Chương 86: Nhiệt Tình Như Lửa

Hiện tại công việc kinh doanh của Akano ở thị trấn Giza đang rất phát đạt, cần phải để lại một vài người trông nom vào lúc này, và chỉ có mấy người Grace là thích hợp nhất. Locke đã không còn lo lắng mấy nữ nhân kia sẽ chạy trốn, nếu các nàng muốn rời đi, trong một tháng Locke biến mất, Lafite có đấu khí ở bên cạnh, cùng với đầu óc thông minh của Grace, muốn rời đi không phải chuyện khó khăn gì. - Mấy ngày nữa các nàng cũng sẽ đến đây. Tiểu thư Grace hình như có chuyện muốn nói với ngươi đấy. Akano nói thêm. Akano và Grace rất có thể là cùng tuổi, Akano thậm chí có khi lớn hơn Grace một hai tuổi, nhưng nàng luôn có cảm giác bị Grace nhìn thấu, lúc ở chung với Grace, nàng cũng vô thức đánh mất địa vị của mình, có một loại cảm giác thấp kém rất khó tả, nhưng nàng và thị nữ Lafite của Grace lại trở thành bạn tốt của nhau. Hiện tại, ngay cả Christine cũng rất có hảo cảm với người phụ nữ trưởng thành này, có lẽ vì nàng ta đã coi Akano như mẫu thân của mình. Grace tìm hắn có chuyện muốn nói? Locke rất tò mò, tự hỏi không biết nữ nhân xinh đẹp này muốn gì ở mình. Trong số những nữ nhân hắn gặp đến tận bây giờ, Grace là người đẹp nhất, Akano trưởng thành và gợi cảm nhất, còn Angelina là người thuần khiết, hệt như một thiên thần vậy. - Gần đây công việc làm ăn thế nào rồi? Locke hỏi. Mặc dù hắn biết rõ gần đây Akano đang giúp đỡ thương nhân Henry làm việc, nhưng cụ thể làm cái gì thì hắn thật sự không biết. - Hiện giờ công việc kinh doanh thực sự tiến triển rất tốt. Không biết Akano lấy sức lực từ đâu, vừa rồi rõ ràng là nàng đã gần như kiệt sức, nhưng vừa nhắc đến công việc kinh doanh, nàng giống như là có lực lượng vô tận dùng không hết, ngay lập tức lấy lại hào hứng. - Ồ? Là việc làm ăn gì vậy? Locke tò mò hỏi. - Tài nguyên nhân lực. Akano nói ra mấy chữ mà Locke chưa từng nghe qua trước đây. - Là gì vậy? Locke bối rối không hiểu. - Chính là thương đội của lãnh chúa muốn vận chuyển hàng hóa số lượng lớn hoặc là rất nhiều vật phẩm, cần có nhân công đáng tin cậy. Bọn hắn sẽ để ta phụ trách cung cấp một phần nhân công. Akano tự hào nói. - Sức lao động nàng nói ở đây là đám người tị nạn ở thị trấn Giza sao? Locke hiểu ra, đây thực sự là một vụ biến tướng thuê người. - Phải vậy, chắc ngươi chưa biết, ngày càng có nhiều nạn dân đổ về thị trấn Giza, nhưng người ở thị trấn lại không nhiều. Dù sao, Akano cũng là người gốc của thị trấn Giza, trong câu nói này mang chút sự thương cảm và buồn bã trong đó. - Những người tị nạn này không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần cho bọn hắn một miếng ăn, thì sai bảo gì cũng chịu. Akano nói. - Ta chỉ cung cấp một ít thức ăn, nhưng đổi lại là rất nhiều Diller bạc. - Hiện giờ quy mô lớn lắm sao? Locke càng lúc càng tò mò. - Cũng rất ổn, gần một nửa số hàng hóa của thương nhân Henry đều là do ta tìm người giúp hắn vận chuyển. Akano nói tiếp. Henry mập dù sao cũng là một trong mấy vị quản sự chân chính của thương đội lãnh chúa, thương đội của lãnh chúa lớn mạnh bao nhiêu, Locke không rõ lắm, nhưng quân dụng mỗi lần tiếp tế cho doanh đội bọn hắn chỉ chiếm một phần nhỏ trong đám hàng hóa của thương đội, tất cả hàng hóa còn lại đều là do thương đội tự mình mưu lợi vận chuyển. - Vậy nàng hiện tại kiếm được bao nhiêu tiền? Locke đối với chi tiết kiếm tiền cũng không mấy hứng thú, cái hắn quan tâm chính là kết quả kiếm được bao nhiêu tiền. - Hì hì. Akano cười đầy ẩn ý, vươn hai ngón tay thon dài về phía Locke như thể đang chơi đánh đố. Trước đó, Locke từng giao dịch ở chợ đen, kiếm lời chừng một nghìn đồng bạc, phân ra hai trăm đồng cho đám huynh đệ đi theo hắn lúc ấy, còn lại chừng tám trăm đồng, đều được hắn tìm Henry đổi thành bạc Diller, tính ra Akano có bốn trăm Diller bạc tiền vốn, hắn không tin Akano thông minh như vậy mà chỉ kiếm lời được hai trăm đồng Diller bạc, đương nhiên hắn cũng không khoa trương lên thành hai mươi nghìn. - Hai nghìn? Locke mong đợi hỏi. - Ừm! Akano hưng phấn nhào vào lồng ngực Locke, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trong ngực hắn. - Thú thực ta cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, thật không thể tin được đây đều là tiền ta tự kiếm ra. Đừng nói là hai nghìn Diller bạc, cho dù là bốn trăm đồng Diller bạc mà Locke cho nàng cũng đã đủ khiến nữ nhân ấy rung động không nhỏ. Trước khi nàng chỉ là bà chủ quán rượu, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy mấy chục đồng bạc, đó còn là mấy năm tửu quán làm ăn khấm khá. Hai nghìn Diller bạc giống như hai mươi đồng Diller vàng, cũng chưa đủ để mua một trang viên tốt, nhưng nếu thêm vào hai tấm ngân phiếu mà Tử tước Meyerson cho hắn, thì số tiền này đủ để Locke an nhàn sống nốt quãng đời còn lại. - Thôi đừng kinh doanh những thứ đó nữa! Locke đột nhiên nói với Akano. Akano bị câu nói của Locke làm cho hơi bất ngờ. - Tại sao? Akano hỏi lại, nàng đương nhiên là nghe lời Locke, chỉ là hơi tò mò tại sao Locke không để mình kinh doanh tiếp. Locke lấy ra hai tờ giấy màu vàng viền bạc, Akano biết chữ cho nên đương nhiên cũng nhận ra chữ một trăm đồng Diller vàng ở phía trên, khiến nàng bị dọa cho giật mình che miệng lại. - Còn có cả cái này nữa! Locke lấy ra chiếc nhẫn màu xanh lục. - Tặng cho nàng! Hắn tự mình đeo lên tay cho Akano. - Sau này đừng quá vất vả như vậy! Locke nhẹ nhàng hôn lên trán Akano, dịu dàng nói. Tiền nhiều như vậy, thừa để tiêu xài còn muốn gì thêm. Locke không phải là người có tham vọng, có một muốn mười, hơn nữa hắn vốn là người có chút lười biếng và thích an nhàn, hắn không muốn mỗi ngày nữ nhân của mình phải làm việc mệt gần chết chỉ để kiếm tiền bên ngoài, những chuyện ấy nên để hắn làm mới phải. Mà kỳ thực từ trước đến nay hắn vẫn luôn làm tốt khoản kiếm tiền, may mắn cũng được, sử dụng chút tiểu xảo cũng được, làm sao để cho đến cuối cùng ra lời là ổn. Cả hai mới hơn một tháng không gặp nhau, nhưng Locke rõ ràng cảm thấy nàng gầy đi rất nhiều. Không nói thêm lời thừa nào, Akano lập tức ôm lấy Locke, nhiệt tình hôn hắn. - Thương ta thêm lần nữa đi! Đêm về khuy, Akano nhìn Locke đầy tình tứ. Trong lều lại bắt đầu một trận cuồng phong khốc liệt, có phát ra tiếng động quá trớn nào hay không, những người xung quanh chắc cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.  Sáng sớm ngày thứ hai, Locke khoan khái duỗi lưng khoan thai bước ra khỏi lều của mình. Hiện giờ, trong doanh trại đã có không ít binh sĩ bắt đầu thao luyện, tin tức xuất phát đã lan truyền khắp doanh trại Kedozi, mỗi người lính đều có ý thức nỗ lực để cải thiện thực lực của bản thân. Giờ đây đại đa số binh sĩ trong doanh trại đều có thể tính là lão binh, để không gục ngã trên chiến trường, tất cả mọi người đều rất liều mạng. Locke bước đến sân huấn luyện phía sau doanh trại, binh sĩ gặp Locke đều vấn an hắn rất là lễ phép. - Này! Phil! Lại đây! Locke gọi một binh sĩ đang tập luyện kiếm pháp cách đó không xa. Vị binh lính ấy nghe thấy có người gọi mình bèn ngẩng đầu nhìn xem là ai, sau khi nhận ra Locke hắn vội vàng buông trường kiếm trong tay chạy về phía hắn. - Locke đại ca! Có chuyện gì vậy? Phil hào hứng hỏi. Phil là thành viên trong tiểu đội cũ của Locke, là người duy nhất còn sống sót trong đội mười người, cho nên Kane, Hans hay Locke đều dành sự quan tâm đặc biệt cho vị binh sĩ này. Sau khi trở về, Locke còn đích thân đi tìm Phil một lần, nói đỡ cho hắn không ít. Trước đây, Phil chỉ là một binh sĩ quèn, giờ cũng mới lên được binh tam. - Đi tìm đầu bếp của bộ phận hậu cần, nhờ hắn đem hai bát canh thịt đến trước cửa ra vào lều của ta, sau khi tu luyện xong, ta muốn uống. Locke phân phó. - Rõ thưa đại ca! Phil nhanh nhẹn đáp. - Đi đi! Locke gật đầu, vỗ vỗ bả vai Phil tỏ ra hài lòng. Trong doanh trại thường chỉ có hai bữa ăn, nhưng đây là đối với binh sĩ bình thường. Locke là trung đội trưởng, có một ít đặc quyền là chuyện bình thường. Về phần tại sao lại là hai bát, là bởi Akano vẫn còn đang nằm bẹp dí trên giường của Locke, mệt đến nỗi toàn thân không cách nào nhúc nhích. Nhìn Phil chạy đi truyền tin, Locke không nhịn được cảm thán, trong đám huynh đệ trước đây, hiện giờ còn sống có nhiêu đó thôi. Khi trước, hắn cũng hết sức coi trọng Gulas, tên đó có vóc dáng sánh ngang với Hans, còn đi theo bọn hắn đến chợ đen, giờ đây hắn đã mất một chân, trở thành kẻ tàn phế trong quân doanh. Ngày hôm qua Locke cũng vừa đi thăm Gulas một chút, mới đầu hắn cũng không nhận ra, nam nhân vốn có đôi mắt lanh lợi, tính cách vui vẻ lạc quan, vóc dáng vạm vỡ ăn to nói lớn trước kia, nay đã thay bằng nam nhân có ánh mắt ảm đạm, sắc mặt xanh xao vàng vọt, uể oải. Nếu không nhìn kỹ Locke sẽ không nhận ra đây là cùng một người. Mất đi một chân, nửa đời sau Gulas hẳn là rất khó sống, hắn chỉ là một tiểu đội trưởng, lãnh chúa bồi thường cho hắn rất ít, dù sao hắn còn chưa chết, lãnh chúa không cần gánh vác đa số trợ cấp chiến tử. Nếu Locke cũng bị như vậy, hắn tình nguyện tự sát cho rồi, bởi vì làm vậy sẽ không trở thành gánh nặng cho gia đình, phụ mẫu của hắn cũng sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp đầy đủ để dưỡng già. Hai nam nhân cũng không nói chuyện gì nhiều, ngày hôm qua trước khi thăm hỏi Gulas xong rồi rời đi, Locke nhét vào trong lòng bàn tay của hắn ước chừng mười đồng Diller bạc, Gulas từng là một nam nhân kiên cường, nhưng nay trong ánh mắt mà Locke nhìn thấy chỉ còn nỗi chua xót và cảm tạ hắn. Locke nhanh chóng gạt đi những chuyện bực bội này ra khỏi đầu, rảo bước nhanh đến sân huấn luyện. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 86.