Chương 168: Thù Lao

Cho đến khi kết thúc trận chiến, thống kê số người bị thương, tổng cộng có hơn 30 binh sĩ bị đám Cua cát chém vào thân thể và bị thương do axit ăn mòn ở các mức độ khác nhau, ngoài ra có 17 người tử vong. Hầu hết họ đều bị giết bởi móng vuốt sắc nhọn của Cua cát, mặc dù axit của chúng khá đáng sợ nhưng may mắn thay, chất lượng áo giáp tương đối kiên cố và cự thuẫn che chắn được tương đối nhiều. Người thống kê số thương vong là một thanh niên thuộc đội cấm vệ quân, đôi mắt sưng đỏ báo cáo số thương vong cho Kỵ sĩ Aslan và Locke. Trong số những người lính đã tử trận, người của cấm vệ quân và Ám vệ mỗi bên chiếm một nửa. Cấm vệ quân là do chặn ở tuyến đầu đối diện trực tiếp tới cuộc tấn công của Cua cát, còn Ám vệ chỉ mặc áo giáp da, nên bị Cua cát phun axit ăn mòn da thịt dẫn tới thương vong. Chỉ huy Aslan dẫn binh lính thu dọn chiến trường, hỏa táng thi thể của những người lính vừa hy sinh trong trận chiến, họ có trách nhiệm đưa những người lính “tử vong” này hồi hương. Angelina sau đó cũng xuống xe ngựa, chia buồn và an ủi những binh lính vừa mới trải qua một trận chiến đấu gian khổ, nhưng rất nhanh liền bị đội trưởng đội Ám vệ kiên quyết mời trở lại xe ngựa. Mặc dù đã đánh đuổi được Cua cát đi, nhưng không ai dám chắc chúng không quay lại lần nữa. Ngoại trừ những binh lính bận rộn, Ma pháp sư trong đội cũng không nhàn rỗi, mọi người từ trong ma pháp bào lấy ra các loại chai lọ, có loại là bột, có loại là chất lỏng màu xanh lục, sau đó đổ chung quanh doanh trại thành một vòng tròn, chất lỏng ngay lập tức bay hơi thành khí, phối hợp cùng với bột tạo nên một mùi hăng hắc khó phai tràn ngập xung quanh. Mặc dù mấy vị Ma pháp sư không nói gì, nhưng Locke đoán rằng đây hẳn là một loại thuốc để xua đuổi sinh vật ma hóa. Chung quanh gió cát đang dần dần bốc lên, bão sa mạc đêm của hoang mạc Ritusen lại chuẩn bị ập đến, trong những ngày này Locke đã được lĩnh giáo rất nhiều kiến thức. Ngay khi Locke chuẩn bị hạ lệnh để binh lính tìm một nơi để tránh bão cát, một vài vị Ma pháp sư chủ động tìm gặp hắn. - Đội trưởng Locke. Một lão giả râu bạc trắng rậm rạp, lông mày dài bạc phơ rủ xuống, cộng thêm vẻ mặt ân cần, xem ra vị pháp sư này rất dễ nói chuyện, mà trên thực tế chính là như vậy. - Có chuyện gì không Ante đại sư? Locke hỏi, vị Ma pháp sư râu tóc bạc phơ này là pháp sư duy nhất trong sáu vị trong đoàn sứ giả giao tiếp với hắn, cũng là người duy nhất nói chuyện với hắn nhiều nhất. - Chúng ta hy vọng những binh sĩ của ngài có thể giúp chúng ta thu thập mai và túi axit của những con Cua cát này. Vị Ma pháp sư già Ante nói. Những Ma pháp sư này không trực thuộc quân đội, mà do vương thất Faustain cung dưỡng, vì vậy mặc dù thân phận của họ siêu nhiên, nhưng họ không có quyền chỉ huy binh lính. Bão cát đang đến gần, một cơn cuồng phong mắt thường có thể nhìn thấy đang áp sát đoàn xe của bọn họ, Locke do dự khi để binh lính mạo hiểm đi thu thập những thứ “vô dụng” này cho những Ma pháp sư kia, hắn thầm nghĩ làm thế có đáng không? Ante nhìn thấy Locke do dự, liền nói: - Chúng ta có thể dùng tiền bạc đổi, hoặc là dược tề. Ante hơi nhấc lông mày lên thị ý với Locke. “Ồ, một lão giả thú vị.” Locke mỉm cười. - Tất cả binh lính nghe lệnh! Hiện những ai đang rảnh tay không có việc gì làm, hãy đi thu thập tàn chi của Cua cát về cho ta. Locke hô to. - Mau đi! Có ai không biết Locke là nhân vật lớn đứng thứ ba trong đoàn xe, không ai lên tiếng phản bác, đám binh lính nhanh chóng hành động. Bão cát sắp ập đến, Locke không có nhiều thời gian để binh lính phân biệt đâu là vỏ ngoài và đâu là túi axit của Cua cát, thu thập tất cả và để những vị Ma pháp sư này tự phân loại. Aslan lúc này cũng không hề lên tiếng phản đối, hơn nữa hắn cũng đang bận rộn, bức băng điêu đông cứng màu xanh do Ma pháp sư Nolan tạo ra được hắn khiêng trở về, đây là một bức băng điêu côn trùng to bằng nửa một người trưởng thành, Locke chỉ nhìn thôi cũng thấy da đầu giật giật. Bức băng tinh xuyên thấu có thể nhìn được mọi chi tiết bên trong, Locke có thể thấy rõ từng đường gờ trên tám cái chân của con Cua cát màu xanh lá, cộng thêm cái miệng tách ra bốn hướng giống như cánh hoa cùng vô số răng cưa bên trong, Locke e rằng nếu cứ đứng đó nhìn lâu thêm một chút sẽ nôn ra mất. Ngay trước khi gió cát ập đến, những binh lính đã thu thập được các mảnh tàn chi của Cua cát mà họ có thể nhìn thấy, sau đó nhờ vào kinh nghiệm dựa vào xe ngựa, trốn ở nơi khuất gió và chui vào túi ngủ của mình. Kể từ khi tiến vào hoang mạc Ritusen, đoàn xe đã không còn dựng trại nữa, binh lính mỗi người đều được phát một túi ngủ. Bão cát đêm nay mạnh hơn một chút so với mấy đêm trước, đến sáng sớm hôm sau sức mạnh của bão cát mới yếu dần.  Khi mặt trời lại xuất hiện trên đường chân trời, những binh lính gần như bị chôn vùi trong gió và cát cả đêm lại chui ra ngoài. Cỗ xe ngựa cao ba mét mới trải qua một đêm thế mà bánh xe đã hoàn toàn lún hẳn xuống cát. Sáng sớm và chiều tối là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày ở hoang mạc Ritusen, những người hầu trong đoàn xe bắt đầu nấu ăn cho các quý tộc, còn những người lính lại bận bịu đẩy cỗ xe bị chôn vùi dưới cát lên trên bề mặt phẳng. Locke cả đêm qua ngủ không ngon, vén rèm nhảy ra khỏi xe ngựa, đương nhiên hắn không phải chen chúc trong túi ngủ như binh lính phổ thông, xe ngựa nhiều như vậy, kiểu gì cũng thừa một chỗ trống cho hắn nghỉ ngơi. không chỉ có mỗi Locke ngủ không ngon, e rằng cả đoàn xe đêm qua đều không có ai ngủ ngon giấc, cuộc tấn công bất ngờ của Cua cát đã cho bọn họ biết, ngoại trừ hoàn cảnh khắc nghiệt trong hoang mạc Ritusen, còn có rất nhiều sinh vật ẩn nấp trong bóng tối, sẵn sàng ngoi lên ngo ngoe uy hiếp. Sau khi thảo luận một chút với Aslan về chuyện giải quyết hậu quả của những người lính chiến tử và bị thương, Locke liền tìm đến đại sư Ante. Mặt đất lại bị cát bao phủ như chưa từng có cuộc chiến nào, chẳng ai có thể ngờ rằng cách đây không lâu đã từng diễn ra một trận đấu kịch liệt ở đây. Locke lịch sự gõ cửa chiếc xe ngựa nơi Ante ở, sau đó lặng lẽ đứng bên ngoài và chờ đợi. Lão nhân Ante hẳn là vừa mới tỉnh lại, Locke đứng bên ngoài xe ngựa chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh lầm bầm, một lúc lâu sau, Ante mặc một thân áo ngủ lười biếng mở cửa xe ngựa. - Ante đại nhân trông thật thoải mái! Locke cười ha hả, mới qua mấy canh giờ mà lão Ma pháp sư này đã mặc bộ ngủ đi ngủ được rồi. Đêm hôm qua quá căng thẳng, khiến dây thần kinh não Locke không trùng xuống được, vẫn mặc áo giáp đi ngủ cho yên tâm.    Ante không để ý tới câu trêu ghẹo của Locke. - Vào đi! Đại sư đưa tay ra mời khách vào, còn hắn quay vào trong xe ngựa trước. Locke hiểu ý cũng khom người bước vào. Xe ngựa của vị ma pháp sư Ante trông giống một phòng thí nghiệm giả kim loại nhỏ, bên trong có rất nhiều thuốc thử nghiệm mà Locke không biết tên được đặt trên một chiếc bàn gỗ trong xe ngựa, bên cạnh đó có một chiếc gối và chăn mỏng, chắc hẳn là nơi đại sư Ante nghỉ ngơi. - Đây là thù lao! Ante ném một túi tiền có vẻ rất nặng cho Locke, hắn vừa mở ra xem liền nhìn thấy toàn đồng Diller bạc, bên trong có khoảng 300 đồng. - Còn có cái này nữa! Ante từ dưới bàn gỗ lấy ra ba loại dược tề màu đỏ nhạt đưa cho Locke. - Hồng sa dược tề, hoàn thành lời hứa nhé! Locke nhận lấy, nhìn kỹ lọ thuốc trong tay, cái tên “Hồng sa dược tề”, Locke đã từng nghe Yorkshire đại thúc nhắc tới hồi lâu, đây là một loại dược tề rất được những Kỵ sĩ tu luyện đấu khí như bọn họ ưa chuộng. Nó không chỉ có thể tăng nhẹ tốc độ tu luyện đấu khí, mà còn có thể bộc phát hơn 30% sức mạnh khi chiến đấu, đương nhiên di chứng không nhỏ, nhưng điều này không thể ngăn cản các Kỵ sĩ săn lùng loại thuốc này. Đưa xong hai món đồ, đại sư Ante liền bắt đầu tiễn khách, Locke vừa xuống xe ngựa, sau lưng liền vang lên tiếng đóng cửa, xem ra Ma pháp sư này hoặc là tiếp tục ngủ bù cho khỏe thân, hoặc sẽ tiếp tục làm thí nghiệm. Cuối cùng 300 đồng Diller bạc đều được Locke phân phát cho binh lính, mặc dù đãi ngộ của cấm vệ quân và Ám vệ tương đối tốt, nhưng tiền lương hàng tháng 5 đồng Diller bạc là cao nhất rồi, cho nên khoản thu nhập thêm này tuy không nhiều, nhưng cũng không có ai từ chối. Còn về phần Hồng sa dược tề, Locke không hề khách khí đưa luôn cho mấy vị tiểu đội trưởng mà hắn thường xuyên qua lại, những vị tiểu đội trưởng này có thực lực cao lẫn thấp, từ Kỵ sĩ thực tập sơ cấp đến Kỵ sĩ thực tập cao cấp, bọn họ đã đi theo Locke lâu như vậy, Locke không thể thiếu phần của mấy huynh đệ đó được. Về cách chia như thế nào, Locke hoàn toàn không quan tâm, để bọn họ tự quyết. Hắn đã sớm biết, Hồng sa dược tề tuy có tác dụng tốt nhưng di chứng rất lớn, ngoại trừ làm cho người sử dụng bị suy yếu trong thời gian ngắn, còn tạo thành một ít tổn thương không thể khắc phục đối với thân thể, tương lai Locke nếu cần dùng dược tề, hắn nhất định sẽ chọn loại không có tác dụng phụ hoặc tác dụng phụ nhỏ, cho nên loại Hồng sa dược tề không nằm trong tầm cân nhắc của hắn. Sau khi tuần tra một vòng, Locke trở lại xe ngựa của Angelina. Angelina đang chơi với Ma sủng còn chưa nở của mình. Hơn chục chiếc vảy màu tím được sắp xếp ngẫu nhiên xung quanh quả trứng khổng lồ màu xanh xám, cao chừng một mét và đang phát ra ánh sáng yếu ớt. Angelina áp lỗ tai của mình lên vỏ trứng, sau đó kích động nói với Locke: - Ma sủng của ta vừa nói chuyện với ta đấy! Locke không nói nên lời. - Nó vẫn còn là một quả trứng, làm sao nói chuyện với nàng được? - Đây là giao lưu tinh thần lực của Ma pháp sư, ngươi chẳng hiểu gì cả! Angelina đảo mắt giả bộ dỗi. Locke đặt tay lên vỏ quả trứng khổng lồ, cảm nhận được những tiếng đập mạnh mẽ từ bên trong quả trứng phát ra, lúc này hắn mới tin rằng con tiểu Hạt Long này có thể sắp nở. - Cần đợi bao lâu nữa? Locke hỏi. - Khoảng hai tháng nữa. Angelina ký kết khế ước tâm linh với Ma sủng nên có thể đại khái ước chừng ngày nó phá vỏ nói lời chào đầu tiên với thế giới mới mẻ này. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 168.