Chương 117
Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
03:55 - 22/08/2023
Lúc Uyển Khanh ngủ một giấc thức dậy, cô đã gối đầu lên chân Hạ Dĩ Niên, còn hắn ngồi trên ghế xem hồ sơ gì đó. Uyển Khanh mơ mơ màng màng mở mắt nhìn hắn, lúc Hạ Dĩ Niên làm việc thường có thói quen dùng bút đánh dấu vào hồ sơ, những chỗ cần lưu ý sẽ được đánh dấu để sau này dễ nghiên cứu hơn. Gần đây Uyển Khanh cũng học theo thói quen này của hắn, lúc cô đọc sách cũng phải cầm cây bút trên tay.
Uyển Khanh mở mắt, gương mặt của hắn bị tờ giấy trắng che lại, cô chỉ có thể nhìn thấy các khớp tay của hắn mà thôi, Uyển Khanh lại vô tình lướt qua lòng bàn tay, đường sinh mệnh trong đó cực dài nhưng sao đường tình duyên lại ngắn như vậy.
Cô đưa tay mình lên xem, tay cô thì đường tình duyên và sinh mệnh đều dài bằng nhau.
Đột nhiên bàn tay cô bị nắm lấy, một bàn tay to lớn bao phủ.
"Tỉnh rồi à?"
Giọng nói nam tính dễ nghe khiến Uyển Khanh cứ nghĩ rằng mình lạc trong mơ. Cô mỉm cười gật đầu, xoay người: "Anh xem gì vậy?"
"Báo cáo từ Willam, mới gửi lên."
"Về viên kim cương à?"
Uyển Khanh nâng mắt nhìn hắn: "À phải rồi, vấn đề thương hiệu chắc không cần quan tâm đâu nhỉ, dù gì Hoàng Thinh trước giờ cũng chưa từng khiến bất kì ai thất vọng về sản phẩm của mình."
Hạ Dĩ Niên im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: "Lần này anh lấn sân với tư cách cá nhân,không liên quan tới Hoàng Thịnh."
Uyển Khanh nghe xong liền khẩn trương ngồi bật dậy: "Sao cơ? Ý của anh là...một thương hiệu mới tách riêng với Hoàng Thịnh?"
Hạ Dĩ Niên nhìn lướt qua mớ tài liệu trong tay, khẽ nói một chữ: "Phải."
Uyển Khanh còn định hỏi thêm thì hắn đã đứng lên: "Đi thôi, anh dẫn em đi xem công việc cắt mài viên kim cương mới tìm được."
Uyển Khanh nhíu mày, nhìn theo bóng lưng mới rời khỏi của hắn, sao trong lòng cô lại luôn cảm thấy Hạ Dĩ Niên chỉ nói ba phần giữ lại bảy phần chưa nói vậy chứ?
Có điều nếu hắn không muốn nói cô cũng sẽ không hỏi, không phải vì không quan tâm mà là không muốn làm hắn phiền lòng, những gì nên nói Hạ Dĩ Niên sẽ nói, cô không cần bận tâm quá nhiều về chuyện đó.
Thông minh nhất, chính là chỉ nên biết những gì mình nên biết.
Đằng sau những vòng bảo vệ an ninh và một mê cung các cánh cửa được bảo mật tuyệt đối là những viên kim cương đang trải qua các công đoạn kiểm tra và chế tác vô cùng tinh xảo.
Từ lúc bước vào cánh cửa bảo mật thứ bảy, Uyển Khanh mới cảm nhận được thế nào mới thật sự là chuyên nghiệp.
Nơi này có hàng trăm người bảo vệ, an ninh được thắt chặt tuyệt đối.
Lúc bước vào phòng xét nghiệm, hai chân Uyển Khanh như không còn trọng lực, bởi vì nơi này yên tĩnh không khác gì môi trường chân không khiến cô kinh ngạc. Các nghệ nhân hàng đầu rất cần sự tĩnh lặng trong quá trình xét duyệt kim cương.
Hạ Dĩ Niên đi bên cạnh cô, cố gắng giữ cho Uyển Khanh không chạy lung tung, vừa giới thiệu hoàn cảnh xung quanh xưởng: "Có hơn hai trăm nghệ nhân kim hoàn làm việc trong xưởng, họ đều là những chuyên nghiệp bậc nhất nơi này."
Uyển Khanh nhủ thầm, mời họ về có tốn tiền lắm không?
Hạ Dĩ Niên nắm tay cô đi lên tầng một, từ đây có thể nhìn bao quát nhà máy phía dưới.
Uyển Khanh hô một tiếng, y như nhà quê mới lên thành phố mà nhìn khung cảnh hoành tráng trước mắt.
Hạ Dĩ Niên chậm rãi phổ biến: "Đây là toàn bộ hệ thống trong nhà máy, nếu muốn biết kỹ hơn thì theo anh tới phòng quan sát."
Uyển Khanh gật đầu, đi theo sau hắn tới một căn phòng gần đó, người bên trong quay lại rồi đứng lên: "Chào cậu hai."
Hạ Dĩ Niên gật đầu, chỉ cho Uyển Khanh xem từng màn hình một: "Cả quá trình sẽ không có ai được động tay vào những viên đá mà trong đó có khả năng chứa kim cương, toàn bộ đều sẽ được tự động hóa, như thế này. Nhà máy này có khả năng xử lý hai triệu tấn đá mỗi năm, quá trình tách kim cương ra khỏi đá sẽ được tiến hành hoàn toàn tự nhiên và không cần sử dụng đến hóa chất."
"Thật tuyệt."- Uyển Khanh không biết nói gì hơn,, hai mắt cô suýt chút nữa hoa hết cả lên.
Đá khai thác từ mỏ sẽ được để lên băng chuyền vận chuyển theo một đường dây, gồm các bước rửa sạch và sàng lọc, tất cả như lời của hắn nói, đều hoàn toàn tự động hóa bằng băng chuyền kỹ thuật cao.
"Vậy làm thế nào để biết trong viên đá nào có kim cương còn viên nào không?"
Hạ Dĩ Niên giải thích: "Sau khi rửa sạch và sàng lọc thì băng chuyền sẽ tự động đưa những viên đá đến bộ phần chụp hình và máy x quang lúc này cũng khởi động để ghi nhận hình ảnh của từng viên đá một, máy x quang sẽ giúp ta xác định vị trí và tách kim cương khỏi đá hoặc làm bằng hệ thống nén khí tự động."- Hạ Dĩ Niên chỉ vào một màn hình: "Đây là công đoạn xử lý cuối cùng của hệ thống nhà máy, sau đó những viên kim cương sẽ được chuyển tới thành Bách Nhật trước khi bán ra thị trường."
Hắn đi tới phòng kỹ thuật, Uyển Khanh đi theo sau, chỉ tiếc là không có một cuốn sách hay gì đó để ghi lại mấy điều hay ho này. Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi chạy lên hỏi hắn: "Em có thể dùng điện thoại ghi hình lại không?"
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Có thể nhưng đừng để lộ ra ngoài."
Uyển Khanh gật đầu, nhưng cô không lập tức lấy điện thoại ra mà cười hì hì nhìn hắn.
Hạ Dĩ Niên ban đầu nhìn cô bằng ánh mắt dò xét nhưng ngay sau đó thấy nụ cười không khác gì gian thương nịnh bợ của Uyển Khanh thì cũng hiểu ra ý định của cô, hắn thở dài lấy điện thoại trong túi mình ra đưa cho cô.
Uyển Khanh vui vẻ nhận lấy rồi mở máy quay lên chụp hình, vừa chụp vừa nói: "Lát nữa em đưa lên bộ nhớ đám mây rồi đồng bộ hóa với máy tính của em, sẽ không lọt ra ngoài đâu nên anh yên tâm, đúng là đồ đắt tiền có khác, có thể chụp rõ nét như vậy."
Hạ Dĩ Niên khẽ cười, nắm tay cô đi tới phòng kỹ thuật.
Mọi người trong phòng nhanh chóng đứng lên chào, Hạ Dĩ Niên ra dấu cho họ cứ tiếp tục công việc, hắn dẫn Uyển Khanh đi tới một cái bàn lớn, trên đó có những viên đá được bỏ vào những cái bọc kín, Uyển Khanh cầm lên xem: "Đây là kim cương thô có phải không?"
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Những viên kim cương này chuẩn bị được đem đi đo lường, Chúng sẽ được đưa vào máy quét để tạo ra một phiên bản 3D, sau đó sẽ được phân tích kỹ để định hình các mặt cắt."
Uyển Khanh gật đầu, chạy tới đứng phía sau chuyên viên kỹ thuật đang làm việc trên màn hình máy tính, cô quan sát hình ảnh 3D trên màn hình rồi hỏi: "Vậy còn hình dáng, hình sáng sẽ được xác định như thế nào?"
Hạ Dĩ Niên bước tới, hình như có vẻ rất hài lòng với tinh thần ham học hỏi này của cô nên rất thoải mái trả lời: "Hình dáng của các viên kim cương sẽ được chọn lựa theo nhu cầu và thị hiếu của thị trường."- Dừng một lúc, hắn lại hỏi: "Phải rồi, nghe nói cách cắt mài Kim Cương của Yunus là do em nghĩ ra, phương pháp này Yunus luôn giữ kín như một bí quyết, bây giờ em có thể tiết lộ cho anh biết cụ thể nó như thế nào không?"
Uyển Khanh nhướng mày, khó có dịp Hạ Dĩ Niên đặt câu hỏi, cô muốn làm khó hắn một chút: "Anh hỏi em sao? Là hỏi, hay ra lệnh cho em nói?"
Hạ Dĩ Niên buồn cười vuốt đầu cô, thắt cổ bé họng: "Là thỉnh giáo."
Uyển Khanh vểnh môi, cuối cùng lên tiếng giải thích: "Thật ra cũng chẳng là phương pháp gì hay ho đâu, Đại khái là các viên kim cương được chọn phải đạt những tiêu chuẩn cao nhất của hệ số đo lường đá quý, sau khi được mài giũa ít nhất sẽ có 57-58 mặt cắt, tùy thuộc vào sự hiện diện hay che khuất của phần đáy nhọn phía dưới. Đây chính là tiêu chuẩn mặt cắt hiệu quả, để đạt được độ phản chiếu ánh sáng tối đa, chính vì vậy mà đem lại nét đẹp hoàn hảo cho kim cương. Theo như em thấy, những viên kim cương cắt dạng tròn hoặc kiểu dạng hình vuông hay chữ nhật nhọn góc sẽ luôn được ưa chuộng nhất, mặc dù có những thời điểm, trào lưu kim cương hình trái tim lên ngôi. Nhưng nói chung vẫn như lời anh nói, thị hiếu hiện thời vẫn là quan trọng nhất."
"Rất hợp lý."- Hạ Dĩ Niên tán thưởng.
Ánh mắt cô tối đi vài phần, giọng nói cũng mang theo sự hồi tưởng: "Thật nhớ cái không khí lúc trước ở Yunus..."
Hạ Dĩ Niên im lặng.
Lúc này Willam tình cờ đi tới cũng nghe thấy mấy lời Uyển Khanh vừa nói, ông bước tới: "Thật tài giỏi, cô Uyển Khanh, kiến thức của cô cũng khá là cao đấy, mấy kỹ thuật này chỉ người trong ngành mới thôi. Cô năm nay mười tám chưa nhỉ?"
"Hả?"- Uyển Khanh ngờ nghệch sau đó cười hì hì: "Cháu đã hai mươi sáu rồi."
"Hả?"- Lần này tới phiên Willam bị làm cho ngờ nghệch.
Hạ Dĩ Niên lắc đầu cười, kéo cô lại: "Đừng có nghịch nữa, em sẽ dọa người khác đấy."- hắn nói, sau đó quay qua Willam: "Thật xin lỗi, nha đầu này vẫn chưa hai mươi đâu."
Willam gật đầu: "Hèn gì, nhìn cô trẻ như vậy, khi nãy suýt làm tôi ngạc nhiên chết rồi."
Uyển Khanh chớp mắt: "Hai mươi sáu tuổi cũng chưa có già mà?"
Hạ Dĩ Niên làm như "vô tình" nói: "Willam, ông có tin hay không, tôi quen với một cô gái hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa lên giường với ai đấy."
"Thật sao? Hiếm lắm đấy."
Uyển Khanh nghiến răng lườm hắn.
Hạ Dĩ Niên cười vô tội.
Willam lại hỏi: "À Uyển Khanh, cô học đại học nào vậy? Là chuyên ngành đá quý sao?"
Uyển Khanh lưỡng lự một lúc rồi lắc đầu: "Không có, chỉ là một chút kiến thức mà thôi, thật ra cũng không có gì, chỉ vì cháu thích về cái này nên tìm hiểu kỹ hơn mà thôi."
Willam gật đầu, sau đó có người gọi ông qua chỗ họ.
Uyển Khanh nhéo Hạ Dĩ Niên một cái: "Anh cẩn thận anh đấy, đừng có trêu em."
Hắn dở khóc dở cười: "Anh làm gì dám trêu em."
"Làm gì dám? Anh dùng từ này là có ý gì đây?"
"Anh có ý gì nào?"
"Anh còn nói, rõ ràng là anh đang mắng em hung dữ."
"Anh có sao?"
"Anh có."
"Được rồi, không cãi với em nữa."
"Ý anh là em đang cố tình sinh sự hả?"
"Anh có sao?"- Hạ Dĩ Niên thực sự là khóc không được mà cười cũng không xong.
Uyển Khanh gật đầu mạnh: "Anh có."
Hắn đi trước, Uyển Khanh lò tò theo sau lải nhãi kiếm chuyện.
Cô không cam tâm, cô chỉ muốn đính chính rằng lúc cô hai mươi sáu tuổi không phải vì không có ai để ý mà là vì chuyên tâm vào công việc nên mới không qua lại với ai mà thôi.
Mà Hạ Dĩ Niên cứ lấy chuyện này ra trêu cô.
Có điều sau khi đi tham quan tiếp tục, Uyển Khanh cũng quên luôn việt thanh minh, cô bị những điều mới lạ xung quanh hấp dẫn.
Sau khi định hình các mặt cắt, các viên kim cương được đưa vào các máy cắt laser để tạo ra những vết cắt chính xác tuyệt đối. Quá trình này có thể mất đến ba giờ, nó là một kỹ thuật khó, cần độ chính xác cao. Tiếp theo, những viên kim cương này sẽ được chuyển cho các thợ thủ công chuyên nghiệp, họ sẽ xử lý chi tiết từng mặt cắt để tạo ra một viên đá hoàn chỉnh về mọi mặt, việc cuối cùng chỉ là đánh bóng. Mỗi động tác đều được thực hiện vô cùng tỉ mỉ, thận trọng và chuyên nghiệp.
Uyển Khanh nhìn thao tác của thợ kim hoàn mà hoa cả mắt, hỏi anh ta: "Này anh, công đoạn cắt kim cương này kéo dài bao lâu thế?
Thợ kim hoàn trả lời: " Có thể kéo dài từ vài tuần đến vài tháng, tùy theo kích thước, số mặt cắt, và quá trình đánh bóng nữa."
Uyển Khanh gật đầu, nói cảm ơn anh ta sau đó quay qua Hạ Dĩ Niên: "Em không ngờ lại cầu kỳ như vậy đấy."
Hạ Dĩ Niên nắm tay cô đi sang các bộ phận khác: "Những viên kim cương lớn và quý hiếm nhất có thể mất đến một năm cho chỉ riêng công đoạn cắt. Sau khi cắt và đánh bóng xong xuôi, các viên kim cương sẽ được kiểm tra kĩ lưỡng để đảm bảo độ tròn đều, tiêu chí lần này anh đặt ra chính là phải đạt được độ lấp lánh tối đa cho mỗi viên đá quý."
Uyển Khanh nhăn mũi: "Quá tốn kém rồi."
"Muốn độc nhất vô nhị thì phải đánh đổi, chất lượng của một viên kim cương sẽ được đo lường bằng bốn yếu tố. Kiểu cắt, màu sắc, độ tinh khiết và trong lượng carat. Kim cương sau khi qua công đoạn sàng lọc ở nhà máy này sẽ được niêm giá rồi vận chuyển đến thành Bách Nhật, quá trình này sẽ quyết định mức tiền thuế phải trả cho chính phủ."
"Cái gì, còn tiền thuế nữa à?"- Uyển Khanh đảo tròng mắt: "Hay là trốn đi."
Hạ Dĩ Niên làm ra vẻ nghiêm túc: "Anh là công dân tốt."
Uyển Khanh lườm hắn: "Hư cấu."
Hắn đau khổ bật cười.
Sau khi rời khỏi khu mỏ, lúc lên xe Hạ Dĩ Niên quay sang nói: "Ngày mai chúng ta về thành Bách Nhật."
"Sao cơ? Anh còn muốn đuổi em à?"
"Không phải em, mà là chúng ta. Lần này đến đây chỉ là để thăm quá trình khai thác, sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi thì cũng nên trở về."- Hạ Dĩ Niên giải thích.
Uyển Khanh gật đầu, nhìn ra lớp băng tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ rồi đột nhiên quay lại: "Em có thể hốt một mớ kim cương về không?"
"Có thể!"
"Thật sao?"
"Em tin không?"
"Em đương nhiên là không tin."
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Anh cũng không tin."
Khóe miệng Uyển Khanh như bị đá đông cứng ngắt.
Về tới nhà nghỉ, Uyển Khanh bảo Hạ Dĩ Niên lên phòng trước còn mình thì chạy đi tìm quản lý mượn nhà bếp. Quản lý sau khi nghe cô nói thì dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô như muốn xác minh điều gì đó rồi lên tiếng do dự: "Cô à, cô chắc là không phá nhà bếp của chúng tôi chứ?"
Nụ cười trên mặt Uyển Khanh lần thứ hai đông cứng, chỉ vào mặt mình: "Nhìn mặt tôi giống kh ủng bố lắm sao? Tôi chỉ muốn đi nấu mì ăn thôi, bà chị này xinh đẹp như vậy chắc sẽ không từ chối yêu cầu này đâu ha."
Ánh mắt quản lý nhìn Uyển Khanh ngày càng quái dị, sau một lúc mới gật đầu: "Vậy...cô cứ dùng tự nhiên."
Uyển Khanh khó hiểu nhìn quan lý rời khỏi, không lẽ do nơi này ít du khách nên thái độ phục vụ cũng không chuyên nghiệp như vậy sao?
Cô nấu bảy tô mì nóng để lên một cái mâm lớn khó khăn di chuyển khỏi nhà bếp đi vào thang máy sau đó gõ cửa từng phòng một. Bảy tô mì được phân phát đồng đều cho Ô Mã Đạt Giao, Vu An Di, Nhật Anh, Lạc Nhân, Ô Mã Bạch Ân và cuối cùng là đem về phòng cho Hạ Dĩ Niên.
Hắn mặc áo choàng tắm đi ra, Uyển Khanh thật khó hiểu, trời thì lạnh như vậy mà ngày nào hắn cũng nhất định phải tắm. Không lẽ là chứng ám ảnh cưỡng chế hay sao?
Uyển Khanh chống tay lên bàn, vừa lùa mì vào miệng vừa hỏi: "Dĩ Niên, vì sao anh tách riêng khỏi Hoàng Thịnh vậy?"
Tay cầm đũa của hắn ngừng lại một lúc, đơn giản trả lời: "Anh muốn để anh cả tự mình gánh cả Hoàng Thịnh, anh ấy mới là chủ tịch, nhưng em cũng thấy rồi đó, tâm trí của anh ấy chẳng bao giờ đặt vào công việc cả."
Uyển Khanh gật đầu, cũng không hỏi thêm nhiều, nhìn vào tô của mình mới than một tiếng: "Chết thật, vốn dĩ em có để một tô không rau thế mà lại đưa nhầm cho ô mô mất rồi, cái gì mà toàn rau là rau thế này thì làm sao ăn?"
"Bỏ qua cho anh."
Uyển Khanh gật đầu gắp rau sang tô của hắn.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày nhắc nhở: "Em cũng nên bỏ thói quen này đi, ăn rau có lợi cho sức khỏe."
"Nói hay quá, vậy thì anh đi ăn tỏi đi..."
Mặt Hạ Dĩ Niên đột nhiên đanh lại, tay cầm đũa cũng siết chặt lại.
Uyển Khanh vốn chỉ định nói đùa, nhưng thấy biểu hiện này của hắn cũng khó hiểu.
Hạ Dĩ Niên buông đũa, vội giấu hai tay của mình ra phía sau.
Uyển Khanh chau mày: "Sao thế? Anh sao thế?"
Hạ Dĩ Niên lắc đầu đứng lên: "Anh no rồi."
Hắn đi về phòng khóa trái cửa.
Uyển Khanh ngơ ngác nhìn theo, sao sắc mặt của hắn lại khó coi như vậy? Uyển Khanh cảm thấy chuyện không bình thường, cô chạy tới cửa phòng gõ cửa: "Dĩ Niên, anh không sao chứ?"
Không có tiếng trả lời.
Cô nhíu mày gọi thêm vài lần nữa, bên trong sao lại yên tĩnh như vậy, Uyển Khanh đi tới hộc tủ, cô nhớ hình như còn một chìa khóa dự phòng nhưng bây giờ không biết đã lạc ở đâu rồi.
Lúc cô đang tìm thì điện thoại reo lên, Uyển Khanh kẹp điện thoại vào tai và vai: "Alo?"
"Bà xã nhỏ à, em đã nghe tin gì chưa?"
"Tin gì?"- Uyển Khanh vẫn lục lọi hộc tủ.
"Anh gọi là có một tin tốt và một tin xấu cho em đấy, em muốn xe tin nào trước?"
"Tin tốt đi."
"Tin tốt là chiếc X68 đã chính thức được sản xuất, vừa mới có mặt trên thị trường đã bán được ba chiếc với giá cao tít trời trời, Lôi thị vì thế mà thu được một khoản lớn."
"Ừ."- Uyển Khanh không có hứng thú lắm: "Vậy còn tin xấu?"
Lâm Tư Phàm hạ giọng: "Tin xấu là... Uyển Khanh em có biết chuyện của anh họ và Hạ gia không?"
Uyển Khanh dừng lại mọi động tác, đầu mày tò mò nhíu lại:
"Chuyện gì?"
Lâm Tư Phàm ngừng một lúc, rồi lên tiếng: "Anh cả kể lại với anh, anh ấy nghe lén được cuộc nói chuyện của anh họ và chú, không biết chuyện là thế nào nhưng mà anh họ đã rời khỏi Hạ gia rồi."
Uyển Khanh như nghe được tin sét đánh: "Cái gì? Sao chứ, sao, sao Dĩ Niên lại rời khỏi Hạ gia? Sao họ lại cãi nhau?"
"Anh cũng không rõ, nhưng nghe nói là vì anh họ đã lấn sân sang lĩnh vực đá quý, mấy cái này vi phạm điều lệ trong gia tộc, anh cũng không rành mấy cái này, anh cũng như em rất hoang mang. Em có thể gọi cho anh cả để hỏi kỹ hơn."
Uyển Khanh nhìn vào hướng phòng ngủ: "Sao có thể chứ? Dĩ Niên trước giờ chính là trụ cột của Hạ gia, không lẽ bác trai không biết rằng không có anh ấy thì Hoàng Thịnh và Hạ gia đều sẽ không yên ổn hay sao? Khoan đã, chờ một chút để tôi nghĩ xem..."- Uyển Khanh rối não, cố gắng dùng hết lý trí để phân tích: "Không thể nào, Dĩ Niên còn có cổ phần lớn trong gia tộc, làm sao có chuyện bị trục xuất chứ?"
"Anh...không biết."
"Được rồi, cúp máy đi, tôi gọi cho anh Dĩ Tường xem sao."- Uyển Khanh tắt máy, bấm số của Hạ Dĩ Tường trong danh bạ, ngón tay cô run lên vì tin tức chấn động này, hồi chuông dài reo lên, Hạ Dĩ Tường cũng lên máy.
"Uyển Khanh, có chuyện gì?"
"Anh Dĩ Tường em nghe nói Dĩ Niên đã rời khỏi Hạ gia, chuyện này là như thế nào?"
Hạ Dĩ Tường: "Chuyện này... anh cũng mới biết thôi, hôm đó nghe thấy cha và chú ấy cãi nhau kịch liệt trong thư phòng, bởi vì theo điều lệ trước giờ của gia tộc, ngoại trừ thời trang và bất động sản ra thì Hạ gia không được tham gia vào bất kì lĩnh vực nào khác, điều lệ này được đặt ra với mục đích cân bằng phân khúc thị trường trong tứ đại gia tộc. Lần này Dĩ Niên lấn sân sang ngành trang sức mà chưa hỏi bất kì cổ đông nào, thậm chí cha anh cũng là người biết chuyện này sau cùng, ông rất tức giận và cho chú ấy hai sự lựa chọn. Một là thu hồi dự án lấn sân lần này, hai là rời khỏi Hạ gia, Dĩ Niên thà rời khỏi gia tộc cũng không chịu thu hồi dự án này, anh không hiểu nổi là điều gì khiến cho cậu ấy liều mạng như vậy nữa."
Tay cầm điện thoại của Uyển Khanh run lên thấy rõ, nước mắt rơi xuống, ngay cả hơi thở cũng không yên ổn: "Em hiểu."
Hạ Dĩ Tường cao giọng: "Em hiểu sao? Vì sao thế?"
"Là vì em..."- Uyển Khanh không thể nói cho Hạ Dĩ Tường biết, vì cô mà Hạ Dĩ Niên thu mua Yunus.
Mọi chuyện chắc là bắt đầu từ đây.
Bây giờ liên kết lại tất cả, Uyển Khanh mới ngờ nghệch nhận ra tất cả đều là vì cô.
Uyển Khanh trước giờ kiên quyết muốn giữ lại thương hiệu này trên thị trường đá quý, vì nó chính là công sức và tâm huyết của cô nên Uyển Khanh sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện cái tên Yunus hoàn toàn biến mất.
Nhưng Hạ Dĩ Niên là người hiểu rõ hơn ai hết, với tình thế hiện giờ, chuyện đó là không thể. Hoàn toàn không có khả năng giữ lại thương hiệu của Yunus, hắn chỉ có thể dùng cái phần hồn của Yunus để thành lập nên một thương hiệu mới, hắn không nói với cô là vì muốn giữ cho cô hình tượng tốt đẹp về thành quả và tâm huyết bấy lâu nay của mình.
Chính vì vậy, hắn thà đối đầu với cả nhà của mình.
Uyển Khanh cắn chặt môi, tại sao cô lại không cảm thấy kì lạ khi hắn đột nhiên lại dùng thương hiệu mới để tiến hành dự án lần này chứ?
Cô ngờ ngờ nghệch nghệch mãi như thế, lúc nào cũng chỉ là người biết chuyện sau cùng.
Dĩ Niên, Hạ Dĩ Niên, anh đang làm gì thế?
"Anh Dĩ Tường... số cổ phần của Dĩ Niên ở Hạ gia, bác trai xử lý thế nào?"
"Vì đó là tài sản riêng của chú ấy nên không bị tịch thu, toàn bộ quy thành tiền mặt, chú ấy đã dùng số tiền đó để đầu tư cho cuộc khai thác hoành tráng lần này, nghe nói là muốn thành lập thương hiệu trang sức OLY trên nền tảng tập đoàn Yunus bị thu mua vừa rồi."
Quả nhiên...
Mọi suy đoán của Uyển Khanh không sai.
"Cảm ơn anh..."- Uyển Khanh ngơ ngơ ngẩn ngẩn cúp máy, ngồi trên ghế sô pha đờ đẫn cho khi khi Hạ Dĩ Niên từ căn phòng kia lần nữa mở cửa bước ra, ánh mắt dừng trên người cô như đang dò xét.
"Em sao vậy?"
Uyển Khanh lúc này mới tìm lại được tiêu cự, cô nhìn hắn một lúc mới lên tiếng: "Dĩ Niên, anh rốt cuộc đã vì em làm bao nhiêu chuyện rồi?"
Hạ Dĩ Niên nhíu mày nhìn cô rồi lại nhìn lên cái điện thoại cô đang cầm, ánh mắt lạnh đi vài phần: "Là anh cả nói à?"
"Nếu anh ấy không nói anh định giấu em tới khi nào?"
"Cả đời."
"Anh..."- Uyển Khanh đứng lên, từ sô pha đi tới trước mặt hắn: "Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cũng không muốn anh không an tâm về em như vậy."
Hạ Dĩ Niên nhìn cô, đôi mắt thâm thúy khẽ chớp mang theo một tia tình cảm: "Về chuyện này em đừng nghĩ quá nhiều,muộn rồi, em đi ngủ đi."
"Em không ngủ, Dĩ Niên, tại sao anh luôn khiến em cảm thấy mình đáng giận như vậy chứ?"- Uyển Khanh cảm nhận được da mặt lạnh lẽo của mình đang bị nước mắt làm nóng, cô lại tự hỏi, bản thân từ lúc nào mà dễ dàng khóc như vậy?
Từ lúc nào, mà cô thành ra như vậy?
Hạ Dĩ Niên nhìn nước mắt của cô men theo gò má chảy xuống, đầu mày bất giác nhíu lại, giơ tay lau đi giọt nước đó, nhìn cô thật lâu rồi đột nhiên bước lên ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé vào lòng.
Uyển Khanh cảm thấy bản thân bị nghẹt thở, không phải là vì bị ôm quá chặt mà là tim cô cứ không ngừng quặn thắt.
"Dĩ Niên, anh đừng vì em mà làm những chuyện này, thật ra, em đã chấp nhận tất cả rồi, anh không cần vì muốn giữ một ý nghĩ tốt đẹp của em về bản thân mà đánh đổi cả tình cha con và cả Hạ gia nữa..."
Hạ Dĩ Niên chớp mắt, ánh mắt mỗi lúc mỗi tối tâm, thật lâu sau mới khẽ nói một câu: "Về việc này em đừng để tâm, anh tự sẽ có sắp xếp riêng."
Uyển Khanh còn muốn nói thêm rất nhiều, nhưng nhìn thái độ này của hắn cô biết hắn không muốn đi quá sâu vào chuyện này, nếu Hạ Dĩ Niên muốn giải thích thì chắc chắn cô sẽ biết được sự thật này từ sớm hơn rồi.
Uyển Khanh nín khóc, nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: "Dĩ Niên, em không hỏi tới là vì em tin tưởng vào anh, nhưng mà điều đó không có nghĩa rằng em luôn là người biết sau cùng. Em hy vọng anh có thể nói ra suy nghĩ của mình, có thể em không giúp được anh, nhưng ít nhất hãy để em cảm nhận được bản thân mình thật sự đang ở bên cạnh anh."
Hạ Dĩ Niên bị những lời này làm cho cảm động, lau đi nước mắt trên mặt cô, hắn cúi đầu, từng nụ hôn nhỏ đáp xuống trán, hôn lên mi mắt còn đọng nước, cuối cùng dừng lại trên đôi môi bị thời tiết làm lạnh của cô, ra sức giữ lại độ ấm trên nó.
Nụ hôn sâu lắng triền miên khiến tâm trí hắn đảo điên.
Hạ Dĩ Niên khẽ buông cô ra, hơi thở trở nên gấp gáp: "Khanh nhi, anh chỉ muốn đem điều tốt nhất trên thế giới này cho em."
Uyển Khanh vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ mỉm cười: "Em tin anh, nhưng cái em cần không phải là điều tốt nhất mà chính là anh."
Hạ Dĩ Niên lại lần nữa cúi đầu chiếm lấy đôimôi ngọt ngào hư muốn thổi hết tình cảm của mình vào trong đó.
Ánh trăng yếu ớt, tình yêu thăng hoa.