Chương 166: Cua Cát

Bên trong hoang mạc không có cây cối, nham thạch cũng thưa thớt, đoàn xe chỉ có thể dựa vào xe ngựa chắn gió cát. Những binh lính lại tự khoác lên mình áo giáp, không có những miếng sắt phòng hộ cứng rắn, chỉ cần phơi mình trong gió cát một đêm cũng có thể khiến mọi người nổi da gà. Do củi lửa thưa thớt và nhiệt độ không khí cực thấp, muốn đốt lửa trại cũng khó, chỉ có thể bố trí một vài ngọn đuốc xung quanh xe ngựa để thắp sáng. Các binh sĩ ăn lương khô mà họ mang theo, nhai rồi nuốt cùng một ngụm nước cho xong bữa. Các quý tộc sung sướng hơn bọn họ, tạm thời không thiếu thịt khô, trái cây các loại, bữa ăn cũng phong phú và đủ dinh dưỡng hơn. Sau bữa tối, các binh sĩ bắt đầu thay phiên nhau đứng gác, những người dày dặn kinh nghiệm thậm chí còn vùi mình dưới cát chỉ lộ nửa người. Ở đây khi trời vừa nhá nhem tối, nhiệt độ đã giảm mạnh, chỉ có cát còn giữ lại nhiệt độ ấm nhất định, đây cũng là một trong những cách ít ỏi để những binh lính tránh rét. Locke đương nhiên không cần nằm trong cát cắn răng chịu đựng, Kỵ sĩ Roma vừa rời đi, trong đoàn xe này thì Angelina chính là lớn nhất, riêng thân phận mà nói Locke đã xếp thứ ba, cũng không cần che giấu cho mệt, ban sáng Angelina đã đánh tiếng gọi hắn qua cùng nàng rồi. Hắn thoải mái nằm trong xe ngựa của công chúa, dưới thân phủ một lớp lông thú quý hiếm, rất mềm mại. Angelina đang dùng bữa tối, những quả anh đào nàng mang theo khi rời khỏi đất nước cùng những quả việt quất nàng hái được khi đi qua Melmos tùng lâm, chính là thức ăn chính của công chúa. Làn da trắng như tuyết của Angelina mấy ngày nay đã bị rám nắng chút ít vì nắng gắt, nhưng nàng biết ăn nhiều hoa quả sẽ tốt cho da, có lẽ vì thế mà da nàng luôn mịn màng và khỏe khoắn. Locke cũng không biết có phải là thật hay không, có điều mỗi lần tới đều mang về cho mấy nàng Ria và Grace cùng ăn, tất nhiên hắn phải giải thích với Angelina là mang về nếm thử, mang của nàng này cho nàng kia chắc hẳn không ai vui vẻ. Dù Angelina có tin hay không nhưng Locke vẫn cứ nói như vậy. - Những ngày tháng khổ cực như này còn kéo dài bao lâu nữa? Angelina đưa những ngón tay thon dài cầm quả anh đào lên nghịch, sau đó nàng đưa quả anh đào đỏ tươi vào miệng ngậm, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm láp, khiến phần lớn sự chú ý của Locke đều tập trung vào đôi môi xinh xắn ấy.  Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Locke, Angelina mỉm cười vỗ hắn một cái, lúc ấy Locke mới tỉnh táo lại. - À, chúng ta mới đi được một phần ba đoạn đường, phỏng chừng phải nửa tháng mới có thể đi ra ngoài. Locke đáp. - Còn những nửa tháng nữa. Angelina thở dài. Mới vào hoang mạc Ritusen được một tuần, tiểu cô nương Christine còn chưa kêu ca mà Angelina đã không chịu được rồi. Locke cảm thấy những ngày ở Bạch Linh sơn mạch còn cực khổ hơn hoàn cảnh hiện tại, khi đó Angelina mạnh mẽ hơn bây giờ rất nhiều. Sắc trời càng ngày càng tối, bầu trời màu cát vàng dần thay thế bằng bụi đất và màn đêm tối tăm, Locke trong xe ngựa có thể nghe được âm thanh cát bay không ngừng đập vào cửa sổ xe ngựa. - Ta đi ra ngoài xem xét một chút! Locke đứng dậy chỉnh lý áo giáp, hắn là phó đội trưởng trong đoàn, cho nên đêm đến cần phải tuần doanh một phen, bên ngoài gió cát có chút tà dị, cho nên hắn cần phải đi ra ngoài kiểm tra một lượt mới yên tâm được. - Ừm, đi đi. Angelina bỏ trái anh đào ăn dở trong miệng xuống, lấy ra một cuốn sách ma pháp dày cộp tiếp tục nghiên cứu. Locke mặc quần áo chỉnh tề từ xe ngựa của công chúa bước ra ngoài, hắn gọi vài binh sĩ đang đứng gác quanh đó đi cùng. - Kỵ sĩ Bender đâu? Locke tùy ý hỏi một người binh sĩ, Bender là phụ tá của hắn, thường hắn sẽ thông qua Bender ra lệnh cho toàn bộ đội ngũ binh lính. - Bender đại nhân đang thương lượng với chỉ huy đội cấm vệ quân việc thủ vệ tối nay bên ngoài xe ngựa. Một binh sĩ trông giống như một thủ lĩnh trong số những người lính kia nói.   - Ừm. Locke gật đầu, suất lĩnh bọn họ đi tìm Bender. Bên ngoài xe ngựa, Bender đang nói chuyện cùng một người mặc giáp sắt toàn thân. - Aslan đại nhân, tối nay bão cát hình như có vấn đề, to hơn bình thường thì phải. - Phải vậy, quả thực có chút không bình thường. Nam nhân mặc áo giáp sắt trông vô cùng nghiêm túc, hắn tên là Aslan, đội trưởng đội cấm vệ quân đặc biệt hộ tống công chúa, là một cường giả Kỵ sĩ thực tập cao cấp. - Ta mong mọi người có thể cổ vũ tinh thần cho các binh sĩ tỉnh táo hết sức có thể, cố gắng không xảy ra sai sót trong đêm nay. Bender nói. - Không thành vấn đề! Aslan gật đầu tán thành. Bender chỉ là một Kỵ sĩ quý tộc, luận về tước vị hay thực lực cũng đều kém xa Aslan, sở dĩ có thể chỉ huy cường giả như Aslan, cũng là do hắn may mắn được làm phụ tá của Locke. Đội trưởng của sứ đoàn là Tử tước Cage rất ít khi quan tâm đến công việc, phó đội trưởng Locke cũng quá lười biếng để tự mình làm đi, cho nên hầu như mọi mệnh lệnh là do Bender ban hành. Nếu như nói khi mới rời khỏi thành phố Flor, Bender khi biết mình phải làm phụ tá cho một thanh niên dưới 20 tuổi, hắn cũng cảm thấy hơi lấn cấn, nhưng bây giờ thì không, chỉ riêng chuyến công tác này thôi cũng có thể khiến Bender đủ để hưởng thụ cả đời. - Bố trí phòng ngự đến đâu rồi? Thanh âm Locke từ phía xa xa truyền đến. Khoảng cách từ xe ngựa của Angelina đến bên ngoài đoàn xe không đến 100 mét, ấy thế mà chỉ với khoảng cách ngắn như vậy Locke di chuyển cũng vô cùng khó khăn, gió cát nổi lên khiến cát theo gió mạnh đập vào mặt, cũng may hắn đội mũ giáp giúp cản lại phần lớn, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn bị “ăn” một đống cát vào mồm.  Sau khi Locke đến gần, phụ tá Bender liền giới thiệu: - Chỉ huy Aslan đã sắp xếp xong mọi việc. - Ngài vất vả rồi! Locke tiến lên bắt tay với Aslan, hắn biết đây là một vị Kỵ sĩ thực tập cao cấp, người thật việc thật, hơn nữa người này để lại cho Locke cảm giác còn mạnh hơn một chút so với Kỵ sĩ Will. Cấm vệ quân đã bố trí phòng ngự xong xuôi, Locke cũng không còn việc gì làm, Ám vệ có đội trưởng riêng, ngoại trừ Công chúa Angelina thì bọn họ không phục tùng mệnh lệnh của bất kỳ ai. Đêm đó, Locke ôm Angelina ngủ ngon lành trong xe ngựa. Do thân phận của Angelina vô cùng cao quý nên đến tận bây giờ hai người vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, họ chỉ ôm chặt lấy nhau như đôi tình nhân. Đột nhiên, đôi tai của Locke cử động giật giật liên hồi. - Âm thanh gì thế nhỉ? Locke tựa hồ nghe được một trận “sột soạt, sột soạt” nối nhau, nhưng thoạt đầu chỉ nghĩ là do mình tưởng tượng ra. Tuy nhiên một lúc sau, âm thanh dần trở nên rõ ràng hơn, như thể đó là âm thanh của một loại động vật chân đốt nào đó đang bò. Angelina cũng mở mắt ra, nàng bị đánh thức bởi âm thanh khả nghi ấy, tinh thần lực của nàng đủ nhạy bén để xác định đó không phải là ảo giác. - Ta đi ra ngoài xem một chút! Locke vỗ lấy vai Angelina, ra hiệu nàng đừng ra ngoài. Sau khi bước xuống xe ngựa, đại bộ phận binh lính trong doanh trại đều đã tỉnh lại, mọi người bắt đầu tập trung lại, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng truyền đạt mệnh lệnh của chỉ huy từng đội. - Chuyện gì xảy ra thế? Locke chặn một binh lính đi ngang qua mình, bình tĩnh hỏi. Binh sĩ liếc mắt liền nhận ra thân phận của Locke, lập tức hồi đáp: - Bẩm, thuộc hạ cũng không biết rõ lắm, hình như là có một đám sinh vật ma hóa đang tụ tập bên ngoài doanh trại. Locke nghe xong để người đó đi làm việc của mình, còn hắn rơi vào trầm tư, cho đến nay sinh vật ma hóa mà hắn được tận mắt nhìn thấy chính là đám “Cua muối” dạo nọ bên hồ nước mặn trong Bạch Linh sơn mạch và con Sói Ánh Trăng lúc chưa tấn giai. Với thực lực Kỵ sĩ thực tập sơ cấp hiện tại của hắn, cộng với áo giáp cứng cáp và trường kiếm sắc bén, đồng thời đối phó với hai con Ma thú cấp thấp không thành vấn đề, còn đối với sinh vật ma hóa nếu như nội trong 5 con, cũng không phải là một vấn đề lớn. Nhận được tin có sinh vật ma hóa tụ tập bên ngoài trại Locke cài chặt áo giáp, nắm lấy thanh trường kiếm bên hông và bước ra ngoài. Bên ngoài xe ngựa, các binh lính của đội cấm vệ quân đã dựng sẵn giáo mác và sẵn sàng chiến đấu, vòng trong là các thành viên của đội Ám vệ, những Ám vệ này hình thành tuyến phòng thủ thứ hai và thứ ba của doanh trại, ẩn hiện phía trong trung tâm chính là chiếc xe ngựa của Angelina.   Tử tước Cage và đội cấm vệ quân đang đứng ở trung tâm thảo luận điều gì, ngay lúc Locke chuẩn bị đi qua, bỗng có vô số giọt chất lỏng màu vàng đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Theo phản xạ có điều kiện, Locke vung tấm chắn cánh tay của mình để chặn lại, tấm chắn cánh tay này được trộn lẫn với một số vật liệu quý giá đúc thành, thế nhưng sau khi bị chất lỏng kỳ dị kia đập vào đã phát ra một tiếng “xèo, xèo, xèo” nhẹ như thể bị ăn mòn, ngay sau đó trên tấm chắn đã lõm xuống một vòng, có điều không mấy rõ ràng. Các binh sĩ của cấm vệ quân đều mặc áo giáp sắt toàn thân, bị đám chất lỏng màu vàng kia bắn vào phát ra những tiếng “phập, phập” như thể bị tiễn bắn trúng, sau đó dần bị axit ăn mòn. Cũng may lượng axit không quá nhiều, áo giáp của bọn họ chỉ bị ăn mòn một phần ba, không gây thiệt hại đáng kể cho binh lính. Tuy nhiên vẫn có một số binh sĩ xui xẻo đã bị axit bám vào phần da không có áo giáp bảo vệ, không nhịn được mà phải hét lên đau đớn, vùng da bị dính axit loang loang lổ lổ, huyết nhục lẫn lộn. - Cẩn thận, đừng để bị dính chất axit này lên người! Ngay sau đó tất cả các đội trưởng đều hô to cảnh báo cấp dưới của mình. Bởi vì các cấm vệ quân đứng ở tiền tuyến, cho nên bọn họ đã sử dụng áo giáp kiên cố của mình để chặn làn sóng axit đầu tiên, và đã bảo vệ được các Ám vệ phía sau chỉ mặc áo giáp da thông thường. Tuy nhiên ngay sau đó một làn sóng axit màu vàng khác lại ập xuống từ không trung. - Nâng khiên! Nâng khiên lên! Vài đội trưởng nhanh mắt nhìn thấy, lập tức phản ứng lại. Mệnh lệnh của trưởng quan lập tức khiến nhóm binh sĩ cấm vệ quân cảnh giác hơn, gần trăm binh sĩ cấm vệ quân đồng thời nâng tấm khiên khổng lồ bên cạnh lên, tạo thành một kết giới kiên cố ngăn chặn hầu hết các đợt công kích axit sau đó. - Đây là gì thế? Locke dùng khiên che đầu, nhanh chân chạy tới chỗ bọn người Tử tước Cage đang đứng. - Axit của Cua cát! Một vị Ma pháp sư bên cạnh thay Tử tước Cage trả lời.   Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 166.