Chương 87: Thuốc Jonhson

Sân huấn luyện vẫn phân khu vực như cũ giống như lúc ở thị trấn Giza, mỗi một khu vực đại diện cho một trung đội trưởng có thể luyện tập ở chỗ này, chỉ là lúc này, ngoại trừ Locke, không còn ai khác. Hiện tại, trung đội trưởng Monte đang gấp rút bận huấn luyện binh lính, bọn hắn sắp lên đường nên cần khẩn cấp thao luyện các binh sĩ một lượt. Yorkshire đại thúc thì bị lãnh chúa cử đi quản lý giao dịch thương đội, Locke thực sự không nhìn ra Yorkshire đại thúc tứ chi phát triển, lại có đầu óc kinh doanh cơ đấy, hắn đoán lãnh chúa cũng yên tâm dùng hắn, dù gì Yorkshire đại thúc cũng nổi danh là người ngay thẳng trong doanh trại. Và kể từ sau khi Karl thúc thúc bị mất đi một cánh tay, hắn cũng rất ít đến đây tập luyện. Về phần kỵ sĩ Will, càng là như Thần Long không thấy đuôi, hắn có đến hay không cũng không theo quy củ gì, nhưng Locke biết hôm nay Will đại nhân đi đâu, mới sáng lờ mờ, doanh trại kỵ binh đã bụi mù mịt, có vẻ như kỵ sĩ Will đã sớm đem binh sĩ của trung đội kỵ binh đi huấn luyện. Được nhờ bóng ông lớn quả thực rất thoải mái, có cường giả tận tâm tận trách như kỵ sĩ Will đứng trước chắn gió che bão, Locke cũng rất tự giác ngả người ra sau để hóng mát. Còn mấy vị trung đội trưởng mới như Kane và Hans thực ra vẫn chỉ là tấn thăng trên danh nghĩa, thực tế vẫn là tiểu đội trưởng, cho nên lãnh chúa vẫn chưa chính thức hạ lệnh truyền thụ đấu khí cho bọn hắn. Hiện nay phó đội trưởng của trung đội một, hình như tên là Constantine, Locke không biết rõ vì sao tên này không tới, theo lý thì hắn hẳn đã được truyền thụ đấu khí, mà lại Locke luôn cảm thấy người này luôn có ý tránh mặt mình, thiết nghĩ Locke không đoạt chức vị của hắn, hắn sợ cái gì? Sân huấn luyện rộng lớn như vậy mà chỉ có một mình Locke đang tu luyện, Locke hoàn toàn có thể tận hứng sử dụng hết thảy đạo cụ ở nơi này. Kể từ khi các xương sườn trong lồng ngực được bác sĩ của doanh trại gắn lại, Locke đã không vận động mạnh trong một thời gian dài. Hắn nắm lấy một thanh trường thương, đầu tiên là thành thục luyện một bộ thương pháp phổ biến của quân đội Faustain, sau đó hắn lại đổi sang dùng kiếm sắt, luyện chém 500 lần. Trên chiến trường không có kỹ xảo hoa lệ, đại đa số là công kích cận chiến, đơn giản mà hiệu quả, Locke không biết thân pháp, chiến kỹ,… hắn chỉ biết cậy nhờ lực lượng, cùng sự nhanh nhẹn của cơ thể và kỹ năng chiến đấu thực dụng. Cuối cùng, Locke giơ hai quả cầu sắt to bằng đầu để rèn luyện lực cánh tay một lúc. Sau khi tự huấn luyện đến mồ hôi nhễ nhại khắp người, Locke cởi bỏ luôn bộ y phục dính trên người, khoanh chân ngồi xuống, tu luyện đấu khí Hùng Ưng. Trước đây vòng xoáy đấu khí của hắn chỉ lớn bằng hạt đậu xanh, hiện tại đã lớn hơn rất nhiều, đấu khí không ngừng lưu chuyển trong cơ thể khiến hắn cảm thấy bản thân có sức lực dùng mãi không hết. Tu luyện đấu khí là một việc tinh tế, mãi đến gần giữa trưa, Locke mới tu luyện xong. Hắn tiện tay nhặt y phục trên mặt đất lên, đi về phía lều của mình. Akano đã tỉnh lại từ lâu, nhìn thấy Locke trở về, giống hệt như một người vợ hiền giúp hắn đem y phục thấm đẫm mồ hôi thay đi. Lát nữa, Locke sẽ đi đến lều của lãnh chúa dùng cơm, hắn không thể đến đó với bộ quần áo đẫm mồ hôi như vậy. Trên chiếc bàn trong lều có hai bát canh màu nâu, trong đó một bát tràn đầy canh thịt, một bát thì đã vơi đi một nữa, hẳn là Akano đã nếm qua. - Ngươi xem, đồ ăn nguội mới trở về. Akano nguýt Locke một cái, lời nói mang vài ý trách móc. Locke nhún vai không trả lời. Hắn đi tới bưng bát canh lên, húp xùm xụp. Sau một buổi sáng tu luyện khổ cực, bụng của Locke đã sớm trống rỗng. Đầu bếp của bộ phận hậu cần cũng rất thức thời, bát canh thịt này không chỉ lớn mà còn đầy ắp, thịt nhiều hơn canh, chẳng trách Akano không ăn hết một bát. Sau khi uống hết bát canh thịt của mình, Locke vẫn có chút không thỏa mãn, hắn liếc sang bên cạnh không chê chút nào, tay với lấy bát canh thịt mà Akano uống thừa, cứ thế đổ vào cổ họng như chết đói. Mãi tới lúc uống xong, hắn mới cảm thấy bụng mình đã hơi no. Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng từ sau khi tu luyện đấu khí, Locke cảm thấy mình có thể ăn rất nhiều, lượng cơm cũng lớn hơn trước kia không ít. … Vào buổi sáng ngày thứ hai, cánh cổng lớn của quân doanh từ từ mở ra, một nhóm binh lính chỉnh tề nối đuôi nhau bước ra, lãnh chúa Kedozi cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngũ, doanh đội bọn hắn rốt cục cũng lên đường. Locke cưỡi chiến mã đi trong đội hình của trung đội kỵ binh, con ngựa ương bướng hồi đầu hắn cưỡi không biết đã chạy đi đằng nào, hiện tại con mã chiến màu đen bóng bảy này của hắn là con kỵ mã mà hắn chọn lựa ra từ trong trung đội kỵ binh. Trung đội kỵ binh có không ít người cơ linh, rất biết lấy lòng vị phó trung đội trưởng mới của bọn hắn. Akano được Locke giao phó cho người trong bộ phận hậu cần chăm sóc, nghe nói hiện tại Warner làm việc ở dịch trạm từng cùng hắn có mối quan hệ không tệ, đã được lãnh chúa điều đi phụ trách giao dịch trong thương đội, theo lãnh chúa Kedozi, người này chỉ vẻn vẹn là tiểu nhân vật phụ trách truyền tin ở dịch trạm bộ phận hậu cần, lãnh chúa thế mà tự mình hạ lệnh, điều động hắn đến nơi màu mỡ như vậy. Không có người quen không có nghĩa là khó thành chuyện, Locke dù sao cũng là một vị “chuẩn kỵ sĩ”, nếu như hắn không chết sau chiến tranh, thì nhất định sẽ trở thành quý tộc, cho nên không khó hiểu tại sao lại có nhiều người muốn lấy lòng hắn. Akano đối với chuyện Locke có thể trở thành quý tộc rất hưng phấn, nhưng nàng biết mình nhất định sẽ không thể trở thành “Kỵ sĩ phu nhân”, bởi nàng là người Charlie, hơn nữa còn lớn hơn Locke năm tuổi, nàng đã sớm bỏ đi ảo tưởng không đáng có rồi. Locke cưỡi ngựa uy nghiêm, đi lại giữa trung đội kỵ binh, không hổ danh là đội ngũ tinh nhuệ của lãnh chúa, danh bất hư truyền, kỷ luật của trung đội kỵ binh cũng khiến Locke không thể hài lòng hơn, bọn hắn xếp thành một khối chỉnh tề tiến lên, cứ như không phải một trung đội kỵ binh, mà là thiên quân vạn mã. Locke suy đoán, lãnh chúa hẳn là bắt chước hình thức huấn luyện của binh đoàn kỵ binh thuộc quân đoàn Hùng Ưng. Vào buổi chiều ngày thứ năm, doanh đội Locke rốt cuộc đã đi tới trước một hàng rào khổng lồ cao hơn mười mét, dài mấy cây số, đây là tuyến đầu của Faustain và Charlie, là nơi đóng quân của quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư. Bên trong hàng rào là vô số tòa lều trại màu xanh sẫm xếp liên miên trập trùng, lờ mờ có thể nhìn thấy binh lính tới lui tuần tra. Lãnh chúa Kedozi cử binh lính tiến lên thông báo phiên hiệu binh sĩ và huân chương quý tộc, sau khi trải qua một hồi xét duyệt kỹ lưỡng, mấy trăm người của doanh đội bọn hắn mới được tiến vào tòa cứ điểm này. - Nơi này có khoảng chừng gần 70 nghìn người. Yorkshire đại thúc thì thầm nói với Locke. “Dù sao đây cũng là nơi đóng quân của hai quân đoàn lớn.” Locke thầm mẩm. Hắn không hề cảm thấy kinh ngạc, trước kia hắn còn từng nhìn thấy quân doanh hùng vĩ hơn, đó là cứ điểm do ba quân đoàn lớn tạo thành (hồi đấy là có thêm quân đoàn Hùng Phong), hàng trăm nghìn người đóng quân trong cùng một khu quân doanh, khí thế đó để lại ấn tượng không thể nào quên cho Locke. Một tên binh lính được cử đến, dẫn doanh đội của bọn hắn đi đến địa bàn được phân phối, thật sự là trùng hợp, doanh địa của lãnh chúa Kasher ở ngay bên cạnh bọn hắn. Sau khi đến nơi, lãnh chúa hạ lệnh để các binh sĩ tu chỉnh và dựng lều tại chỗ. Các binh sĩ bắt đầu công việc bận rộn, lúc này Yorkshire đại thúc đi tới rồi kêu Locke rời đi. - Đi! Ta dẫn ngươi đi xem chút việc đời! Yorkshire đại thúc hào sảng nói. Từ khi tấn thăng trung đội trưởng, Locke tu luyện được đấu khí, hắn có thể dùng quân công và tiền vàng mua sắm một chút loại thuốc trân quý hoặc là vũ khí hay đồ phòng ngự. Nơi trao đổi là bộ phận hậu cần của tổng bộ binh đoàn trở lên. Nhưng qua thời gian dài như vậy, Locke cũng chưa từng lui tới tổng bộ binh đoàn, huống chi là quân doanh cỡ lớn mà hai quân đoàn tạo thành bây giờ. Yorkshire đại thúc đi ở phía trước, nhìn là biết hắn quen đường, xem ra hắn cũng không phải lần đầy tới đây. Bọn hắn trực tiếp đi đến bộ quân nhu của binh đoàn hai thuộc quân đoàn Hùng Ưng. Lúc bọn hắn đến nơi, nơi này đã có đám đông binh lính xếp thành hàng dài, trời cũng sắp tối, vốn nên là lúc ăn cơm mới phải, nhưng nhóm người ở đây dường như không ai vội vàng, bọn hắn chậm rãi xếp hàng. Locke tranh thủ đếm được đại khái có hai mươi người. Hầu hết trong số bọn hắn đều là trung đội trưởng có thực lực kỵ sĩ thực tập nhập môn. Trong đó có hai người có khí tức nội liễm thâm trầm, hẳn phải là kỵ sĩ thực tập cấp sơ khai. - Người hôm nay thế là ít đấy. Yorkshire đại thúc cười nói. - Lần trước ta đến đông đến vã mồ hôi, còn có cả người của các binh đoàn khác. Đều là trung đội trưởng của một binh đoàn với nhau, Yorkshire đại thúc quen biết không ít người, hắn tiến lên chào hỏi vài người quen, nhưng Locke không đi, hắn phải đứng xếp hàng cho hai người, mà lại hắn cũng không biết mấy người kia. Khi sắc trời sắp tối, rốt cuộc cũng đã đến lượt hai người Locke. Bọn hắn tiến vào bộ hậu cần, đối diện cái cửa sổ nhỏ to khoảng nửa người, bên trong có một thiếu nữ đang ngồi. - Ngươi cần gì? Kỵ sĩ. Nữ nhân mặc quân trang của quân đoàn Hùng Ưng, hỏi một cách máy móc. - Ừm… Locke khựng lại, vừa định nói ra đề nghị của Yorkshire đại thúc thì đột nhiên sực nhớ tới Angelina từng nói với hắn tên một loại thuốc rất phù hợp với hắn. - Thuốc Johnson, đa tạ! Locke đáp. Nữ nhân bên kia cửa sổ trừng to mắt nhìn Locke. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 87.