giống như đại đa số phụ nữ, thích cô bé không nỡ rời xa, mấy ngày nay Christine cũng quen thân với Ria, cứ chốc chốc lại sang xe ngựa tìm nàng chơi. - Không, ta muốn ôm ca ca cơ! Christine dứt khoát cự tuyệt, khiến cho Locke và Ria không nhịn được cùng bật cười. Trước khi màn đêm buông xuống, đoàn xe rốt cuộc cũng bước ra khỏi Melmos tùng lâm. - Bây giờ không phải lo lắng về những con mắt tò mò của người Karaman nữa. Phụ tá Bender thở phào nhẹ nhõm. - Đừng mất cảnh giác, chúng ta còn chưa hoàn toàn ra khỏi biên giới của bọn họ! Locke vỗ vỗ bả vai phụ tá nói. Đã nửa tháng kể từ khi cả bọn khởi hành từ thành phố Flor, những ngày này họ đều là đi gấp gáp cho kịp tiến độ, một tuần trước khi tiếp cận địa phận Vương quốc Karaman, nhóm người Locke luôn có cảm giác bị theo dõi. Có điều biết rõ vị đại nhân vật tọa trấn trong đoàn xe, cho nên Locke cũng không lo lắng, chỉ dẫn đoàn xe tăng tốc rời khỏi Vương quốc Karaman. Melmos tùng lâm là con đường tắt cuối cùng họ phải đi khi qua Vương quốc Karaman, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa, họ sẽ có thể rời khỏi biên giới của Vương quốc Karaman và đến vùng phạm vi thế lực tiếp theo của Vương quốc Ritusen. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 163.